Rạng sáng hôm ấy Mục Hy một thân gió lạnh ròng rã 3 tiếng đồng hồ từ đoàn phim vội vã chạy đến bệnh viện.
Đến nơi Mục Hy nhanh chân chạy đến phòng cấp cứu ngay cả khẩu trang cũng không thèm đeo, gương mặt nhỏ nhắn bợt bạc cứ thế lộ ra bên ngoài.
Cô vừa đến gần phòng cấp cứu xa xa đã nghe tiếng Lâm Huyên khóc than kêu gào.
“Đều là tại chú! A Hoành có tội tình gì mà chú lại hạ lệnh sa thải nó, giờ còn hại cả ba phải nằm viện! Chú có phải là muốn ép chết hết mọi người rồi một mình chú độc chiếm hết gia tài không?”
Triệu Thần Huân lãnh đạm cúi đầu đứng khoanh tay dựa tường bên cạnh, ngay cả nhấc mắt lên nhìn Lâm Huyên anh cũng lười.
Triệu Hoành cũng đứng cách đó không xa vẻ mặt hắn vẫn trầm mặc, nhưng bờ môi mím chặt đã thể hiện rõ hắn đang mất kiên nhẫn.
Cuối cùng cũng chỉ có thể là Triệu Thần Dật cáu gắt quát Lâm Huyên một tiếng.
“Bà đủ chưa? Hết khóc lại gào, ba tôi còn chưa có chết đâu!”
Lâm Huyên bị chồng quát cũng ý thức được đây là bệnh viện nên lúc này mới chịu ngậm miệng lại, nhưng vẫn hức hức khóc không ngừng như thể trong nhà có đám tang thật.
Mục Hy lạnh mắt quét qua bọn họ cô chạy ngay đến cạnh Triệu Thần Huân đang cúi đầu không nhìn rõ sắc mặt, khẽ gọi:
“Thần Huân.
”
Triệu Thần Huân lập tức ngẩng đầu lên có hơi ngạc nhiên nhìn cô.
“Sao em lại đến, anh đã dặn em không cần đến rồi mà!”
Đoàn phim cô cách đây rất xa vậy mà cô gái này rạng sáng vẫn cố chạy đến đây, Triệu Thần Huân nhìn sắc mặt tái nhợt của cô chút giận trong lòng cũng bay biến.
Anh đưa tay áp lên gò má bị gió đêm thổi đến lạnh buốt của cô nhẹ hỏi:
“Có lạnh lắm không? Lúc đi sao em không mặc thêm áo vào?”
Mục Hy mỉm cười nắm lấy tay anh khẽ xiết chặt một chút, đáp:
“Em không lạnh, ba sao rồi anh?”
Triệu Thần Huân hơi cụp mắt nói:
“Vẫn đang cấp cứu, tình hình chưa rõ.
”
Mục Hy nhìn anh né tránh ánh mắt mình mà lòng cô khẽ đau nhói, tin tức Triệu thị hôm nay cô đã hỏi qua thư ký Hạ.
Cô biết anh vẫn luôn nhường nhịn Triệu Hoành một là vì cô, hai là vì Triệu lão gia.
Anh xót ông ấy tuổi cao phải chịu cảnh nhà cửa không yên, xót ông sức khỏe không tốt bất cứ lúc nào cũng có thể nhắm mắt xuôi tay.
Anh chần chừ nhường nhịn mãi vậy mà cuối cùng ngày hôm nay vẫn xảy đến.
Khi cô nghe được tin tức vốn anh không cho cô đến nhưng Mục Hy thật không yên tâm để anh một mình trong tình cảnh này.
Mục Hy mím môi nhẹ kéo anh ngồi xuống băng ghế cách cả nhà Triệu Hoành một khoảng, cô nhẹ đưa tay đem đầu anh tựa lên vai mình nhỏ giọng nói:
“Ba sẽ không sao đâu, anh nghỉ ngơi một lát đi để em canh cho.
”
Triệu Thần Huân thuận theo cô từ đầu đến cuối, anh khẽ nhắm mắt an ổn tựa đầu lên bờ vai nhỏ nhắn của cô.
Triệu Hoành đứng nhìn bọn họ ân ái mà ánh mắt dần trở nên âm trầm, hắn ta khẽ nhếch môi nhìn về phía cửa phòng cấp cứu khẽ hừ lạnh một tiếng.
Đèn phòng cấp cứu vẫn nhấp nháy không ngừng cho đến khi trời dần sáng toả lúc này cánh cửa kia mới chậm rãi mở ra.
“Ba tôi sao rồi bác sĩ?”
Triệu Thần Dật vội vã chạy lên trước tiên hỏi han, Triệu Thần Huân chậm rãi mở mắt cũng đứng lên đi đến nhưng anh vẫn im lặng chờ đợi.
Chỉ thấy bác sĩ kia tháo khẩu trang xuống sắc mặt có hơi nghiêm trọng nói:
“Ông Triệu đã không có vấn đề gì đáng ngại đã được chuyển đến phòng bệnh, nhưng vẫn còn một số kết quả xét nghiệm vẫn chưa xong đến lúc đó tôi muốn mời mọi người đến phòng của tôi một chuyến.
”
“Vâng vâng vâng cảm ơn bác sĩ.
”
Triệu Thần Dật nghe Triệu lão gia đã không còn vấn đề gì rất kích động mà bắt tay cảm ơn bác sĩ.
Triệu Thần Huân lạnh mắt nhìn liền xoay người nắm tay Mục Hy đi về hướng phòng bệnh.
Mục Hy vẫn im lặng đi theo anh, nhưng cô cảm nhận được lòng bàn tay dày rộng đang nắm lấy cô kia dường như có một tầng mồ hôi mỏng.
Khi hai người đến phòng bệnh thì một nhà ba người Triệu Hoành cũng đuổi theo tới nơi, bước vào trong phòng bệnh vip Triệu lão gia đang yên tĩnh nằm trên giường bệnh nhìn vào chỉ tưởng ông đang ngủ say.
Mục Hy theo Triệu Thần Huân đi đến gần cách chừng ba bước chân với giường bệnh thì cô ngừng lại, chỉ để mỗi Triệu Thần Huân đi đến gần nắm lấy tay Triệu lão gia.
Sắc mặt anh vẫn bình tĩnh đến thế nhưng Mục Hy thấy rõ hàng mi có hơi run lên của anh khẽ chớp nhẹ, không hiểu sao nhìn anh thế này sóng mũi cô liền cay cay không nói nên lời.
Triệu Thần Huân nắm tay Triệu lão gia một lúc rồi buông ra, anh nhẹ nhàng thay ông vén lại chăn cẩn thận.
Nhưng chính vào thời khắc này Mục Hy chú ý đến những vết đỏ khác thường trên tay Triệu lão gia, hơi thở của cô khẽ hẫng một nhịp.
Cô tiến lên kéo Triệu Thần Huân ra không nói hai lời liền xốc chăn anh vừa vén gọn gàng kia lên, tay cô run lẩy bẩy kiểm tra trên người Triệu lão gia một lượt.
“Hy Hy!”
Bị hành động của cô làm cho bất ngờ, Triệu Thần Huân hơi nhíu mày đưa tay muốn kéo cô lại nhưng lại bị Mục Hy quát.
“Đừng cản em!”
Triệu Thần Huân lập tức ngừng hẳn mọi động tác khó hiểu mà nhìn cô chằm chằm, lúc này Lâm Huyên cũng không vừa mắt Mục Hy liền lao đến mắng.
“Cô có bị điên không? Động lung tung như thế còn ra thể thống gì hả?”
Bà ta tức giận vừa nói vừa nhào qua vươn tay muốn nắm tóc Mục Hy nhưng Triệu Thần Huân đã nhanh hơn một bước bắt được cánh tay bà ta, anh không chút lưu tình bẻ một cái.
Chỉ nghe rắc một tiếng Lâm Huyên liền hét thảm.
“A!”
“Bà tốt nhất nên yên phận cho tôi!”
Anh đã nhịn từ lúc vào viện đến nay mặc bà ta chửi rủa, nhưng vì ba còn chưa rõ sống chết nên anh không muốn so đo.
Vậy mà bây giờ bà ta còn muốn tổn hại đến Mục Hy!
Triệu Hoành đứng gần nhất thấy thế liền tiến lên chặn lại tay Triệu Thần Huân, hắn ta âm trầm nói:
“Ông nội còn chưa có chết, chú đã muốn làm chủ cái nhà này sao?”
“Chú út chú quá đáng lắm rồi đó!”
Triệu Thần Dật lúc này cũng tiến lên cau mày trách cứ Triệu Thần Huân.
Mục Hy sau một hồi kiểm tra lúc này mới chịu dừng lại động tác, hai mắt cô hơi đờ đẫn dường như có chút chết lặng nhìn Triệu lão gia hôn mê chưa tỉnh trên giường.
Cô chua xót mà nhắm hai mắt lại, một cỗ nộ khí từ trong đáy lòng bộc phát không báo động.
Chỉ thấy bốn người kia còn đang dằn co thì Mục Hy quay phắt sang tát thẳng lên mặt Triệu Hoành.
“Súc sinh!”
Triệu Hoành bị đánh mà có chút ngẩn người không kịp phản ứng, cả gương mặt hắn ta khẽ nghiêng sang một bên.
Chỉ thấy Mục Hy đánh xong lại muốn nhào qua, miệng lại mắng ra những lời lẽ cay độc nhất.
“Đồ không bằng cầm thú! Mày sẽ không được chết tử tế, súc sinh!”
Những vết đỏ trên người Triệu lão gia cô đã từng nhìn thấy qua, đó là lúc cô chuẩn bị liệm xác anh trai cô ở đời trước.
Vậy cũng có nghĩa là một đời trôi qua, người bị Triệu Hoành hạ độc đã biến từ anh trai cô thành Triệu lão gia.
Người mà từ nhỏ đã luôn yêu thương hắn hết mực.
.