Trọng Sinh Chi Ức Vợ Yêu Không Ngoan

Chương 8




Mấy ngày sau, đơn xét tuyển của Đường Ngữ Âm được thông qua, cô bắt đầu cuộc sống sinh viên kể từ ngày hôm nay.

Đường Ngữ Âm hít sâu một hơi rồi bước xuống xe.

Ngôi trường này, đã từng là ước cả một đời của cô.

Bây giờ… cuối cùng cũng đã thành hiện thực rồi.

Cô tự cổ vũ bản thân rồi bước vào ngôi trường trước mắt.

Đây là trường đại học hàng đầu Hải Thành.

Toàn bộ các giáo viên hàng đầu đều quy tụ ở nơi đây.

Nền giáo dục ở đây cũng được đánh giá vào hàng tốt nhất.

Chỉ có một điểm duy nhất khiến cô hơi bất tiện đó là phải chuyển đến ở kí túc xá của trường.

Vì chuyện kí túc xá này mà cô phải năn nỉ Long Mặc Thâm muốn gãy lưỡi anh mới gật đầu cho cô đi.

Đang phân vân không biết đi đường nào thì một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cô.

Ai da, đây không phải là chị gái thân yêu của em sao?"

Đường Ngữ Âm vờ như không nghe thấy, tiếp tục đi thẳng.

Bỗng nhiên, một cô gái đùng đùng tiến lên, nắm tóc Đường Ngữ Âm kéo lại.

“Cô không nghe thấy Đường tiểu thư gọi à?”

Đường Ngữ Âm trừng mắt nhìn cô ả.

Ả ta sợ hãi, vội vàng buông tay.

Vừa lúc này, Đường Ân cũng đi đến trước mặt cô gái.

“Lui xuống đi.”

Nghe lời, cô gái kia lập tức lùi ra sau lưng Đường Ân.

“Chị à, cô ấy chỉ là có chút bốc đồng, chị sẽ không để bụng chứ?”

“Bỏ đi, dù sao thì… ngược đãi động vật cũng là phạm pháp.

Tôi cũng không muốn tiền đồ của mình bị hủy chủ vì một con súc vật đâu.” Đường Ngữ Âm cười nhạt, xoay người rời đi.

“Đứng lại!” Đường Ân hét lên.

Đường Ngữ Âm cũng không tiếp tục đi mà đứng lại đó.

“Chị có ý gì hả?” Đường Ân bước nhanh đến chỗ Đường Ngữ Âm, đẩy cô một cái khiến túi xách trong tay cô rơi xuống đất, đồ đạc bên trong cũng lăn lóc ra ngoài.

“Nhặt lên.” Đường Ngữ Âm tối sầm mặt.

“Ha, nực cười, tôi mà phải nhặt đồ cho chị sao?” Đường Ân còn tiện chân, đá một cuốn sách của Đường Ngữ Âm văng ra xa.

“Nhặt lên.

Đừng để tao nhắc đến lần thứ ba.” Đường Ngữ Âm gằn giọng.

“Ha, cô tưởng vớ được Long Mặc Thâm là thực sự trở thành bà Long rồi sao? Nằm mơ…!”

Chát!!!

Trên má phải Đường Ân lập tức xuất hiện năm vết bàn tay đỏ lững.

Cô ta run rẩy chạm tay vài mặt mình, mắt đỏ ngầu lườm Đường Ngữ Âm.

“Mày dám tát tao?”

“Ừm?” Đường Ngữ Âm nhìn Đường Ân đầy vẻ khiêu khích.

“Con khốn.” Đường Ân lao lên, định đánh Đường Ngữ Âm, nào ngờ Đường Ngữ Âm né nhẹ một cái, cô ta ngã huỵch xuống đất.

Do chuyện vừa rồi khá ầm ĩ nên có không ít người kéo đến xem trò vui.

“Xem kìa, kia không phải là tiểu thư của Đường gia hay sao?”

“Ngã xuống đất thế này, không phải là bị người khác bắt nạt đấy chứ?”

“Người đứng kia không phải là đại tiểu thư Đường gia sao?”

“Không lẽ cô ta bắt nạt Đường Ân?”

Nhưng lời xì xào bàn tán bắt đầu nổi lên.

Đường Ân nhạy bén nghe được vài câu nói của mọi người liền thuận nước đẩy thuyền, khóc lớn.

“Chị gái, em biết chị ghét em, nhưng em cũng là em của chị mà, ở nhà chị đánh đập em cũng được, nhưng ít nhất ra đường rồi chị cùn nên cho em một chút thể diện chứ.” Cô ta tỏ vẻ đáng thương.

“Trời ạ, không ngờ Đường Ngữ Âm lại ác độc tới vậy, em gái mình mà cũng ra tay đánh được.”

“Cũng lọi nghiệp Đường Ân quá đi, bị chị gái bạo hành.”

Đường Ngữ Âm không nói gì, chỉ im lặng nhìn Đường Ân một lúc.

Đường Ân lại tưởng cô sợ, trong lòng âm thầm cười lạnh mấy lần.

Mãi đến khi tiếng xì xào đã dịu bớt, Đường Ngữ Âm mới nhẹ nhàng lên tiếng.

“Em gái, chị cũng phục em thật đấy, bị chị bạo hành mà da dẻ vẫn trắng mịn như vậy, chẳng bù cho chị, chỉ ăn với đánh đập em thôi mà cả người đều tím tái.” Vừa nói, cô vừa cởϊ áσ khoác ngoài ra, bên trong Đường Ngữ Âm chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, đẻ lộ ra những vết bầm tím chằng chịt trên hai cánh tay.

Lúc này, mọi người mới nhận ra có điều gì đó không đúng.

Rõ ràng nói người bị bạo hành ở đây là cô em, vậy tại sao cô chị lại đầy rẫy vết thương thế kia?

Hay là nói, vốn dĩ ngay từ đầu Đường Ân đã gửi vờ diễn kịch để lấy lòng thương xót của mọi người?

Đám đông lại bắt đầu bàn tán.

“Không ngờ Đường Ân lại giả tạo như vậy, rõ ràng là cô ta bắt nạt chị mình thì có.”

“Đây gọi là vừa ăn cướp vừa la làng sao?”

“Đường Ngữ Âm cũng thật là chịu nhiều bắt công quá mà, khi không lại bị chụp cho cái nồi lớn như vậy.”

Đám đông cứ bàn tán không ngừng, còn khuôn mặt vủa Đường Ân lúc này đã vặn vẹo đến mức khó coi luôn rồi.

Con điếm này, dám làm tao mất mặt trước nhiều người như vậy..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.