Trọng Sinh Đời Này Ta Không Nghệ Ai Cả

Chương 4




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Đủ rồi!"

 

"Trẫm đã sớm biết bơi, còn ngươi, thân là Hoàng hậu, mở miệng ra là tiện nhân, còn ra thể thống gì nữa!"

 

Sắc mặt Tạ Uyển Nguyệt tái mét.

 

Ta rúc vào lòng Triệu Diễn, kéo ngón tay út chàng, cắn môi dưới tỏ vẻ đáng thương:

 

"Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương cũng là vì quan tâm người, là thiếp suy nghĩ không chu toàn."

 

Chàng thở dài, ôm lấy vai tôi:

 

"Không liên quan gì đến nàng."

 

Ánh mắt chàng dừng trên mặt Tạ Uyển Nguyệt, "Nàng xin lỗi A Ngư, việc này coi như xong."

 

Mắt Tạ Uyển Nguyệt đỏ ngầu, ánh mắt sắc như dao, hận không thể khoét ta ra:

 

"Bản cung không sai, gì phải xin lỗi!"

 

Nàng nhìn Triệu Diễn, vành mắt đỏ hoe, xách váy xoay người bỏ đi.

 

Triệu Diễn nhíu mày, theo bản năng muốn đuổi theo.

 

Ta bịt mũi: "Hắt xì!"

 

Bước chân chàng khựng lại, lo lắng nhìn tôi.

 

"Làm sao vậy? Có phải bị cảm lạnh không?"

 

Ta áy náy nói:

 

"Thiếp không sao, Hoàng hậu nương nương đang giận, Bệ hạ vẫn nên đi dỗ dành nàng ấy đi."

 

Sắc mặt chàng trầm xuống, bàn tay rộng lớn bao bọc lấy tay tôi:

 

"Không sao, vốn dĩ là nàng ta sai."

 

"Trẫm cùng nàng về."

 

Ta e lệ cười:

 

"Bệ hạ đối xử với thiếp thật tốt."

 

Chàng khẽ giật mình, trong mắt thoáng hiện vẻ áy náy:

 

"Đây mà là tốt sao?"

 

Ta gật đầu, mắt cong cong, tràn đầy thỏa mãn:

 

"Bệ hạ là người tốt nhất với A Ngư trên thế gian này!"

 

[Ngọt quá đi mất, đúng là song phương cùng vun đắp tình cảm rồi còn gì!]

 

[Không phải chứ, nữ chính đáng yêu của chúng ta bị đánh oan uổng à? Không phải là ngược nữ phụ sao? Nữ phụ đánh nữ chính xong, lại bình an vô sự? Chẳng có hình phạt nào cả!]

 

[ Đây là ngược nữ chính Văn Tung Thao, rất hợp lý được chưa, đến cuối truyện, Hoàng thượng nhất định sẽ thay nữ chính chúng ta đòi lại công đạo ]

 

Ta thầm đảo mắt.

 

Đúng là khán giả não tàn.

 

5

 

Có lẽ vì áy náy, Triệu Diễn ở bên cạnh ta cả ngày.

 

Lo ta nhiễm bệnh, chàng còn dùng chăn quấn ta thành cái kén.

 

Ta bĩu môi, bất mãn nói:

 

“Bệ hạ muốn nóng c.h.ế.t thần thiếp rồi đi tìm Hoàng hậu nương nương sao?”

 

Chàng khẽ cười thành tiếng: “Trẫm chỉ cần A Ngư.”

 

Bất giác, đêm đã khuya.

 

Gió đêm thoảng qua, ánh nến lay động, nhiệt độ trong phòng dần tăng cao.

 

Dục vọng trong mắt Triệu Diễn ngày càng nồng đậm.

 

Nhưng chưa kịp hành động thì tiếng tiểu thái giám lại vang lên ngoài cửa.

 

“Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương không được khỏe...”

 

Ta quay mặt đi, để lộ nửa bên mặt bị thương, cụp mắt xuống, giọng nói có chút thất vọng:

 

“Bệ hạ đi mau đi.”

 

Giọng chàng vang lên trên đỉnh đầu:

 

“Vậy trẫm đi đây...”

 

Tiếp theo là tiếng sột soạt của y phục.

 

“A Ngư, trẫm đi đây.”

 

Mũi ta cay xè, nghẹn ngào nói:

 

“Thần thiếp không tiễn Bệ hạ.”

 

Triệu Diễn vẫn chưa rời đi.

 

Ta nghi hoặc ngẩng đầu lên.

 

Thấy chàng ngồi bên giường, nhìn ta với vẻ mặt nửa cười nửa không:

 

“A Ngư thật sự muốn t

rẫm đi?”

 

Ta không nhịn được nữa, ôm lấy eo chàng từ phía sau, rầu rĩ nói:

 

“A Ngư không nỡ để Bệ hạ đi.”

Chàng nâng mặt ta lên, đầu ngón tay lạnh lẽo khẽ lướt qua:

 

“Còn đau không?”

 

Ta lắc đầu, rồi lại gật đầu.

 

Chàng ôm chặt ta:

 

“Nàng chịu thiệt thòi rồi.”

 

Đây là lần đầu tiên Triệu Diễn ngủ lại chỗ ta mà không bị Tạ Uyển Nguyệ

t gọi đi.

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.