(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
Trong khoảnh khắc, ánh mắt Cận Thận Chi đông cứng lại.
Hai năm trôi qua, ngỡ như cách cả một đời.
Khi bốn mắt chạm nhau, hốc mắt Cận Thận Chi bỗng đỏ hoe.
Nhưng cô gái đã biến mất hai năm kia lại như đang đối diện với một người xa lạ, ánh mắt hờ hững lướt qua anh.
Không hề nhìn anh thêm lần nào nữa.
Suốt buổi họp, Cận Thận Chi chỉ chăm chú nhìn Hà Uyển Ngâm, người đang ở ngay gần đó.
Hà Uyển Ngâm sau khi rời khỏi Hà gia, không hề nghèo khó, bần cùng như lời mẹ cô nói.
Ngược lại, giờ phút này, cô còn rạng rỡ, chói lọi hơn cả khi ở Hà gia.
Sau khi cuộc họp kết thúc, vị sĩ quan quân khu ngồi bên cạnh không khỏi nghiêng người sang, trêu chọc: “Đồng chí mới đến quân khu chúng tôi, hễ gặp đồng chí Tiểu Hà đều thích cả.”
Cận Thận Chi không phản bác, chỉ hỏi: “Cô ấy… đến quân khu bao lâu rồi?”
“Cũng khoảng năm trước, nghe nói vốn là đồng chí làm nghiên cứu bí mật, sau bị thương nên chuyển đến đây. Quân khu chúng tôi gian khổ, nhiều người đến chưa được nửa năm đã bỏ đi rồi.” Vị sĩ quan quân khu nhìn Hà Uyển Ngâm đang đi bên cạnh lãnh đạo và các vị khách nước ngoài, trong mắt không giấu nổi vẻ tán thưởng: “Đồng chí Tiểu Hà nhìn gầy gò thế thôi, không ngờ lại kiên trì được đến giờ, làm việc vừa nghiêm túc vừa chuyên nghiệp, một nữ đồng chí làm được như vậy thật không dễ dàng!”
Cận Thận Chi ngẩn người nhìn bóng lưng Hà Uyển Ngâm, người vốn quen làm công tác tư tưởng cho chiến sĩ như anh, giờ phút này lại không thốt nên lời.
Vị sĩ quan quân khu tiếc nuối thở dài: “Đáng tiếc một đồng chí tốt như vậy, năm nay cũng sắp phải điều đi rồi.”
Trong lòng Cận Thận Chi khẽ động: “Điều đi đâu?”
“Vẫn chưa biết, nhưng nghe nói người phiên dịch mới đã lên đường đến rồi.” Vị sĩ quan lắc đầu, rồi đột nhiên nhìn thẳng vào Cận Thận Chi: “Cận doanh trưởng, chẳng lẽ anh muốn đào người của chúng tôi đấy à?”
Cận Thận Chi không trả lời, nhưng anh quả thực có ý định đó.
Chỉ là…
Cằm Cận Thận Chi căng chặt, nhìn ra ngoài phòng họp, đứng dậy đi về phía Hà Uyển Ngâm.
Bên ngoài tòa nhà hành chính, Hà Uyển Ngâm vừa tiễn các vị lãnh đạo nước ngoài lên xe rời đi cùng với thủ trưởng.
Thủ trưởng nhìn Hà Uyển Ngâm, cười có chút tiếc nuối: “Quân khu không có nhiều cơ hội phát triển như thành phố, tôi tuy tiếc nhưng cũng không thể ép cô ở lại. Nhưng nếu cô muốn quay về, tôi và các đồng chí luôn chào đón.”
Hà Uyển Ngâm cảm thấy ấm lòng, mím môi chào theo kiểu quân đội: “Cảm ơn thủ trưởng.”
Sau khi nói chuyện thêm vài câu, thủ trưởng rời đi, Hà Uyển Ngâm mới xoay người chuẩn bị đi.
“Uyển Ngâm.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng, Hà Uyển Ngâm biết là ai, nhưng không dừng bước.
Nhưng ngay giây sau, cổ tay cô bị người ta nắm chặt, Hà Uyển Ngâm buộc phải dừng lại, mày liễu khẽ nhíu: “Vị đồng chí này, xin tự trọng.”
Hà Uyển Ngâm giãy giụa rút tay ra, ngẩng đầu liền đối diện với đôi mắt đỏ hoe của Cận Thận Chi.
“Uyển Ngâm, vết thương của em thế nào rồi?” Giọng Cận Thận Chi khàn đi, niềm vui gặp lại bị sự xa cách lạnh lùng trong mắt Hà Uyển Ngâm hoàn toàn dập tắt, khiến tim anh như thắt lại.
Hà Uyển Ngâm mím môi, không nói gì.
Làn da cô không còn trắng mịn như ở Hà gia, thân hình cũng gầy hơn trước.
Rõ ràng điều kiện sống không bằng ở Hà gia.
Nhưng đôi mắt sáng kia lại càng thêm rạng rỡ, đáy mắt có thêm sự tự tin và kiên định từ bên trong.
“Uyển Ngâm, năm đó… vì sao em lại bỏ đi không lời từ biệt?” Giọng Cận Thận Chi khàn khàn, mang theo một chút run rẩy mà chính anh cũng không nhận ra.
Anh nhìn ánh mắt không chút gợn sóng của Hà Uyển Ngâm, bỗng nhiên có chút không muốn nghe câu trả lời.
Nhưng Hà Uyển Ngâm lại nhếch môi cười, giọng nói ôn hòa nhưng cũng đủ tàn nhẫn: “Bởi vì, tôi khôn
g muốn có bất cứ quan hệ gì với bất kỳ ai trong số các người nữa.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");