(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
Phòng của Cận Thận Chi, sao anh lại không có chìa khóa?
Lưng Hà Uyển Ngâm chợt lạnh toát, cô từ từ buông tay, lùi lại vài bước.
“Cốc cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa lại vang lên, nhưng bên ngoài vẫn không có tiếng động nào.
Hà Uyển Ngâm cũng không lên tiếng, chờ người bên ngoài nghĩ rằng không có ai trong phòng rồi tự bỏ đi.
“Hình như không có ai.” Một giọng đàn ông lạ lẫm bên ngoài lẩm bẩm.
Tim Hà Uyển Ngâm đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tiếp theo là một giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Phòng tiếp theo.”
Rồi tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, từ gần đến xa.
Hà Uyển Ngâm vừa thở phào nhẹ nhõm.
Bên ngoài đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng của Cận Thận Chi: “Ai đó? Đứng lại!”
Không kịp suy nghĩ, Hà Uyển Ngâm vội vàng mở cửa chạy ra ngoài.
Chỉ thấy Cận Thận Chi chống tay trái vào lan can cầu thang, một cước đá văng một tên đang bỏ chạy.
Động tác nhanh nhẹn, dứt khoát.
Tên đó ôm bụng nằm lăn lộn trên đất kêu la, không sao đứng dậy nổi.
Anh là tiểu đoàn trưởng được tôi luyện trên chiến trường và sân tập.
Những năm qua, anh vẫn luôn duy trì tập luyện.
Anh nhìn thấy Hà Uyển Ngâm đi ra: “Mau quay vào!”
Nói xong, anh không chút do dự đuổi theo tên còn lại.
Hà Uyển Ngâm vịn lan can, lo lắng nhìn theo bóng dáng Cận Thận Chi.
Rồi cô vội vàng chạy tới điện thoại công cộng của khách sạn, gọi báo công an.
Sau khi báo địa chỉ xong, cô cúp máy.
Vừa quay người định về phòng thì đụng phải Hà Nhạn Minh đang đi ra ngoài vì nghe thấy tiếng động.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Suy nghĩ đầu tiên của Hà Uyển Ngâm là mau chóng rời đi.
Cô giả vờ như không nhìn thấy anh ta, xoay người bước nhanh đi.
Hà Nhạn Minh đuổi theo, nắm chặt cổ tay cô: “Em định trốn anh đến bao giờ?”
Hà Uyển Ngâm buộc phải dừng bước, quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt u ám của Hà Nhạn Minh.
Cô thật sự muốn trốn, nhưng không thể trốn cả đời.
Hà Uyển Ngâm thở dài, đứng yên tại chỗ nhìn anh ta: “Đến khi anh không còn quấy rầy cuộc sống của tôi nữa.”
Lời nói của cô thẳng thắn, không còn chút tình cảm nào, cũng không che giấu cảm xúc của mình.
Hà Nhạn Minh ngẩn người, sắc mặt hơi thay đổi, giọng nói khàn đi: “Em gái, đừng nói chuyện với anh như vậy.”
Hà Uyển Ngâm cười mỉa mai: “Anh? Anh thật sự coi mình là anh trai tôi sao?”
“Làm anh trai và làm chồng, có gì khác nhau?” Hà Nhạn Minh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: “Cũng chỉ là thay đổi thân phận để chăm sóc em.”
“Em gái, không ai quan tâm em hơn anh, cũng không ai hiểu em hơn anh, chúng ta mới là trời sinh một cặp.”
“Về với anh, được không?”
“Buông tay!” Hà Uyển Ngâm nhíu mày, giãy giụa muốn rút tay ra.
Hà Uyển Ngâm càng giãy giụa, Hà Nhạn Minh càng nắm chặt: “Trong lòng em vẫn còn cậu ta sao?”
“Cận Thận Chi rốt cuộc có gì tốt?” Trong mắt Hà Nhạn Minh đầy vẻ khó hiểu: “Cậu ta đã phụ em, cậu ta không xứng v
ới em!”
Cổ tay Hà Uyển Ngâm bị siết đến đỏ ửng: “Dù tôi có ở bên ai, tôi cũng sẽ không ở bên anh!”
Lửa ghen thiêu đốt, tình cảm bị kìm nén bao năm như cuối cùng cũng tìm được lối thoát, tất cả những tình cảm khó nói nên lời giờ đây tuôn trào.
Tại sao?
Tại sao người đó không thể là anh?
Hà Nhạn Minh cau mày, dường như đã hết kiên nhẫn: “Anh nói lần cuối, về với anh.”
Hà Uyển Ngâm vẫn không hề lay chuyển, lạnh lùng nói hai chữ: “Buông tay!”
Hà Nhạn Minh cúi đầu nhìn cô, giọng nói vừa dịu dàng vừa lạnh lùng: “Em gái, đừng ép anh nhốt em lại, không cho em đi đâu hết.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");