Trọng Sinh Chi Ức Vợ Yêu Không Ngoan

Chương 4




“Tiểu Âm, con, con nói thế có ý gì chứ? Cha đến tìm con gái có gì lạ lắm sao?” Đường Minh Hải cố gắng gượng cười.

“Với người khác thì không lạ, nhưng với con thì rất lạ.

Chẳng phải là vì từ trước đến giờ cha không hề quan tâm đến con sao?” Đường Ngữ Âm nhàn nhã nhấp một ngụm trà.

“Chuyện này… Tiểu Âm, là do dì con bày trò qua mắt cha nên cha mới nhất thời hồ đồ.

Con có thể tha lỗi cho cha không?” Đường Minh Hải cố gắng cười lấy lòng.

“Muốn con tha thứ cho cha? Được thôi.”

“Thật vậy sao?” Vừa nghe câu này, trong mắt Đường Minh Hải liền lộ rõ vẻ tham lam.

“Có điều…”

“C, Có điều gì?” Trong lòng Đường Minh Hải bỗng dâng lên một nỗi bất an.

“Con muốn của hồi môn của con.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Đường Minh Hải liền thay đổi 180°.

“Mày có ý gì?” Ông ta gằn giọng, mang theo chút ý tứ đe dọa.

“Ý trên mặt chữ.” Đường Ngữ Âm nhàn nhạt đáp lời.

“Không thể nào.”

“Có gì mà không thể? Đường Minh Hải, tôi nói cho ông biết.

Của hồi môn của mẹ tôi, ông đem đi đổ hết cho mẹ con Lam Hinh Nhã, tôi đã không có ý kiến thì thôi đi.

Bây giờ đến của hồi môn của tôi, ông cũng muốn chiếm luôn sao?”

“Mày nói cái gì?”

“Ý trên mặt chữ.”

“Không bao giờ.

Rõ ràng mày biết công ty đang gặp khó khăn…”

“Vậy thì sao?” Đường Ngữ Âm hờ hững cắt ngang.

“Việc sống chết của công ty… có liên quan đến tôi sao? Ông đã từng nói, con gái gả rồi như bát nước hắt đi.

Nếu như đã hắt đi rồi, vậy còn tìm đến tôi làm gì? Tôi nói cho ông biết, 30% cổ phần của tôi, ngày mai phải lập tức đem chuyển giao lại.

Bằng không… ông sẽ không biết được vậy quả khi chọc giận tôi đâu.”

Đường Minh Hải nghe đến đây bỗng dưng toát ra mồ hôi lạnh.

Từ khi nào mà con nhãi này lại mạnh mẽ như vậy chứ, không phải trước kia nói gì cũng nghe sao?

“Thế nào? Hay đợi tôi đòi luôn đồ của mẹ tôi về mói cút sao?” Đường Ngữ Âm chống tay cười.

“K, không có.

Ta sẽ cho ngược chuẩn bị hồ sơ ngay.” Đường Minh Hải vội vã đứng dậy, quay người đi ra cửa.

Con nhãi đang chết, nỗi nhục ngày hôm nay, tao thề sẽ phải cho mày chịu đựng gấp bội lần.

Sau khi Đường Minh Hải rời đi, cô cũng trở về phòng, lên mạng tìm hồ sơ nhập học.

Kiếp trước, Lam Hinh Nhã không chỉ bạc đãi cô mà còn không cho cô đi học đại học.

Kiếp này, cô phải gây dựng lại tất cả.

Sau một hồi tìm kiếm, Đường Ngữ Âm quyết định sẽ báo danh vào một trường dạy y.

Trước kia, ông ngoại cô là một y sư có tiếng, đã dạy cho cô không ít kiến thức, vậy thì kiếp này, còn chờ đợi gì mà không sử dụng luôn chứ.

Mải tùm hồ sơ, Đường Ngữ Âm không để ý rằng trời đã sắp tối.

Đường Ngữ Âm đã quen tắm rửa trước 10 giờ tối.

Ba năm bị giam ở kiếp trước kia, một tháng chỉđược tắm một lần khiến cô luôn cảm thấy trên người như có kiến gián đang bò.

Nên giờ đây cô càng thêm mẫn cảm, một tí mồ hôi cũng không chịu đựng được.

Hay là nhân lúc trước khi Long Mặc Thâm chưa về, cô có nên đi tắm một cái không?

Cô đi vào trong.

Bỗng nhiên, cô chợt nhớ ra… cô không hề mang quần áo đến a… Hôm qua đến giờ cũng không để ý lắm, vậy mà cả ngày hôm nay mình lại mặc áo ngủ??? Hết cách, cô tìm chiếc sơ mi nam màu trắng trong tủ rồi mang vào phòng tắm.

Hơn mười phút sau, Long Mặc Thâm đi làm về thì không thấy bóng dáng Đường Ngữ Âm đâu.

Căn phòng yên tĩnh, chỉ còn mùi hương thoang thoảng của cô.

Cô ấy lại chạy đi đâu rồi?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.