Trọng Sinh Kiếp Này Em Từ Bỏ

Chương 26




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");  

Tỉnh lại lần nữa, Cận Thận Chi chậm rãi mở mắt. Thứ đầu tiên đập vào mắt anh là gương mặt thanh tú phảng phất nét lo lắng của Hà Uyển Ngâm.

 

Anh vừa định giơ tay lên thì bị Hà Uyển Ngâm giữ chặt: “Đừng động, anh vẫn đang truyền dịch.”

 

Cô nhìn Cận Thận Chi, lại nhắc nhở thêm một câu: “Bác sĩ vừa mới cầm m.á.u băng bó xong, tay kia anh cũng đừng cử động lung tung.”

 

“…” Cận Thận Chi không giãy giụa nữa, anh ngước mắt nhìn Hà Uyển Ngâm, sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt: “Em có bị thương không?”

 

Hà Uyển Ngâm lắc đầu.

 

Cận Thận Chi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, em không sao là tốt rồi.”

 

Lúc này, liên lạc viên xách cơm trưa gõ cửa bước vào: “Báo cáo! Thiếu đoàn trưởng, anh tỉnh rồi!”

 

Cận Thận Chi lúc này mới chú ý đến sắc trời bên ngoài.

 

Liên lạc viên đặt cơm trưa lên tủ nhỏ, cười nói: “Anh hôn mê cả đêm, đồng chí Hà Uyển Ngâm đã chăm sóc anh suốt đêm.”

 

Cận Thận Chi ngước mắt nhìn cô, Hà Uyển Ngâm hơi lúng túng, quay mặt đi: “Tôi… vì anh đã cứu tôi…”

 

“Anh biết” Cận Thận Chi khẽ nói, lông mày hơi nhíu lại, khóe môi căng thẳng khẽ cong lên.

 

Đôi môi mỏng mất đi huyết sắc khiến gương mặt anh càng thêm lạnh lùng, nhưng chút lạnh lẽo này lại vì sự dịu dàng trong mắt anh lúc này mà dường như không còn xa cách như trước nữa.

 

Hà Uyển Ngâm cố gắng thu hồi tầm mắt. Thấy Cận Thận Chi đã tỉnh, liên lạc viên cũng đã đến, cô định đứng dậy cáo từ.

 

Cận Thận Chi nhìn liên lạc viên đang đứng ở cửa.

 

Liên lạc viên há miệng, vội vàng nói: “Tôi… tôi còn phải đến đồn công an bổ sung lời khai, đồng chí Hà Uyển Ngâm, tạm thời phiền cô chăm sóc Thiếu đoàn trưởng.”

 

Nói xong, không đợi Hà Uyển Ngâm trả lời, liên lạc viên chào Cận Thận Chi một cái rồi đóng cửa rời đi.

 

Hà Uyển Ngâm: “…”

 

Cô quay đầu nhìn Cận Thận Chi, thấy anh đang khó khăn chống khuỷu tay ngồi dậy.

 

Lông mày anh hơi nhíu lại, trên trán vẫn còn băng gạc, tuy không nhìn rõ biểu cảm trên mặt nhưng cũng có thể thấy anh đang cố chịu đau từ lồng n.g.ự.c phập phồng.

 

Hà Uyển Ngâm vội vàng đỡ amh, rồi đặt một chiếc gối sau lưng anh.

 

Trong lúc nhất thời, cô cũng quên mất việc tính toán gì đó.

 

Hà Uyển Ngâm mở nắp hộp cơm trưa, bên trong là một bát cháo nhỏ và một bát canh.

 

“Ăn bây giờ luôn không?”

 

Cận Thận Chi ngước mắt nhìn cô, gật đầu, sau đó đưa tay định tự mình ăn cơm.

 

Hà Uyển Ngâm nhìn anh.

 

Tay Cận Thận Chi lại từ từ hạ xuống.

 

“Muốn nhanh khỏi thì ngoan ngoãn một chút” Hà Uyển Ngâm bưng bát cháo, thổi cho nguội bớt rồi đưa đến bên miệng Cận Thận Chi: “Bác sĩ nói, vết thương trên trán anh chỉ là vết thương ngoài da, nhưng đúng là có chút chấn động nhẹ, vẫn cần nằm viện theo dõi hai ngày.”

 

Cô liếc nhìn tay phải của Cận Thận Chi, băng gạc trắng tinh quấn quanh rất nhiều vòng, nhưng vẫn loang lổ vết máu.

 

“Vết thương trên tay anh là nặng nhất, e là một thời gian sẽ không thể cầm nắm đồ vật.”

 

Cận Thận Chi im lặng cúi đầu ăn cháo trên tay Hà Uyển Ngâm, ừ một tiếng.

 

Hà Uyển Ngâm cuối cùng cũng không nhịn được nói: “Anh phải nhớ kỹ đấy, nếu không sau này cầm nắm đồ vật có thể sẽ gặp vấn đề.”

 

“Lần sau đừng ngốc như vậy…”

 

Cô biết bàn tay của một quân nhân có ý nghĩa như thế nào, trên chiến trường, trước mặt kẻ địch, không thể run sợ dù chỉ một chút.

 

Vì vậy, lúc này, sự áy náy và tự trách trong lòng cô càng lúc càng sâu đậm.

 

Nếu như cô không bị kéo đi, không bị đuổi kịp…

 

“Vì là em, anh không thể nghĩ nhiều như vậy.” Trong căn phòng bệnh yên tĩnh, giọng nói của Cận Thận Chi chậm rãi vang lên.

 

“Em đã làm rất tốt rồi” Cận Thận Chi cúi đầu nhìn cô: “Nếu không có mấy chục giây em câu giờ, muốn bắt được bọn chúng, e rằng còn phải tốn thêm chút công sức.”

 

“Em có thể làm được đến mức này là đã đủ rồi, ít nhất em không khoanh tay đứng nhìn.”

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.