(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
Cận Thận Chi nhìn thấy Hà Uyển Ngâm, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc. Ánh mắt anh hiếm khi thấy bối rối, cứng nhắc giải thích: “Uyển Ngâm, em đừng hiểu lầm. Anh đến phòng Kiều Kiều chỉ để nói với cô ấy về chuyện gia sư thôi. Dù sao em cũng dạy Kiều Kiều nhiều năm như vậy, chắc cũng mệt mỏi rồi.”
Hà Uyển Ngâm từ nhỏ đã bộc lộ năng khiếu tiếng Anh phi thường.
Năm thi đại học, cô đã giành được suất du học đầu tiên nhờ điểm số tuyệt đối.
Cũng vào năm đó, cô bắt đầu dạy tiếng Anh cho Hà Kiều, dạy cho đến khi Hà Kiều theo kịp tiến độ học tập và tham gia kỳ thi đại học năm nay.
Kiếp trước, cô cũng tin lời Cận Thận Chi, cho rằng anh thật sự thấy cô vất vả.
Mãi đến bây giờ, Hà Uyển Ngâm mới bừng tỉnh.
Việc tìm gia sư chỉ là cái cớ anh dùng để lừa cô, còn anh và Hà Kiều, e là đã sớm nảy sinh tình cảm.
Hà Uyển Ngâm không định vạch trần anh, cố gắng nở một nụ cười nhẹ nhõm: “Hai người cứ quyết định đi, em ủng hộ hết.”
Nói xong, cô cầm bát chè ngân nhĩ trên sàn định vào nhà.
Cổ tay bỗng bị Cận Thận Chi nắm lại: “Trong lòng em thật sự nghĩ vậy sao?”
“Nếu nhà họ Hà muốn em từ bỏ hôn ước với anh, em sẽ đồng ý sao?”
Giọng điệu, ánh mắt, biểu cảm của anh dường như đều thể hiện sự quan tâm đến cô.
Nhưng Hà Uyển Ngâm lại không cảm nhận được chút tình yêu nào, cô chua xót hỏi ngược lại: “Còn anh, anh muốn em nhường lại sao? Anh không muốn cưới Kiều Kiều sao?”
Câu hỏi này, từ năm một tuổi đến mười tám tuổi, Cận Thận Chi luôn có câu trả lời chuẩn mực.
Anh đã nói vô số lần, người anh muốn cưới chỉ có thể là Hà Uyển Ngâm, chỉ yêu Hà Uyển Ngâm.
Nhưng bây giờ, anh lại do dự.
Ánh mắt Cận Thận Chi lóe lên, sau đó dịu giọng dỗ dành cô: “Đợi em kiểm điểm trước toàn quân xong, chúng ta sẽ đính hôn. Em đừng suốt ngày nghi thần nghi quỷ nữa.”
“Hơn nữa anh đối xử tốt với Kiều Kiều là để chuộc tội cho em.”
Rõ ràng anh đã từng hứa, dù cả nhà họ Hà có yêu quý Hà Kiều, anh cũng sẽ chỉ yêu mình cô…
Vậy mà giờ đây, anh lại lấy cớ chuộc tội cho cô để dây dưa không rõ với Hà Kiều.
“Trời đã khuya rồi, anh về quân khu đi.” Hà Uyển Ngâm nói xong, lách người định rời đi.
Cận Thận Chi vội vàng đưa hộp quà được gói bằng lụa trong tay cho cô: “Đây là quà bù sinh nhật cho em.”
Nói xong, anh nhanh chóng rời đi.
Hà Uyển Ngâm nhìn theo bóng lưng anh, món quà trên tay như một ngọn núi đè nặng khiến cô khó thở.
Kiếp trước cô đã xem qua món quà này rồi, toàn là những thứ Hà Kiều thích, nào là kem dưỡng da, nước hoa…
Chờ có dịp, cô sẽ trả lại cho Cận Thận Chi.
Hôm sau, Hà Uyển Ngâm ra ngoài đến phòng thí nghiệm ở quân khu từ sáng sớm, mãi đến tối mới về.
Vừa về đến nhà, cô đã thấy phòng khách sáng trưng đèn.
Ba mẹ Hà đang ngồi trên ghế sô pha bọc da, vẻ mặt đầy lo lắng.
Hà Nhạn Minh và Cận Thận Chi ngồi ở hai bên ghế sô pha đơn, không nói gì, ánh đèn trần chiếu xuống người họ càng thêm lạnh lẽo.
Ngoại trừ Hà Kiều, gần như tất cả mọi người đều có mặt.
Hà Uyển Ngâm đang do dự có nên vào hay không thì giọng mẹ Hà đột nhiên vang lên: “Vừa hay con bé về rồi, chi bằng chúng ta hỏi xem nó nghĩ thế nào.”
Mẹ Hà liếc nhìn Hà Uyển Ngâm, sắc mặt không mấy dễ chịu: “Hà Uyển Ngâm, theo hôn ước mà hai nhà Cận - Hà đã định trước đây, vị hôn thê của Thận Chi phải là Kiều Kiều.”
Nghe vậy, Hà Uyển Ngâm đã hiểu ý bà.
Cảm giác như có một cục bông nghẹn ở cổ họng, không phải nỗi đau xé lòng, mà là sự ngột ngạt đến khó thở.
Mẹ đã từng yêu thương cô như vậy, có thứ gì tốt cũng đều dành cho cô.
Nhưng sau khi Hà Kiều trở về, tình yêu của mẹ bỗng chốc biến mất, như chưa từng tồn tại.
Thấy cô không nói gì, mẹ Hà càng thêm khó chịu: “Con đã cướp đi hai mươi ba năm cuộc sống sung sướng của con gái ruột tôi, lẽ nào bây giờ còn muốn cướp cả vị hôn phu của nó nữa sao?”
Hà Nhạn Minh nhìn Hà Uyển Ngâm với vẻ mặt phức tạp: “Uyển Ngâm, làm người không thể tham lam. Chỉ cần nhường Cận Thận Chi cho Kiều Kiều, những yêu cầu khác của em, nhà họ Hà sẽ cố gắng đáp ứng.”
Mặc kệ áp lực từ mọi người trong nhà họ Hà, Hà Uyển Ngâm chỉ nhìn về phía một người, người đàn ông mà cô đã yêu từ nhỏ đến lớn.
Kiếp trước, vì Cận Thận Chi nói nhất định sẽ cưới cô nên cô đã từ chối đề nghị của nhà họ Hà.
Nhưng sau khi kết hôn với Cận Thận Chi, anh luôn lưỡng lự giữa cô và Hà Kiều.
Từ đau khổ đến tuyệt vọng, giờ đây cô đã quen rồi.
Hà Uyển Ngâm cụp mắt cười khẽ, cô đã có quyết định.
Cô phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của Cận Thận Chi, tháo chiếc vòng Phật trên cổ tay, tín vật đính hôn, đưa cho anh.
“Cận Thận Chi, cảm ơn anh đã chăm sóc em
trước đây.”
“Em bằng lòng để anh trở thành chồng của Kiều Kiều, trở thành… em rể của em.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");