*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chạng vạng, Tô Quân Nhụy mới trở lại. Cô thấy Thuế Tử Duyệt đã tỉnh nên vội vàng đến gần giường.
“Duyệt Duyệt…nàng thấy thế nào?”
Thuế Tử Duyệt lắc đầu mỉm cười nhìn Tô Quân Nhụy: “Ta không sao… vết thương không nặng.”
Tô Quân Nhụy nhíu mày nói: “Quân y nói nàng bị mất máu quá nhiều, cần nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Thuế Tử Duyệt không cãi lời, ngoan ngoãn lắng nghe.
Cả hai đều mệt mỏi, ai cũng im lặng. Tô Quân Nhụy tìm một chỗ trống trên giường, nằm xuống cạnh Thuế Tử Duyệt.
“Ban đêm gió lạnh, nàng có muốn đắp mền không?” Thuế Tử Duyệt mỉm cười nói: "Đã lâu rồi, chúng ta không nằm nói chuyện với nhau." Đúng vậy, kể từ ngày chia xa đó, hai nàng không ở xa nhau thì cũng bận rộn cả ngày lo chuyện đánh giặc. Đã lâu lắm rồi, hai nàng chưa có thời gian để nằm cạnh nhau thoải mái nói chuyện phiếm.
Tô Quân Nhụy cảm động vô cùng. Cô quay sang nhìn Thuế Tử Duyệt, cẩn thận đắp mền cho nàng.
“Duyệt Duyệt… nàng có buồn ngủ không?”
“Ta đã ngủ nhiều ngày lắm rồi, bây giờ không buồn ngủ.”
“Ừ……đúng lúc ta cũng không buồn ngủ.”
“Con tin mà Thẩm Hy Phong đang giữ, thực sự là Mộ Dung Lam.” Tô Quân Nhụy nhìn lên đỉnh lều và nói.
Thuế Tử Duyệt nhắm mắt lại nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
“Ta chưa bao giờ nghĩ, cục diện như vậy sẽ xảy ra giữa chúng ta và Mộ Dung Lam.” Tô Quân Nhụy luôn nghĩ rằng cô nên gϊếŧ Mộ Dung Lam từ sớm. Thậm chí rất nhiều lúc, cô thấy hối hận, rất hối hận, hối hận vì đáng lẽ cô nên gϊếŧ chết Mộ Dung Lam ngay khi vừa mới trọng sinh trở về. Đặc biệt khi Thuế Tử Duyệt bị thương vì Mộ Dung Lam, cô càng hối hận càng tự trách hơn.
Thế nhưng, cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, cô phải đi cứu Mộ Dung Lam.
“Cô ta có chết cũng không bù đắp hết những việc mà cô ta đã làm. Ta đã tự hỏi rất nhiều lần, tại sao ta không gϊếŧ cô ta sớm hơn. Thật là buồn cười! Ban đầu cô ta bắt nàng vì muốn biến nàng thành con tin. Không ngờ, có một ngày, cô ta lại biến thành con tin thay cho nàng.”
Thuế Tử Duyệt nhìn Tô Quân Nhụy. “Mặc kệ kết cục sau này của cô ta ra sao nhưng bây giờ ta cần phải đi cứu cô ta." Bởi vì nàng nợ cô ta, nàng cần phải trả.
Tô Quân Nhụy mệt mỏi nhắm mắt lại và nói: “Nếu cô ta biết quay đầu sớm hơn…thì ngày hôm nay sẽ không ra nông nỗi này.”
Thuế Tử Duyệt nói: “Đáng tiếc, chúng ta đã không thể làm bạn bè sớm hơn."
Tô Quân Nhụy mở mắt nhìn Thuế Tử Duyệt. Đôi khi, cô nghĩ nếu Mộ Dung Lam biết Thuế Tử Duyệt sớm hơn, có phải điều khác biệt sẽ xảy ra? Tuy nhiên, có đôi khi cô lại hy vọng rằng Mộ Dung Lam đừng biết Thuế Tử Duyệt. Cô thấy bản thân mình thật may mắn. May mắn vì cô đã gặp Thuế Tử Duyệt sớm hơn Mộ Dung Lam.
Tô Quân Nhụy cẩn thận nhích lại gần Thuế Tử Duyệt: “Duyệt Duyệt~”
“……ừ.”
“Ta thấy mình thực sự rất may mắn vì nàng đã thuộc về ta.” Cô đúng là có phước ba đời vừa được sống lại vừa có được Thuế Tử Duyệt một lần nữa.
“…… Ta cũng vậy.”
Rạng sáng.
Thẩm Hy Phong bắt Mộ Dung Lam lên tường thành.
“Sợ Điện hạ phải thất vọng rồi.” Y phục Mộ Dung Lam xốc xế ch, bộ hồng y dơ bẩn lấm lem bùn đất. Ả cười quay sang nhìn Thẩm Hy Phong: “Sẽ không có ai đến cứu tôi, Điện hạ bắt tôi làm con tin cũng không uy hiếp được ai. Kết cục sẽ không thay đổi."
Thẩm Hy Phong mỉm cười nói: “Bại cục đã định, cô đương nhiên biết điều đó.”
Mộ Dung Lam quay sang nhìn Thẩm Hy Phong.
Mặc dù bại cục đã định, đám cung nữ thái giám trong cung đều đã đào vong nhưng Thẩm Hy Phong vẫn là một Thẩm Hy Phong đầy kiêu ngạo. Bộ hoa phục trên người hắn vẫn ngay ngắn thẳng thớm không một chút xộc xệch. Khuôn mặt anh tuấn vẫn nở nụ cười tùy tiện.
“Nếu đã biết, Điện hạ còn ở đây phí công vô ích?”
Thẩm Hy Phong cười ngả ngớn. Hắn nói với Mộ Dung Lam: “Sao lại phí công vô ích? Cô muốn cho ngươi thấy quốc gia và những kẻ mà ngươi đã cứu chưa bao giờ để ý đến ngươi. Cô cũng muốn cho ngươi biết ai sẽ bằng lòng đến cứu ngươi."
Mộ Dung Lam yếu ớt nhìn Thẩm Hy Phong, nhẹ giọng nói: “Chắc phải để điện hạ thất vọng rồi. Tôi làm vậy là vì tôi thấy vui. Không liên quan đến quốc gia, tôi cũng chưa bao giờ muốn ai phải cảm kích.”
Thẩm Hy Phong cười nói: “Vậy sao? Hôm nay cô mới biết, hoàng phi của cô cũng vô tư đến vậy.” Hắn kề sát vào Mộ Dung Lam, nhìn khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của ả, sau đó mỉm cười nói: “Tiểu Cửu cũng đừng quá đau lòng, bởi vì, ít nhất cũng có một người muốn cứu ngươi.” Hắn đứng thẳng người nói: “Cô sẽ cho ngươi thấy kẻ đó rố cuộc là ai để ái phi được vui vẻ trong lòng.” Vừa dứt lời, hắn kéo Mộ Dung Lam đến sát tường thành, tay chỉ xuống dưới nói: “Ngươi xem, kẻ muốn cứu ngươi đang ở đó.”
Mộ Dung Lam nhìn theo hướng tay của Thẩm Hy Phong. Ả thấy khuôn mặt tái nhợt của Thuế Tử Duyệt. Nàng đang ngồi trên ngựa đứng trước đại quân cùng với Tô Quân Nhụy.
“……” Mộ Dung Lam nhìn thẳng về phía Thuế Tử Duyệt.
Thuế, Tử, Duyệt.
Thẩm Hy Phong thả Mộ Dung Lam ra và nói: “Ngươi xem, kẻ mà ngươi đã cứu cũng rất biết báo đáp ân tình. Ngươi đoán thử xem, cô ta sẽ làm gì cho ngươi? Làm đến cỡ nào?”
Mộ Dung Lam không giãy giụa tránh né. Ả chỉ nhìn Thuế Tử Duyệt.
Ả biết.
Thuế Tử Duyệt chính là kiểu người như vậy.
Ngu xuẩn.
Luôn kiên trì vì những thứ rất buồn cười.
Ả thực sự không hiểu được nàng.
Mộ Dung Lam chưa bao giờ nghĩ trong tình huống éo le như thế này, ả mới có dịp nhìn Thuế Tử Duyệt một cách cẩn thận và an tĩnh.
Thuế Tử Dật đứng dưới thành nói vọng lên thúc ép Thẩm Hy Phong đưa ra điều kiện trao đổi.
Thẩm Hy Phong mỉm cười nói: “Điều kiện? Lui quân năm mươi dặm. Ngươi thấy sao?”
Thuế Tử Dật đáp: “Nằm mơ”
“Phu nhân.” Thẩm Hy Phong hỏi Thuế Tử Duyệt: “Cô có muốn cứu ả không?”
Thuế Tử Duyệt ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Lam trong tay của Thẩm Hy Phong.
“Muốn” Nàng dõng dạc trả lời.
Mộ Dung Lam bỗng thấy tê tái trong lòng. Nước mắt suýt tuôn rơi.
Thẩm Hy Phong cười nói: “Vậy hãy lui quân năm mươi dặm.”
Thuế Tử Duyệt ngẩng đầu nhìn lên. Rất lâu sau, nàng mới mở miệng nói: “Tôi không có quyền ra lệnh cho bọn họ lui quân.”
Mộ Dung Lam nhắm mắt lại. Thẩm Hy Phong cười lạnh hỏi: “Tại sao? Một chút thành ý phu nhân cũng không có?"
Thuế Tử Duyệt trả lời Thẩm Hy Phong: “Không liên quan đến thành ý, đơn giản vì nó nằm ngoài năng lực của tôi."
Thẩm Hy Phong cười nói với Mộ Dung Lam: “Ngươi thấy đó, kẻ đến cứu ngươi cũng chỉ có thế. Ngươi có thấy hối hận không? Ngươi thử nghĩ xem, nếu người đứng trên tường thành hôm nay là Tô Quân Nhụy, cô ta có đồng ý không?”
Mộ Dung Lam chỉ nhìn Thuế Tử Duyệt: "Tôi không muốn so sánh với bất cứ ai. Đó không phải là so sánh mà là ngu xuẩn.”
Thẩm Hy Phong cười nói: “Tiểu Cửu quá dễ thương. Cô càng ngày càng thích ngươi. Đáng tiếc… Đáng tiếc……” Hắn quay sang nói với Thuế Tử Duyệt: “Việc này thì phu nhân không làm được. Vậy để tôi đưa ra việc mà phu nhân làm được. Hay là phu nhân tự sát đi?”
Thuế Tử Duyệt vẫn im lặng nhìn Thẩm Hy Phong, cầm chặt cây kiếm. Nàng không đồng ý, cũng không cự tuyệt.
Mộ Dung Lam chợt thấy chán nản không thiết sống nữa. Ả đột nhiên hô to: “Thuế Tử Duyệt! Người giúp cô thoát khỏi hoàng cung là tôi! Người thông báo Tô Quân Nhụy đến tìm cô cũng là tôi! Người chia rẽ Trần Y Tình và Thẩm Hy Phong cũng là tôi! Song Sát Môn cũng do tôi mời đến! Cô đều biết phải không?"
Thuế Tử Duyệt sửng sốt, khó hiểu nhìn Mộ Dung Lam. Thật lâu sau nàng mới gật đầu trả lời Mộ Dung Lam: “Tôi đều biết.” Chính vì những điều đó, nàng mới đứng ở đây. “Tôi sẽ cố gắng cứu cô nhưng tôi không dám bảo đảm.”
Mộ Dung Lam đột nhiên cười nói: “Tốt! Thuế Tử Duyệt, cô chỉ cần nhớ rằng cô đã nợ tôi những thứ đó. Là cô nợ tôi, cô vẫn chưa trả.”
Thuế Tử Duyệt căng thẳng chau mày. Nàng chưa kịp mở miệng đã nghe tiếng cười nói của Mộ Dung Lam: “Cô vẫn chưa trả hết, nói đúng hơn, cả đời này, cô sẽ vĩnh viễn nợ tôi những thứ đó. Cô đã từng nói cô không muốn thiếu nợ bất cứ ai. Vậy tôi sẽ khiến cô phải nợ tôi cả đời!"
Đột nhiên, Mộ Dung Lam giãy giụa kịch liệt, thoát khỏi sự kìm kẹp của Thẩm Hy Phong, leo lên bờ tường thành và nhảy xuống.
Chiếc váy dài đỏ thắm tựa như một dòng máu tươi từ bầu trời chảy xuống.
“Mộ Dung Lam!!” Tô Quân Nhụy hốt hoảng hét to.
Thẩm Hy Phong vươn tay ra muốn nắm lấy nhưng nắm không được.
Thuế Tử Duyệt kinh sợ, mở to hai mắt nhưng không nói lời nào.
Đóa hoa thược dược nở rộ cùng với chiếc váy dài hòa thành một mảng đỏ tươi trên đất.
-----------//----------
“Những thứ thuộc về Mộ Dung Lam, dù cho tôi không cần, người khác cũng đừng mơ có được!”
Ký ức kiếp trước và tình cảnh kiếp này luân phiên xuất hiện trong tâm trí của Tô Quân Nhụy làm cô không phân rõ đâu là thật đâu là mơ. Quả nhiên, dù là đời nào đi chăng nữa thì Mộ Dung Lam vẫn là người duy nhất có quyền quyết định việc sống chết của chính ả.
Lúc ngươi muốn ả chết, ả lại cố tình không chết. Ngược lại, lúc ngươi không muốn ả chết, ả lại cố tình chết thật dứt khoát.
-----------//----------
“Nghe nói Quận Chúa và Quận chúa phu nhân rất ân ái. Hôm nay chứng kiến quả thực rất hâm mộ.”
“Có thể gặp gỡ cũng là một loại duyên phận, hay là phu nhân cũng đi lên ngồi một lát?”
“Thuế Tử Duyệt, tôi ghét nhất là thái độ ung dung bình tĩnh của cô. Chỉ cần nhìn thấy, tôi liền bực bội, tôi muốn chọc cho cô phải khóc!"
“Thuế Tử Duyệt, cô có thấy…hạnh phúc rất khó tìm không?"
“Cô từng nói cô không muốn thiếu nợ bất cứ ai. Vậy ta sẽ khiến cô phải thiếu nợ tôi cả đời!"
Thuế Tử Duyệt nhắm mắt lại.
Nàng thực sự sẽ thiếu nợ Mộ Dung Lam cả đời.
-----------//----------
Mộ Dung Lam chết, Thẩm Hy Phong cũng mất đi lợi thế cuối cùng. Hắn đành buông tay chịu trói, mở cửa thành.
Chuyện sau đó do Thuế Tử Dật làm chủ. Tô Quân Nhụy và Thuế Tử Duyệt đều không tham gia. Hai nàng mang thi thể của Mộ Dung Lam đi hoả táng.
Lâm Nham nhìn hủ tro cốt trong tay của Thuế Tử Duyệt và hỏi: “Tro cốt nên làm sao?”
Tô Quân Nhụy cúi đầu nhìn hủ tro cốt rồi nói: “Chúng tôi sẽ mang nó về.”
Thuế Tử Duyệt nói: “Dù cô ta đã từng làm gì, là tốt hay xấu. Mọi thứ đã hoàn toàn chấm dứt kể từ khi cô ta nhảy từ tường thành xuống.” Dứt lời, Thuế Tử Duyệt nói tiếp: “Cô ta đã làm quá nhiều việc xấu. Nếu để người khác biết nơi chôn tro cốt của cô ta, không biết người ta có đào mộ cô ta lên không nữa."
Tô Quân Nhụy nói: “Hay là tìm một nơi non xanh nước biếc rải nó đi."
Thuế Tử Duyệt gật đầu đồng ý, sau đó xoay người lại nói với Lâm Nham: “Nếu có ai hỏi, ngươi hãy nói, Mộ Dung Lam làm nhiều việc ác nên đã bị tôi và Tiêu Dao Vương nghiền xương thành tro.”
Lâm Nham đáp: “Tuân lệnh"
Cô đơn ngàn dặm.
Thê lương khôn xiết.
Đường xuống suối vàng, đèn dầu một bóng. Cuối cùng cũng sẽ gặp lại, hy vọng đến lúc đó, các nàng có thể vứt bỏ hiềm khích, vui vẻ ngồi xuống tâm sự cùng nhau.
-----------//----------
Cuộc chiến kéo dài gần hai năm cuối cùng cũng chấm dứt bằng chiến thắng của Cẩm Quốc.
Trên đường về, Tô Quân Nhụy và Thuế Tử Duyệt nhận được thư nhà. Tô Quân Nhụy vừa đọc được vài dòng, miệng đã cười toe toét.
Thuế Tử Duyệt khó hiểu nhìn Tô Quân Nhụy hỏi: “Chuyện gì mà vui vẻ vậy?"
Tô Quân Nhụy cười trả lời: “Đúng là chuyện tốt thành đôi, chúng ta vừa thắng lợi thì đại ca đã viết thư báo tin: đại tẩu mang thai.”
“Hả?” Thuế Tử Duyệt rất bất ngờ khi nghe tin, sau đó cũng vui mừng nói: “Đại tẩu mang thai? Lúc ta đi không nghe họ nhắc đến.”
Tô Quân Nhụy cười nói: “Đúng vậy. Trong thư nói thai nhi chỉ mới một tháng tuổi. Đợi khi chúng ta về, chắc đã được ba tháng. Chẳng biết sau khi mang thai, mặt mày của đại tẩu còn lạnh tanh không nữa."
Thuế Tử Duyệt cười nói: “Chắc trong lòng đã vui đến ngất ngây, nhảy nhót điên cuồng luôn rồi."
Tô Quân Nhụy bật cười lớn tiếng.
Đường về kinh thành, cảnh xuân tươi đẹp, hoa thơm chim hót, nơi nơi đều tràn ngập sức sống. Tô Quân Nhụy nhìn Thuế Tử Duyệt đang ngồi cạnh mình. Cô nghĩ thầm: Cô và Thuế Tử Duyệt đã cùng nhau đi qua khoảng thời gian khắc nghiệt và sóng gió nhất. Cô mong rằng sau này cả hai người có thể sống một cuộc sống bình yên, không còn những ngày tháng chia ly đau khổ. Đến khi già rồi, cả hai sẽ cùng nắm tay nhau rời khỏi thế gian. Đúng là chuyện hạnh phúc nhất trên đời.
---——————Hết——————---
Tác giả giải thích về nhân vật:
Thứ nhất, Tô Quân Nhụy thích con gái nhưng ban đầu cô không thích Thuế Tử Duyệt. Sở dĩ, cô luôn lạnh nhạt Thuế Tử Duyệt bởi vì cô không thích nàng nhưng bị ép phải cưới nàng.
Thứ hai, ngay từ đầu Thuế Tử Duyệt đã thích Tô Quân Nhụy. Ước mơ lớn nhất của nàng là được gả cho Tô Quân Nhụy. Tô Quân Nhụy cũng nhận ra rằng chỉ cần cô ở bên cạnh Thuế Tử Duyệt đã là sự bù đắp tốt nhất cho nàng. Chỉ có cách đó mới làm cho nàng thấy vui vẻ nhất.
Thứ ba, ngay từ đầu Mộ Dung Lam đã được định sẵn là sẽ đi lãnh cơm hộp. Dù cho quá trình có khác nhau nhưng tôi đã quyết định để cô ta chết. Diễn biến có thể khác nhau nhưng hình thức chết sẽ giống nhau.
Thứ tư, Mộ Dung Lam cứu Thuế Tử Duyệt chỉ vì cô ta muốn cứu không liên quan đến bất cứ ai. Cô ta thấy vui là được. Tóm lại, cô ta nắng mưa thất thường.