Trọng Sinh Chi Ức Vợ Yêu Không Ngoan

Chương 5




Long Mặc Thâm nhìn văn phòng vắng vẻ, đứng lặng hồi lâu.

Anh đang định cầm áo vest trên lưng ghế thì nghe thấy tiếng động trong phòng tắm.

Đường Ngữ Âm tắm xong, mặc sơ mi của Long Mặc Thâm ra khỏi phòng tắm, vừa đi vừa lau mái tóc dài còn nhỏ nước.

Tiếng mở cửa vang lên, cô vô thức ngẩng đầu, giật mình nhìn Long Mặc Thâm đang đứng ở cửa.

Động tác lau tóc liền khựng lại…

Dĩ nhiên Long Mặc Thâm không ngờ sẽ nhìn thấy một màn này.

Đường Ngữ Âm tắm ở chỗ này, thậm chí còn mặc áo sơ mi của anh đứng dưới ánh đèn mờ, ánh mắt phủ tầng hơi nước mờ ảo.

Áo sơ mi của anh rất rộng, cổ áo thi thoảng trượt xuống vai, để lộ ra những thứ không nên thấy.

Dưới ánh mắt của Long Mặc Thâm, người Đường Ngữ Âm thoáng nóng ran.

Cô vội vàng khép chân, gương mặt đỏ bừng vì dưới áo sơ mi không có gì che đậy.

“Sao anh về sớm vậy?” Đường Ngữ Âm bối rối hỏi.

“Công ty xong việc sớm.

Em không có quần áo sao?” Long Mặc Thâm quay mặt đi, kiềm chế lại ánh mắt nóng bỏng của mình.

“Không có, ngày mai anh dẫn em đi mua.” Đường Ngữ Âm buông khăn tắm xuống.

Long Mặc Thâm yên lặng nhìn người phụ nữ liều lĩnh dám mặc đồ như vậy đứng trước mặt anh.

“Anh ăn cơm chưa?” Đường Ngữ Âm đi đến đầu giường, cầm đồng hồ xem xét một chút rồi quay sang hỏi Long Mặc Thâm.

Bất ngờ, Long Mặc Thâm từ phía sau, đẩy cô ngã xuống giường, dùng thân thể mình chèn lên.

“Vợ à, em định quyến rũ anh sao?” Mắt anh đen thẫm, giọng nói trầm lạnh khàn khàn ẩn chứa nguy hiểm.

Đối mặt với câu hỏi này, Đường Ngữ Âm không hề phản ứng lại.

Cô cắn nhẹ môi, bỗng duỗi tay kéo mạnh cổ anh xuống, ngẩng đầu, hôn lên đôi môi mỏng lạnh của anh…

“Còn phải tùy xem anh nữa.”

Ánh mắt Long Mặc Thâm xao động, anh tránh ra phía sau.

Đường Ngữ Âm không biết lấy can đảm từ đâu, cố chấp nắm chặt cổ áo sơ mi của anh, không chịu buông tay.

Long Mặc Thâm khẽ đẩy cô ra.

“Được rồi, xuống ăn cơm đi.”

Lúc này, Đường Ngữ Âm mới buông lỏng tay, để cho anh đứng dậy.

Trong bữa cơm, Đường Ngữ Âm không ăn mà lân la trò chuyện cùng Long Mặc Thâm.

“Cái đó… Long Mặc Thâm, nếu như bây giờ em muốn đi học thì liệu có khả năng không?”

“Đi học?” Long Mặc Thâm có chút ngạc nhiên.

Tuy cô ấy bị người nhà bạc đãi, nhưng cũng sẽ không đến mức không được đi học chứ?

“Đúng vậy, em muốn đi học ngành y.”

“Đường gia không cho em đi học?” Long Mặc Thâm nhíu mày.

“Không.”

"… " Trong lúc nhất thời, Long Mặc Thâm lại không biết phải nói gì.

Cô chịu khổ nhiều như vậy, nhất định là rất đau lòng đi.

“Xin lỗi, để em phải chịu khổ nhiều rồi.

Chuyện nhập học, em cứ nộp đơn vào nơi mà em muốn, anh sẽ xử lý giúp em.” Long Mặc Thâm nhìn cô đầy xót xa.

“Hehe, chỉ cần anh đồng ý để em đi học là được rồi.

Những chuyện khác không cần phải bận tâm đâu.” Đường Ngữ Âm cười ngoan ngoãn.

“Ngày mai anh sẽ đưa em đi mua đồ, có yêu cầu đặc biệt gì không?”

“Ừm, sao cũng được, mấy cái này em không để tâm cho lắm.” Từ trước đến giờ, Đường Ngữ Âm không phải là kiểu người thích chăm chút cho vẻ bề ngoài, vậy nên mẹ con Lam Hinh Nhã lợi dụng điểm này, bắt cô mặc đồ cũ, hành hạ cô đủ điều, khiến cô gần như bị khủng hoảng tinh thần.

“Vậy thì ngày mai em ở nhà chơi, đến chiều anh sẽ về đón em đi, có được không?” Long Mặc Thâm nhìn cô gái, tỏ vẻ bất lực.

“Được được, sao cũng được.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.