Trọng Sinh Chi Ức Vợ Yêu Không Ngoan

Chương 19




Mọi người lúc này bắt đầu chỉ trích Đường Ngữ Âm.

“Nhìn cô ta như vậy mà lại đi ăn trộm nhẫn sao?”

“Tôi tưởng cô ta lấy được Long Mặc Thâm thì sẽ khá hơn, vậy mà vẫn phải đi ăn trộm kiếm sống qua ngày ư?”

“Quả nhiên là không thể trông mặt mà bắt hình dong được, trông cô gái này xinh đẹp như vậy, thế mà lại là một đứa ăn cắp…”

Nghe những lời bàn tán xôn xao, khóe miệng Đường Ân nở ra một nụ cười nham hiểm.

Đường Ngữ Âm, nếu không phải cha đột nhiên muốn chia tài sản thì tao đây cũng ngại bẩn tay mà đối phó với mày.

Hôm nay, nhất định tao có thể gạch tên mày ra khỏi đường phổ Đường gia.

Mặc cho mọi người bàn tán xôn xao, Đường Ngữ Âm không hề phản bác.

Cô lạnh lẽo nhìn Đường Ân.

“Vậy nên đây là lựa chọn của mày?”

“Ha, còn có thể khác sao?” Đường Ân cười đắc thắng.

“Được, tao cho mày toại nguyện.”

Nói rồi, Đường Ngữ Âm tiến lên phía trước, nhặt chiếc nhẫn trên bàn lên.

“Vừa nãy mọi người nói tôi không chỉ ăn trộm nhẫn của em gái tôi mà còn phá hủy nó?”

“Không phải đã quá rõ ràng hay sao?”

“Đúng vậy, bằng chứng rành rành ở đó, cô ta còn định chối nữa sao?”

Nghe mọi người nói, khóe miệng Đường Ân không tự chủ được mà nhếch lên.

Đường Ngữ Âm, mày chết chắc rồi.

“Được, bây giờ tạm chưa nói đến vấn đề tôi lấy cắp chiếc nhẫn bằng cách nào vội, tôi hỏi các vị, chiếc nhẫn này làm từ hợp kim, độ bền chắc của nó là không thể bàn cãi.

Vậy thì một cô gái yếu đuối như tôi dùng cách gì để cạy được viên đá này ra vậy?”

Sau khi Đường Ngữ Âm dứt tiếng, cả hội trường rơi vào im lặng.

Này cũng quá vô lý đi, nếu như không phải là hỏng ngay từ đầu thì rất khó có thể cạy được viên đá đính trên đó.

Không lẽ là Đường Ân tự mình làm hỏng rồi lại đổ thừa cho Đường Ngữ Âm?

Nhìn phản ứng của mọi người lúc này, Đường Ngữ Âm hài lòng gật đầu một cái.

“Đó là vấn đề thứ nhất.

Vấn đề thứ hai, em gái, chị nhớ không nhầm thì bà ngoại em mất vào khoảng 10 năm trước đúng không?” Đường Ngữ Âm quay sang Đường Ân hỏi.

“Đ, Đúng vậy, nhưng chuyện này có liên quan gì chứ?”

“Aygo, sao lại nói không liên quan được chứ, bà em mất từ mười năm trước, vậy thì chứng tỏ tuổi thọ của chiếc nhẫn này cũng phải hơn mười năm.

Nhưng… kiểu dáng và chất liệu này chỉ mới được tung ra thị trường năm năm về trước, vậy thì bà em lấy nhẫn ở đâu đưa cho em vậy? Chưa kể, độ sáng và chất lượng của chiếc nhẫn này vô cùng tốt, không hề có dấu hiệu mai một của thời gian.

Em gái, em định giải thích sao về chuyện này đây?” Đường Ngữ Âm lạnh lùng nhìn Đường Ân đang run rẩy.

“Chị, chị đừng có mà ngậm máu phun người.” Đường Ân chỉ tay vào mặt Đường Ngữ Âm.

“Chắc chắn chị chỉ mạnh miệng thôi, làm gì có chuyện đó được.”

“Khoan đã, sao tôi thấy chiếc nhẫn này quen vậy?”

“Đúng a, lúc nãy không nhìn kĩ, bây giờ nhìn lại quả thực có chút quen mắt.”

“Tôi nhớ ra rồi, đây là ‘nước mắt nàng tiên cá’, chiếc nhẫn áp trục trong bộ sưu tập của nhà thiết kế trang sức Anker.”

“Đúng đúng, bảo sao tôi lại thấy quen mắt như vậy.”

“Không đúng, nhẫn của Anker đều có khắc một chứ A trên nhẫn mà, sao chiếc mày lại không có vậy?”

“Sẽ không phải là hàng giả chứ?”

Nói đến đây, bầu không khí bỗng trở nên ngượng ngùng.

Nhị tiểu thư Đường gia lại vì một cái nhẫn giả mà xảy ra xung đột với chị gái, quả thực là đề tài hot mà..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.