Trọng Sinh Chi Ức Vợ Yêu Không Ngoan

Chương 7




Nửa đêm, Đường Ngữ Âm trằn trọc không ngủ được.

Tối nay ăn ít quá, bây giờ bụng cô đã rỗng tuếch rồi.

Cô đưa tay, khẽ xoa cái bụng nhỏ của mình.

“Hay là thử đi xuống bếp kiếm gì đó ăn nhỉ.”

Nghĩ là làm, Đường Ngữ Âm lập tức ngồi dậy, men theo hành lang đi đến phía nhà bếp.

Đang đi, bỗng nhiên có gì đó xẹt ngang qua mắt cô khiên cô run rẩy.

Trong khi cô còn đang phân vân xem nên trở về hay đi tiếp thì bất chợt, một đôi đồng tử vàng rực từ trong bóng tối nhìn chằm chằm cô.

“AAA…!!!” Đường Ngữ Âm bị dọa cho nhảy dựng lên.

Khi cô hoàn hồn thì đã thấy mình đang ôm chặt người Long Mặc Thâm.

Sống lưng Đường Ngữ Âm trong phút chốc bỗng cứng đờ.

Trời ạ, Đường Ngữ Âm a Đường Ngữ Âm, mày không chỉ ôm anh ấy mà mày còn nhảy lên người người ta thế này, mày có còn chút mặt mũi nào không hả.

“Vợ à, em chủ động vậy sao?” Long Mặc Thâm vòng tay ra đằng sau, đỡ cho cô không bị ngã xuống.

“Em đâu có cố ý đâu, hình nhu trong nhà có thứ gì đó.” Đường Ngữ Âm chớt với xuống xuống nhưng bị Long Mặc Thâm giữ chặt.

“Có lẽ con mèo của anh.” Long Mặc Thâm thấy Đường Ngữ Âm muốn muốn thì siết chặt vòng tay, cương quyết giữ cô trên người mình.

“Mèo?” Long Mặc Thâm vậy mà lại nuôi mèo?

“Ừm.

Em đói sao?”

"Ừm… định đi kiếm gì đó ăn tạm… " Đường Ngữ Âm chưa nói xong, Long Mặc Thâm đã xoay người bế cô về phòng.

“Anh làm gì vậy?”

Long Mặc Thâm không trả lời, bế thẳng cô về phòng ngủ.

Đến nói, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, xoa đầu cô.

“Ăn đêm không tốt, anh pha cho em ly sữa.” Nói xong, Long Mặc Thâm liền đi ra ngoài.

Một lúc sau, anh bưng vào một ly sữa nóng hổi, cẩn thận thổi rồi mới đưa cho cô.

Đường Ngữ Âm đón lấy ly sữa, đưa lên miệng uống.

Đã bao lâu… kể từ lần cuối cô được uống sữa nhỉ.

Đường Ngữ Âm đưa mắt, lén nhìn Long Mặc Thâm.

Anh vẫn chăm chú nhìn cô uống, Đường Ngữ Âm thấy vậy thì ho sặc sụa, sữa vương lung tung trên người.

Long Mặc Thâm vội lấy khăn, nhẹ nhàng lau cho cô.

Nhìn từng động tác ôn nhu của anh, Đường Ngữ Âm thoáng trầm mặc.

“Long Mặc Thâm, ban đầu… tại sao anh lại cưới em? Rõ ràng hôn sự này là của mẹ anh và mẹ em đặt ra, bây giờ cả hai người đã không còn nữa, hôn ước cũng đã sớm mất đi hiệu lực, vậy tại sao anh lại cưới em? Với khả năng của anh có thể tìm một cô gái môn đăng hộ đối với anh hơn mà.”

Long Mặc Thâm nghe vậy thì dừng động tác lại, khẽ nâng mặt cô lên.

Nhìn cô đang rưng rưng, anh kéo cô, ôm chặt vào lòng.

“Bởi vì… anh không muốn tuyệt hậu chăng?”

“Nghĩa là sao?” Đường Ngữ Âm nghe câu trả lời này thì có chút mông lung.

“Đợi anh một chút.” Long Mặc Thâm đứng dậy, đi đến tủ đồ, lấy ra một cái hộp nhỏ.

Anh mở nó ra, lấy ra một mảnh giấy đã ố vàng, đưa cho cô.

Đường Ngữ Âm đón lấy tờ giấy.

Nội dung trên tờ giấy:

Long Mặc Thâm, hứa sau này sẽ cưới Đường Ngữ Âm làm vợ, nếu sau này vợ của Long Mặc Thâm không phải là Đường Ngữ Âm thì Long Mặc Thâm sẽ không có con.

Ký tên: Long Mặc Thâm.

Đường Ngữ Âm có chút không tin nổi vào mắt mình.

“Đây là…”

“Giấy cam kết mà em bắt anh viết đấy.” Long Mặc Thâm nhìn Đường Ngữ Âm, khẽ mỉm cười.

“Không thể nào, em bắt anh viết bao giờ chứ?” Đường Ngữ Âm vội vàng phản bác.

“Đương nhiên là em sẽ không nhớ rồi, lúc đó em chỉ mới ba tuổi thôi mà.” Long Mặc Thâm hôn lên má Đường Ngữ Âm một cái.

“Khoan đã, anh hơn em mười hai tuổi, nếu em ba tuổi thì lúc đó anh đã mười lăm tuổi rồi, vậy mà anh vẫn làm theo lời em?” Đường Ngữ Âm đẩy Long Mặc Thâm ra.

Long Mặc Thâm lại hôn cô thêm một cái nữa.

“Ừm, em bắt anh phải nghe theo lời em.”

Đường Ngữ Âm lại đẩy anh ra.

“Không hôn nữa, em đang nghiêm túc nói chuyện với anh đấy.”

Long Mặc Thâm đổi chỗ, hôn lên trán cô.

“Anh cũng đang nghiêm túc hôn em mà.”

“Vật sao lúc đó anh không từ chối em? Vả lại, mảnh giấy này cũng đâu có tác dụng gì…” Đường Ngữ Âm tránh khỏi ánh mắt của Long Mặc Thâm, quay người đi chỗ khác nói.

Long Mặc Thâm vén tay áo lên, để lộ một vết sẹo hình hàm răng.

“Biết đây là gì không?”

Đường Ngữ Âm nhìn vết cắn kia, trong lòng có chút chột dạ.

“Sẽ không phải là của em chứ?”

“Em đoán xem? Lúc đó em cắn anh, nói đây là lời nguyền của em.

Nếu anh không chịu cưới em thì sẽ chết bất đắc kì tử.”

" Vậy… anh cưới em… là vì thứ gọi là “lời nguyền” này sao?" Đường Ngữ Âm ngập ngừng hỏi.

“Yêu.” Long Mặc Thâm lại hôn vào môi cô gái.

Tuy anh chỉ nói duy nhất một chữ nhưng Đường Ngữ Âm vẫn hiểu, anh cưới là vì yêu cô chứ không phải là vì bất kì lý do nào khác.

Đêm hôm ấy, Long Mặc Thâm ném chiếc gối đi, không cho chia giường nữa, dứt khoát ôm cô vào lòng.

Nằm trong vòng tay Long Mặc Thâm, Đường Ngữ Âm có cảm giác yên tâm lạ thường.

Không hiểu sao kiếp trước cô lại si mê Cố Minh, bỏ ngoài tai mọi lời đàm tiếu, thậm chí còn một hai đòi ly hôn với Long Mặc Thâm để đến với Cố Minh.

Cuối cùng, Cố Minh lại lên giường với Đường Ân, biến cô thành trò cười của mọi người trong Hải Thành này.

Long Mặc Thâm thấy cô vẫn còn trằn trọc liền hôn lên trán cô.

“Vợ à, em mà còn không ngủ thì anh để em thức đến sáng đấy nhé.”

Đường Ngữ Âm đương nhiên hiểu ẩn ý trong câu nói kia của anh liền nhắm mắt ngay lập tức..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.