Hôm nay Thẩm Niệm mang giày cao gót, nhưng cũng phải nhón chân mới có thể chạm đến đỉnh đầu Nhậm Tử Sâm.
Cô nhẹ nhàng xoa xoa tóc Nhậm Tử Sâm, rất muốn nói cho cậu biết, cho dù xảy ra chuyện gì, cũng mặc kệ ai đó sẽ rời xa cậu, cậu đều có thể trở thành một kẻ mạnh, đầu đội trời chân đạp đất.
Trên đời này, sẽ không một có ai vĩnh viễn không thể rời khỏi ai đó.
Tương tự như vậy, bất cứ ai rời khỏi ai đó đều có thể sống sót.
Ngay khi tay Thẩm Niệm dời đi, yết hầu Nhậm Tử Sâm cuộn lên cuộn xuống, hai tay đột nhiên nắm lấy vòng eo Thẩm Niệm.
Quá mảnh mai, quá mềm mại.
Động tác này vô cùng tự nhiên, cứ như trong tiềm thức cậu đã làm vô số lần.
Nắm lấy eo cô, không cho phép cô rời đi.
Hiển nhiên Thẩm Niệm cũng ngẩn ra.
Hai người tựa vào nhau rất gần, gần đến mức có thể nhìn thấy chính mình trong mắt đối phương.
Thẩm Niệm động đậy một chút, Nhậm Tử Sâm sợ cô "chuồn đi", lòng bàn tay dùng sức, ôm chặt hơn.
Thẩm Niệm: "... Cậu có thể buông ra rồi."
Ánh mắt Nhậm Tử Sâm nhìn từ đôi mắt Thẩm Niệm rồi chậm rãi chuyển đến môi cô. Hôm nay cô dùng son dưỡng, đôi môi củ ấu hồng hào cực kỳ hấp dẫn, giống như hoa anh đào trên cành rơi xuống như mưa.
Cậu muốn hôn.
Rất muốn hôn một cái.
Lúc bấy giờ đầu óc Nhậm Tử Sâm hỗn độn, lúc thì sáng rõ, lúc thì mê mang.
Lý trí nói với cậu rằng cậu không thể thực hiện bước này, nếu bị từ chối, lần sau cậu lấy can đảm đâu ra?
Nhưng sự xao động trong nội tâm thiếu niên và dục vọng ban đầu lại hết lần này đến lần khác dụ dỗ cậu hôn xuống.
Hôn đi, Nhậm Tử Sâm, cho tới bây giờ mày cũng chưa từng có khát vọng gì, sống mười bảy năm, lần đầu tiên muốn có được một cô gái.
Hôn cô ấy, cô ấy sẽ là của mày.
Trải qua nhiều lần xây dựng tâm lý, cuối cùng, Nhậm Tử Sâm bị khát vọng trong lòng mình đánh bại.
Cậu muốn hôn cô, ngay bây giờ.
Yết hầu thiếu niên lại cuộn cuộn, hai tay đang nắm lấy eo nhỏ nóng hầm hập, giống như muốn hoàn thành một nghi thức quan trọng nào đó, cậu vừa thành kính lại vừa thấp thỏm.
Thậm chí vào thời điểm mấu chốt này, cậu rất hối hận, tại sao không tra Baidu trước một chút về "Bí quyết hôn môi".
Đây cũng là lần đầu tiên của cậu, vừa luống cuống vừa chờ mong.
Nhậm Tử Sâm cúi đầu, Thẩm Niệm thấy ánh mắt của cậu không thích hợp, cô ngây ra.
"Đừng nhúc nhích..." Giọng nói của thiếu niên khàn khàn, giống như động tình.
Đúng vào thời điểm này, một cuộc gọi video trên WeChat đã phá vỡ bầu không khí thuần khiết và chân thành.
Nói thật, Thẩm Niệm thở phào nhẹ nhõm.
Cô đẩy Nhậm Tử Sâm một cái, nhưng không đẩy ra được, sau đó cô lấy điện thoại di động ra: "Là bạn học cũ trước kia của tôi gọi tới, tôi nghe một chút."
Nhậm Tử Sâm: "..."
Bầu không khí đã bị phá hủy, cậu chỉ có thể buông bỏ.
Thiếu niên xoay người, đưa tay chạm vào môi mình một cái.
Chỉ thiếu một chút như vậy thôi là xong rồi...
Sớm biết như vậy, cậu đã không lề mề.
Nhậm Tử Sâm lại xoay người, cậu ỷ vào vóc dáng cao lớn của mình, liếc trộm màn hình điện thoại của Thẩm Niệm, vừa hay nhìn thấy khuôn mặt của một nam sinh xinh đẹp.
"Niệm Niệm." Nam sinh thân thiết gọi một tiếng.
Thẩm Niệm không mang theo tai nghe, chỉ có thể gọi video với bạn học như vậy, cô cách xa Nhậm Tử Sâm vài bước.
Điều này hẳn là làm cho Nhậm Tử Sâm càng thêm tò mò về thân phận của nam sinh kia.
Bạn học cũ...
Thanh mai trúc mã?!
Lỗ tai Nhậm Tử Sâm nhạy bén chưa từng có, hết sức chăm chú đứng tại chỗ nghe trộm.
Tuy nhiên...
Thẩm Niệm nói chuyện với nam sinh kia bằng giọng địa phương...
Nhậm Tử Sâm đơ luôn, một chữ cũng không hiểu.
Sau đó cậu thấy Thẩm Niệm vui vẻ cười thật lâu, cô cùng nam sinh kia trò chuyện rất vui vẻ.
Nhậm Tử Sâm: "..."
Cô nhóc chưa bao giờ cười với cậu như vậy.
Đột nhiên cậu cảm thấy mình không được ưu ái!
Nhậm Tử Sâm phiền não bất an, cuối cùng cũng đợi được đến khi Thẩm Niệm cúp cuộc gọi video, cậu cố gắng nhịn xuống sự kích động muốn tiến lên hỏi rõ ràng, nhưng ánh mắt đã không che giấu được sự phiền muộn của cậu.
Thẩm Niệm vừa xoay người liền phát hiện Nhậm Tử Sâm đang nhìn chằm chằm cô.
Ánh mắt sắc bén u ám.