Trọng Sinh Hậu Cung Sấm Quan Ký

Chương 24




Tử Oánh gắt gao cắn môi, nàng sợsẽhô thành tiếng, càng sợ bản thânkhôngkhống chế được mà cắn Dịch Thụy Cảnh.

Dịch Thụy Cảnh lúc này cũngkhôngdễ chịu, phía dưới của Tử Oánh sít sao,hắnkhôngrờiđiđược, lạikhôngdám động sợ nàng đaukhôngchịu nổi.

Tưởng rằng vắng vẻ nàng nửa tháng là có thể quên nàng,hắnkhôngthiếu mỹ nhân, cũngkhôngthiếu mỹ nhân muốn điên loan đảo phượng vớihắn. Chỉ có Tử Oánh là ngoại lệ? Mỗi lần thấyhắnnàng đều hậnkhôngthểđiđường vòng, luôn trưng bộ dáng lạnh lùng vớihắn. Thậm chíhắnkhôngbiết tại sao khi thấy nàng làkhôngkhống chế được,khôngquan tâm tới thể diện.

Núi giả cọ làm lưng nàng phát đau, phía dưới được dưỡng nửa tháng cũng nóng bừng đau đớn. Nếu như bị người pháthiện, ban ngày nàng dám làm ra chuyện này,khôngcần đến Thái Hậu, Hoàng hậusẽđem nàng ra xử tử.

Tội danh này nàngkhônggánh nổi.

“ Hoàng Thượng.” Tử Oánh hítmộthơinói“ Buông tha cho nô tỳ, như thế là vi phạm tổ chế.”

“ Buông tha nàng?” Dịch Thụy Cảnh vì nàng chống cự mà hítmộtngụm lãnh khí, nàng chính là do trời phái xuống chỉnh đốnhắn.

“ Là, nếu Hoàng Thượng muốn nô tỳ có thể lật bài từ, thuận tiện thăng vị phân cho nô tỳ.”

“ Khẩu vịthậtlớn” Dịch Thụy Cảnh thong thả tiến vào sâu hơn “ Còn mơ tưởng muốn thăng vị phân?”

Thanhâmtrong miệng Tử Oánh phát ra như mèo kêu, Dịch Thụy Cảnh nhìn nàng làm nàng xấu hổ. Ánh nắng chiếu vàomộtgócnhỏtrong núi giả, Dịch Thụy Cảnh đứng ngược nắng làm nàngkhôngnhìnrõbiểu cảm củahắn.

“ Hoàng Thượng” là thanhâmcủa Ngụy công công. Hoàng Thượngđangtrong trạng thái cao trào làm nhưkhôngnghe thấy, Tử Oánh ghé vào taihắnnóinhỏ“ Hoàng Thượng, Ngụy công công tìm ngài.”

“nói” ngữ khí của Hoàng Thượng thập phầnkhôngvui, còn mang theo hơi lạnh. Nhưngkhôngrời Tử Oánh mà còn cố tình giật giật.

“Trang thống lĩnh cầu kiến.” thanhâmcủa Ngụy công công cũng thấpđivài phần.

“ Kêuhắnbuổi tối lại tới, nâng kiệu đến đây.” Làm như xem thấu suy nghĩ của Tử Oánh thấp giọngnóibên tai nàng “khôngphải muốn thăng vị phân sao? Vậy hãy làm trẫm vừa lòng.”

Rốt cục rờiđi, Tử Oánh thở dàimộthơi, cúi đầu nhìn mặt đất còn xót lại dịch trong suốt.

Dịch Thụy Cảnhkhôngchút hoang mang, dùng ánh mắt ra hiệu cho Tử Oánh hỗ trợ, hơi híp mắt mang theo nguy hiểm, khuôn mặt tuấn lãng mang vẻkhôngchân thực.

Tử Oánh lấy khăn tay, quỳtrênmặt đất,nhẹnhàng chùi, may mà Trang thống lĩnh xuấthiệnkịp thời, đánh gãy động tác tiếp theo của Hoàng Thượng.

Sửa sang lại cho Hoàng Thượng xong, Tử Oánh bắt đầu chỉnh đốn y phục của mình, Hoàng Thượngrõràng mất hứng, nàng cũngkhôngdám kêu Đào nhi và Xảo nhi tiến vào. Trong lòng thở dàimộthơi, tựa hồ bản thânkhôngnhư kiếp trước.

“ Hoàng Thượng, kiệuđãđến.” Ngụy công côngnhỏgiọngnói.

“ Ân” Dịch Thụy Cảnh ôm ngang Tử Oánh,đangsửa sang y phục, đem nàng nhét vào kiệu, bản thân cũng tiến vào.

“ Hoàng Thượng?” Tử Oánh giật mình nhìn Dịch Thụy Cảnh, xem ra việc hôm nay vẫn chưa xong.

Bọn thái giám vững vàng nâng kiệu, Dịch Thụy Cảnh ôm Tử Oánh vào lòng “ Tiếp tục”nóixong lại cởi xiêm y của nàng, y phục mùa hè mỏng manh, bị Dịch Thủy Cảnh lôi kéo qua bả vai.

Ngực bịhắnxoa nắn thành các loại hình dạng, Dịch Thụy Cảnhnhỏvụn hôn môi, vành tai Tử Oánh. Xiêm y như vắt vẻotrênngười nàng.

Tử Oánh khóckhôngra nước mắt, xiêm y làkhôngmặc được rồi, tội danh cũng xác thực,khôngbiết ngày maisẽtruyền ra những phiên bản như thế nào nữa. HoặcnóiHoàng hậu và Huệ phisẽtrừng trị nàng như thế nào?

Ông trời, nàng còn chưa báo được thù!

Dịch Thụy Cảnh thấy nàngkhôngchuyên tâm, liền hung hăng cắn nàngmộtngụm, Tử Oánh bị đau khôi phục lại tinh thần, trừnghắn, tất cả là dohắncầm đầu. Kiếp trước khi nàng thíchhắn,hắnkhôngtin nàng. Kiếp này nàng muốn cáchhắnthậtxa,hắnlại đến trêu trọc nàng!

“ Lá gankhôngnhỏ.” Dịch Thụy Cảnh hítmộtngụm khí “ Hay là gan của nàng luônkhôngnhỏ.” Vừanóivừa thoát tiết khố của nàng.

“ Hoàng Thượng,đangởtrênkiệu.” Tử Oánh gắt gao cầm lấy. nếu Hoàng Thượng muốn nàng ởtrênkiệu, nàngthậtsựsẽkhôngxong, Thái Hậu cũng chưa chắc bảo vệ được nàng.

Dịch Thụy Cảnhkhôngquan tâm “khôngsao, dù sao kiệu cũng rộng.”hắnnhịnthậtvất vả, nàngthậtlà khắc tinh củahắn.

Nếu chuyện này truyền ra, Hoàng Thượng cũng bị nước bọt của ngự sử dìm chết.

“ Hoàng Thượng” Tử Oánh nức nở “ Người nhịnmộtchút.”

Dịch Thụy Cảnhkhôngphải người mềm lòng, làm nhưkhôngnghe thấy Tử Oánh nức nở, nhưng cũngkhôngđộng thủ, chỉ là chỗ nào đó chậm chạpkhôngnhỏxuống.

Tử Oánh run run cởi bỏ thắt lưng của Hoàng Thượng. Nàng cònkhôngcó lớn mật để Hoàng Thượng phải chịu đựng vì nàng, Dịch Thụy Cảnh chẳng buồn hừmộttiếng, nàng hé miệng ngậm lấy vật nào đóđangbành trướng, chả trách mỗi lần nàng đều đau lợi hại.

Làm như vậy chẳng khác gì chịu nhục, nhưng nàngkhôngnóira ngoàithìcũngkhôngai biết.

Chờ trong miệng tràn ngập mùi vị kia, Dịch Thụy Cảnh mới rờiđi, lấy khăn lau, khóe miệng nàng tràn ra dịch trắng ngà, lòng Tử Oánh động đậy, tiến lên hôn môi Dịch Thụy Cảnh.

Thừa dịphắnkhôngphòng bị, chuyển hết sang miệnghắn, đây vốn là củahắn, trả lạihắnlà điều đương nhiên.

Đến khi nghe thấy tiếng Dịch Thụy Cảnh nuốt xuống, Tử Oánh mới rờiđi. Trong kiệu làmộtmảng im lặngkhôngcònkhôngkhíkhônggiương cung bạt kiếm như vừa rồi. Trước kia nàng chưa từng nhìn kỹ mắthắn,khôngpháthiệnthìra mắthắnlại đẹp như vậy, lông mi còn dài hơn cả nàng.

“ Ngươithậtlớn mật.” Dịch Thủy Cảnh nhìn nữ nhânđangnằmtrênngườihắn“ hừ”mộttiếng. “ Nàng còn ngồitrênngười ta, takhôngdám cam đoansẽxảy ra chuyện gì.”

hắnkhôngcó xưng “trẫm” nhưng Tử Oánh lạikhôngđể ý, chỉ vội vàng xoay người ngồi xuống bên cạnhhắn, y phụckhôngthể mặc, Tử Oánh khóckhôngra nước mắt.

Hít sâumộthơi, Tử Oánh hé mắt nhìn Dịch Thụy Cảnh “ Hoàng Thượng thấy hương vị thế nào?” Nàng làm chịu khuất nhục như vậy, cònkhôngphải dohắncầm đầu!

“ Nàng hẳn là biếtrõhơn trẫm.” Dịch Thụy Cảnhkhôngcam lòng yếu thếnói.

“ Hoàng Thượng,đãđến Bàn Nhược trì.” Ngụy công công ởmộtbên nhắcnhỏ.

Bàn Nhược trì là ôn tuyền dẫn vào cung, có ba hồ, phân chia nơi Hoàng Thượng tắm rửa và phi tần tắm rửa, nhưng chỉ khi được Hoàng Thượng cho phép mới được tiến vào, đây là lần đầu tiên Tử Oánh bước vào.

Vénmộtgóc rèm, Tử Oánh chưa kịp nhìn thấy gì, Dịch Thụy Cảnh vén rèm bước xuống, y phục của Tử Oánhkhôngchỉnh tề, cúi đầukhôngdám nhìn người khác, bên tai truyền đến tiếng cười khẽ của Dịch Thụy Cảnh “ Nơi nàykhôngcó người.”

Tử Oánh ngẩng đầu, quảthậtcung điện to như vậy nhưng lạikhôngcó ai, chả trách Ngụy công công có thể hầu hạ Hoàng Thượng lâu như vậy, đúng là người tùy cơ ứng biến.

Sàn bạch ngọckhônglạnh lẽo như Thanh Lương điện, chân tiếp xúc với sàn làmộtmảnh ấm áp. Sàn trơn bónghiệnlên bóng dáng của nàng và Hoàng Thượng dựa vào nhau, ba hồ bốc hơi nóng mờ ảo. Nơi Hoàng Thượng tắm rửa là Xích kim long thủ, sau là Ngọc Phương đầu, nơi tần phi tắm là Thanh Ngọc Loan điểu.

“ cởi áo cho trẫm” Dịch Thụy Cảnh nâng tay, Tử Oánh yên lặng cởi áo chohắn, nàng đoánkhôngđược tâm tư của Hoàng Thượng, nghĩ nghĩ quyết địnhkhôngmở miệngnóichuyện. Huống chi trước đó nàng còn hônhắn, còn chohắnăn thứ dơ bẩn kia, xem ra mỗi lần hoan ái cùng Hoàng Thượng nàng luôn đánh mất lý trí.

Chỉ sợ lần nàykhôngđược thăng vị phân,khôngbị biếm vào lãnh cungđãtốt lắm rồi.

Hoàng Thượng chỉ còn lại áo lót, trong hơi nước mờ ảo nhìn như mới hai mươi tuổi. Nhìn kỹsẽthấy trong mắt thả lỏng, ánh nắng chiếutrênmặthắn, tranh sáng tranh tối, có thể nhìnrõsống mũi thẳng tắp.

Y phục của Dịch Thụy Cảnh sắp thoát hết, hai ngườikhôngphải lần đầu hoan ái nhưng đây là lần đầu tiên bình tĩnh như vậy.

Yếm màu tím thêu hoa mai, Dịch Thụy Cảnh nhìn lại cười cười “ Yếm nàythậttrong trắng thuần khiết.”

“ Nô tỳkhôngcó kiến thức rộng rãi như Hoàng Thượng.” Tử Oánh nhịnkhôngđược phản kích, nàngkhôngphải người chanh chua, nàng có thể chịu đựng Huệ phi, lạikhôngnhìn được mà lộ nanh vuốt trước mặt Hoàng Thượng.

“ Tự nhiên” Dịch Thụy Cảnh bước xuống hồ, vươn tay kéo theo Tử Oánh, Tử Oánhkhôngkịp chuẩn bị, liền uống mấy ngụm nước hồ.

“ Tựa hồ nàng quên mất trẫm là ai?’ Dịch Thụy Cảnh nhíu mày, nàng lại dám giận dỗihắn.

Tử Oánh ngẩng đầu ướt sũng, trong mắt cũng có hơi nước, thoạt nhìn như vậtnhỏvô hại.Nhưng Dịch Thụy Cảnh biết bộ mặtthậtcủa nàng.

Nước hồ ấm áp vây quanh da thịt nàng, nếukhôngcó người trước mặtthìnàng có thể hưởng thụmộtphen. Tất nhiên Dịch Thụy Cảnhkhôngđể cho nàng được tốt, nắm lấy má nàng hôn xuống.

Hai phiến môi gắn bó, Dịch Thụy Cảnhkhôngvội vàng, mang theo tia ôn nhu. Đến khi Tử Oánh thở hổn hển mới buông nàng ra.

Dịch Thụy Cảnh nhìn cảnh đẹp trước mắt, tóc nàng tan táctrênmặt nước, cái trán cao của nàng, mày nhíu lại, híp mắt, mũi cọ vào mũi nàng, môi gần trong gang tấc, có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.

Tử Oánh được đặt lên phiến đá khắc đồ án hoa sen, hôn lên môihắn. Những chuyện nàngđãlàm cũng đáng chết trăm lần, cần gì phải chịuhắnức hiếp.

Nội tâm nàng lúc này cũng mềm mại, nếu nhưkhôngtrải qua kiếp trước, nàngđãtin tưởng Hoàng Thượng là sủng ái nàng.

Nàng biết Hoàng Thượng là người ôn nhu, nếu như nàngkhôngchọc giậnhắn,thìnàngkhôngphỉa làm những chuyện khuất nhục kia.

“ Nếukhôngphải trẫm biết Thẩm ái khanhkhôngcó lá gan lớn, trấmđãhoài nghi là nàngđira từ thanh lâu.” Dịch Thụy Cảnh đánh lát chút hảo cảm cuối cùng của Tử Oánh.

Thanh lâu? Nghe được những lời này của Hoàng Thượng, nếu là người nhu nhược sợ rằngđãthắt cổ thểhiệntrung trinh.

Tử Oánh cũng nhíu mi nhìnhắnchằm chằmnói“ Nô tỳkhôngdám.”

“ Nàngkhôngdám? Nàng biết đại bất kính là gìkhông?”Dịch Thụy Cảnhnóixong nhétmộtngón tay vào miệng nàng, lúc rút ra còn mang theo tia trong suốtĐọc nhanh tại AzTruyen.net


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.