(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
Tim Hà Uyển Ngâm thắt lại.
Người đàn ông đi theo phía sau cung kính đáp: “Vâng.”
“Tổng giám đốc Từ đã đặt phòng cho ngài nghỉ ngơi.”
Hà Nhạn Minh nhíu mày, giọng nói lạnh nhạt cảnh cáo: “Nếu còn như lần trước, để tôi thấy thứ gì không nên thấy trong phòng
mình, thì thương vụ lần này khỏi bàn.”
“Đương nhiên là không ạ! Hà tổng yên tâm.”
Hà Nhạn Minh không nói gì nữa, sải bước đi vào. Lúc lên lầu, hắn như ma xui quỷ khiến quay đầu lại nhìn về phía cửa.
Nơi đó trống không.
Hà Nhạn Minh nhìn chằm chằm một lúc.
Người đàn ông phía sau nghi hoặc hỏi: “Sao vậy, Hà tổng?”
“Không có gì” Hà Nhạn Minh thản nhiên thu hồi ánh mắt.
Bên kia, Hà Uyển Ngâm bị Cận Thận Chi kéo vào phòng: “Tối nay đừng về nữa, mai đợi anh ta đi rồi em hãy về.”
“Hiện giờ anh ta vẫn đang tìm kiếm tin tức của em khắp nơi, nếu không phải vì việc làm ăn của nhà họ Hà liên quan…”
Cận Thận Chi không nói tiếp.
Nhưng Hà Uyển Ngâm đã hiểu.
Nếu bị Hà Nhạn Minh tìm thấy, cuộc sống yên bình mà cô vất vả lắm mới duy trì được sẽ lại bị phá vỡ.
Nhưng mà…
Đang suy nghĩ, Cận Thận Chi đưa cho cô một bộ quần áo khác của khách sạn: “Nhưng cũng đừng lo lắng, dù anh ta có tìm thấy em thì vẫn còn có anh, em đi tắm trước đi.”
Hà Uyển Ngâm không nói gì, nhưng vẫn nhận lấy quần áo đi tắm.
Trong đầu cô toàn là suy nghĩ xem nên giải quyết chuyện này như thế nào. Tắm xong đi ra, cô thấy Cận Thận Chi vừa trải nệm xong.
Anh chỉ vào chiếc giường lớn duy nhất trong phòng: “Tối nay em ngủ ở đó đi.”
Hà Uyển Ngâm lắc đầu: “Không cần, tôi ngủ ở đâu cũng được, tay anh còn bị thương, đừng khách sáo.”
Cận Thận Chi cười: “Anh ngủ ở đâu cũng được.”
Nói xong, anh cầm quần áo đi thẳng vào phòng tắm.
Hà Uyển Ngâm thấy còn sớm nên ngồi vào bàn, mở cuốn sổ tay mang theo bên mình ra, viết bản thảo bài dịch tiếng nước ngoài chuẩn bị cho ngày mai.
Nghe tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm, đầu bút của Hà Uyển Ngâm khựng lại.
Cô chợt nhớ ra bộ quần áo thay ra của mình vẫn còn trong phòng tắm, chưa lấy ra!
Quan trọng hơn là, trong đó còn có đồ lót của coi.
Cô định đợi Cận Thận Chi tắm xong rồi mới vào lấy, nhưng lại sợ Cận Thận Chi tắm giữa chừng phát hiện ra rồi gọi cô, như vậy sẽ càng ngại hơn!
Hà Uyển Ngâm đành phải cắn răng gõ cửa phòng tắm.
Tiếng nước ngừng lại.
“Sao vậy?” Giọng nói trầm thấp của Cận Thận Chi dường như cũng mang theo hơi nước.
Hà Uyển Ngâm nhỏ giọng nói: “Tôi… quần áo của tôi còn ở trong đó…”
Im lặng một lúc, cửa phòng tắm hé mở một khe hở, giọng nói
của Cận Thận Chi truyền ra: “Cần anh lấy giúp không?”
“Không, tôi tự lấy được.”
Hà Uyển Ngâm ngại để anh lấy giúp, lại nghĩ đến tay phải của Cận Thận Chi còn bị thương, cũng không chần chừ thêm, đưa tay qua khe cửa lấy bộ quần áo đang để trên bệ rửa mặt.
Cô luống cuống, không để ý gì cả, vơ lấy quần áo nhét vào túi.
Năm phút sau, Hà Uyển Ngâm nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở.
Cận Thận Chi bước ra, trên người không mặc gì, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, dùng tay trái giữ chặt.
Mái tóc ngắn gọn gàng chỉ lau khô được một nửa, những giọt nước lăn dài theo đường nhân ngư rồi biến mất dưới khăn tắm, vòng eo thon gọn nhưng cơ bắp cuồn cuộn, những vết sẹo lớn nhỏ trên người càng tăng thêm vẻ hoang dại.
Hà Uyển Ngâm đỏ mặt, nhìn xong mới nhớ ra phản ứng lại: “Anh… sao anh không mặc quần áo rồi mới ra ngoài!”
“…”
Cận Thận Chi nhìn Hà Uyển Ngâm với vẻ mặt khó hiểu, đôi môi mỏng khẽ mở: “… Em lấy cả bộ quần áo anh định thay rồi.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");