Trọng Sinh Độc Sủng Cửu Thiên Tuế

Chương 19: Ta Không Muốn Làm Chim Hoàng Yến Được Nuôi Trong Lồng




Trên tay hắn có con bài nào, muốn đánh ra quân bài gì, nàng đều rõ như trong lòng bàn tay.

Đời này hắn muốn đấu với nàng? Nằm mơ, vọng tưởng.

" Giúp ta tìm một mảnh đất trống có thể trồng lương thực, ta muốn thuê.

"

" Vâng."

" Đất trống sao? Chỗ của tam ca còn đủ nhiều sao, muội lại phải đi thuê? " Lúc này một giọng nói ôn nhuận vang lên, một thiếu niên vận y phục nguyệt bạch*, mày kiếm mắt sao chậm rãi bước đến.

Người vừa tới bất quá vừa hai mươi, da dẻ hông hào, mi mục như họa.

Tiếng nói mang theo ý cười lại vang lên: " Trực tiếp xem bản đồ đất phong của ca ca, muội thích miếng nào đều có thể tùy ý dùng.

"

Tam ca Lục Triệt chính là người có đất phong sớm nhất, cũng là vị hoàng tử nắm trong tay nhiều đất phong nhất.

Lục Khanh chớp mắt cảm thấy vui vẻ: " Thật sao? Nếu muội muốn chọn mảnh đất phì nhiêu nhất trên tay tam ca thì sao? "

Mắt Lục Triệt sáng lên: " Vậy muội chọn đi, đồ của Khanh Khanh, đương nhiên là phải tốt nhất.

"

Lục Khanh vô cùng vui vẻ.

Tam ca vẫn như vậy, từ nhỏ đã nuông chiều nàng.

Nhưng nàng sẽ không hưởng không đất của ca nha.

Dùng linh tuyền tưới tiêu gieo trồng, chẳng những lương thực phát triển nhanh gấp bội mà còn cải tiến được chất lượng đất, đất trồng sẽ càng ngày càng phì nhiêu, dồi dào.

Hơn nữa nàng mới chỉ làm thực nghiệm, về sau tất cả hoa quả, ngũ cốc trên mảnh đất này, tất nhiên là dành hết cho ca ca nha.

Nàng chớp chớp con mắt: " Được nha, vậy muội không khách khí với ca ca nữa! "

Tam ca có khối đất lớn ở ngoại thành, rất thích hợp làm ruộng thí nghiệm.

Vì thế nàng liền trực tiếp vào tẩm cung lấy ra bản đồ kinh thành, vẽ một cái vòng lớn.

" Muội muốn chỗ đất này.

"

Tuy rằng bị đào cả một khối đất tốt nhất, Lục Triệt cũng không tỏ ra một chút khó chịu nào, vẫn như cũ sủng nịnh nàng: " Khanh Khanh thích, trực tiếp cầm đi là được.

"

" Đa tạ tam ca~"

Lục Khanh trực tiếp cầm bản đồ đưa cho Mạc Ly " Lập tức đi sắp xếp một lượt, gọi mấy người đến xới đất.

"

" Vâng.

"

Mạc Ly đi rồi, nơi này chỉ còn lại Lục Triệt cùng Lục Khanh.

"

Lục Triệt dùng khuỷu tay chọt chọt nàng " Khanh Khanh, muội nói ca ca nghe, muội cùng Quân Diễm Cửu thật ra là sao vậy? "

" Cái gì mà làm sao a? "

" Chính là muội tại sao lại mang hắn để ở bên người? Nói cho muội nghe, hắn chính là nhân vật nguy hiểm số một trong cung này, ỷ vào thánh sủng không thèm để ai vào mắt.

Muội cùng hắn chưa từng qua lại, đi trêu chọc hắn làm chi? "

Lục Khanh nhất thời xấu hổ.

Nàng vẫn là không thích các ca ca đối với y có thái độ như vậy.

" Muội cảm thấy Quân Diễm Cửu rất tốt mà! Không giết người cũng chẳng phóng hoả, còn không phải chỉ là tính tình có hơi lạnh lùng thôi sao.

Dạy bảo một chút liền trở nên cực kì đáng yêu đó.

"

" Dạy bảo? "

Quân Diễm Cửu đang đi dưới mái hiên vừa văn nghe thấy hai chữ này, nhất thời cảm thấy tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.

Lục Triệt cũng cảm thấy dùng từ này đề cập đến y cũng thực khó tả.

Từ trước đến nay chỉ nghe qua tú bà dạy bảo cô nương kỹ viện.

Khanh Khanh nhà họ đường đường là một công chúa cao quý! Dạy bảo tiểu thái giám lại là đạo lý gì?

Quân Diễm Cửu trùng hợp cùng Lục Triệt cùng suy nghĩ, mặt tối sầm lại.

Cái đồ " hàng giả " đáng chết này, không biết công chúa thật bị nàng giấu đến nơi nào, dạy dỗ???

Lục Khanh bày ra vẻ mặt không chút để ý, chuyển đề tài, cười hì hì nói: " Tam ca, huynh đột nhiên tới tìm muội, là muốn làm gì đó? "

" Muội ấy, ca thật hết cách với muội.

"

Lục Triệt vẻ mặt bất đắc dĩ.

" Tam ca tới nơi này còn có thể có chuyện gì? "

Lục Khanh nháy mắt liền thông suốt.

Đoán chừng lại bởi vì chuyện của Tô Diệc Thừa.

Cảm thấy Tô Diệc Thừa cùng ả kỹ nữ kia lăn giường đả kích nàng rất lớn.

" Tam ca có quen biết một vị công tử thế gia, tướng mạo cùng phẩm hạnh đều không tồi, quan trọng nhất là hắn nguyện ý vào cung ở rể.

"

" Muội thật sự không cần! " Lục Khanh vội vàng cự tuyệt.

" Khanh Khanh không vội gả đi, hơn nữa phụ hoàng nhất định không phiền Khanh Khanh ở lại trong cung thêm mấy năm đâu.

"

" Ai nói không phiền a! Muội hỏi qua phụ hoàng sao? Người đã sớm nhớ thương, mong muốn bồng cháu ngoại lắm rồi, lúc này đang ở trong đại điện, âm thầm cùng các đại thần thảo luận hôn sự đã vài lần rồi.

"

Ngay lúc này lại nghe phía sau truyền đến một âm thanh " Khụ khụ ".

Tiêu Hoà Đế một thân long bào đi tới, bên cạnh còn có một vị công công theo sát, tay cầm lọng che nắng.

" Ai nói trẫm để ý.

" Một giọng nói uy nghiêm vang lên.

Tiêu Hoà Đế hoả khí rất lớn, tên tiểu tử thúi này lại ở đây ăn nói ba hoa, lần sau mà tái phạm, liền đem lưỡi nó đi cắt!

" Khanh Khanh là nữ nhi bảo bối của trẫm! Con muốn ở lại trong cung bao lâu tùy ý, chỉ cần con vui, cả đời này ở lại trong cung cũng được.

"

Khanh Khanh của trẫm, đã gả thì phải gả cho nam nhân ưu tú nhất, không tìm được vậy thì quên đi! "

" Phụ hoàng~ " Lục Khanh ngọt ngào hô lên, hiện tại nhìn thấy người, liền cảm thấy vô cùng thân thiết.

Mà Tiêu Hoà Đế vừa nhìn thấy nữ nhi ngoan ngoãn đáng yêu, tâm liền mềm mại như nước.

" Ai da, hai ngày không gặp, trẫm lại thấy Khanh Khanh ngày càng xinh đẹp! "

Tiêu Hoà Đế duỗi tay xoa xoa trán bảo bối, nghĩ thầm, nữ nhi nhà mình thông minh xinh đẹp như vậy, sau này không thể tùy tiện gả đi, không được để tên tiểu tử nào đó chiếm được tiện nghi!

Lục Triệt ở sau lưng không ngừng trợn mắt.

Lão nhân gia trước mặt một kiểu sau lưng lại kiểu khác, lúc nãy còn nghiêm trang nói hươu nói vượn một hồi, đủ rồi, vượt quá sức chịu đựng rồi!

" Bên ngoài trời nóng, phụ hoàng mau mau vào trong, Khanh Khanh có hoàng đào ướp lạnh nha.

" Lục Khanh nhân lúc không chú ý ở sau lưng làm mặt quỷ với Lục Triệt, vội vàng kéo Tiêu Hoà Đế vào phòng khách.

" Phụ hoàng là tới tìm Khanh Khanh có chuyện gì nha? "

Lục Khanh vừa đi vừa hỏi.

Bởi vì ngày thường người bận rộn quốc sự, không có việc gì, rất hiếm khi người tới nơi đây.

Tiêu Hoà Đế nhìn qua có chút xấu hổ " Ài, phụ hoàng là muốn hỏi con, Diễm Cửu con dùng xong chưa, còn phải dùng bao lâu nữa? "

Lục Khanh sửng sốt đôi chút.

" Phụ hoàng là có việc cần phái Quân Diễm Cửu đi sao? "

Tiêu Hoà Đế giải thích: " Cũng không phải, chỉ là gần đây Khương quốc luôn quấy rầy biên ải của chúng ta, bây giờ trẫm muốn phái hắn đi trấn áp một chút.

"

" A.

" Lục Khanh gật đầu như đang suy tư điều gì.

Không sai, Quân Diễm Cửu là thái giám duy nhất có thể cầm quân đánh giặc, lãnh binh xuất chiến là chuyện y làm không phải lần một lần hai.

Y thạo dùng mưu kế, công thêm võ công cao cường, lại tự tay huấn luyện quân đội, là vũ khí sắc bén nhất mà Bắc quốc có.

Đây cũng chính là nguyên nhân tuy là hoạn quan cũng có thể tùy ý trong cung, được Tiêu Hoà Đế cực kì coi trọng.

Huống hồ, Khương quốc quấy rầy biên ải, loại sự tình này nếu phái hoàng tử đi đó chính là mất mặt, một khi không cẩn thận bị bắt giữ, vậy lại càng thảm, phái Quân Diễm Cửu đi lại phù hợp hơn nhiều, một thái giám, trong tình huống xấu nhất là bị bắt, cũng không phải việc gì quá ghê gớm.

Lục Khanh nghĩ nghĩ một chút rồi nói: " Phụ hoàng, con từ nhỏ đã thông thạo binh pháp, cũng muốn cầm quân đánh giặc, chi bằng lần này, người cho Khanh Khanh đi đi, được không? "

" Này sao có thể! Vạn nhất con xảy ra chuyện gì, phụ hoàng phải làm sao? Cầm binh ra trận cũng không phải chỉ là lý luận xuông, chỉ thông thạo binh pháp, làm sao mà được? "

Tiêu Hoà Đế không cần nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt.

Lục Khanh ngoan ngoãn nói: " Bắc Ngụy có " Mộc Lan tòng quân", Khanh Khanh có thể lấy thân phận khác, chỉ cần giữ bí mật là được mà."

" Khanh Khanh không muốn làm một vị công chúa ăn no chờ chết, cũng muốn cùng phụ hoàng phân ưu, vì bá tánh giải nạn, coi như cho Khanh Khanh mở mang tầm mắt cũng được, nếu không, Khanh Khanh chỉ là một con chim hoàng yến được nuôi trong lồng.

"

Thời cổ, theo lễ chế thì khi thời gian chịu tang, người ta phải chịu hạn chế về ăn uống, vui chơi, ăn mặc.....!ví dụ khi muốn thể hiện đang chịu tang mà không tiện mặc đồ trắng (sợ người khác không vui, thấy xui xẻo khi nhìn thấy, trường hợp phải ra mặt mà không thể mặc đồ tang....) họ có thể thay bằng một màu nhạt hơn, và trong số đó có màu Nguyệt Bạch.

Đây chính là một cổ vật màu Nguyệt Bạch.

Cre: Góc Trung Quốc - Văn hoá Nghệ Thuật và Lịch Sử.

( Phần chú thích này mình trích từ Góc Trung Quốc, mình đã inb xin trích vào trong truyện nhưng page chưa rep, nếu page rep không đồng ý mình sẽ xoá phần này, cảm ơn mọi người đã đọc.).


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.