Trọng Sinh Chi Tra Thụ

Chương 122: Ai xử lý ai (hai)




Bộ quần áo Đinh Hạo mặc trên người rất có tác dụng, vừa bước đến cửa, người ta thấy cậu ăn mặc như vậy bưng một chiếc khay liền trực tiếp cho vào, có lẽ bên trong kẻ có tiền thích nhiều thứ và vân vân, gọi chai nước khoáng ở ngoài vào không có gì đáng ngạc nhiên.

Đinh Hạo sau khi đi vào mới phát hiện ở đây chia thành nhiều ghế lô ngăn cách, chia thành nhiều gian nhỏ thiết kế theo kiểu phục cổ. Đinh Hạo nhíu mày, nhiều như vậy chẳng lẽ phải tìm từng gian một sao? Hơn nữa trước cửa mỗi phòng đều có một người phục vụ đứng, cậu cứ thế đi vào sợ cũng phải khó khăn một phen.

Đinh Hạo nghĩ về tâm lý của Trương Mông, cô nàng này nhất định ngại bần yêu phú, vậy đí tới gian phòng nhỏ trang hoàng xa hoa kia đi, qua mấy cửa phòng đều có người, Đinh Hạo không dừng lại, vô cùng trấn định bưng chai nước khoáng đi, không đến vài bước liền thấy có một gian ghế lô chưa có ai đứng gác.

Đinh Hạo mang tâm tình thử thời vận đẩy cửa đi vào, vừa mở cửa liền nghe thấy thanh âm vô cùng ầm ĩ, ở đây có một đám người đang gào thét ca hát. Trong ghế lô khá rộng, hai hàng sô pha đối diện nhau, vài người bộ dáng ông chủ ôm phụ nữ đùa giỡn. Đinh Hạo chăm chú quan sát, vài người bên trong trang điểm rất đậm, tóc đều dợn sóng, không có ai tóc thẳng như Trương Mông.

Đinh Hạo vào đứng nửa ngày không nhúc nhích, nhân viên phục vụ nguyên bản phụ trách gian phòng đó liền bước qua, có lẽ là sợ quấy rầy đến người đang ca hát bên trong, cố ý hạ giọng hỏi: “Cậu phụ trách phòng nào vậy? Đi nhầm à?”

Ánh sáng trong ghế lô khá mơ hồ, người nọ chỉ nhìn thấy trang phục của Đinh Hạo chứ không thấy rõ mặt cậu, Đinh Hạo biết bên này đều là mỗi người phụ trách một ghế lô, cũng cùng người nọ đè thấp thanh âm mơ hồ không rõ trả lời: “Quản lý bảo tôi đưa nước đến đây…”

Âm thanh trong phòng mở quá lớn, người vui đùa bên kia đang oẳn tù tì uống rượu, nhân viên phục vụ chỉ nghe thấy Đinh Hạo nói hai chữ quản lý, những người như bọn họ sợ nhất là gặp phiền toái với cấp trên, liền không nói thêm gì tùy ý để Đinh Hạo đi qua đặt khay nước khoáng lên bàn.

Đinh Hạo đặt chai nước lên bàn, thừa dịp dọn dẹp vỏ chai rượu dưới chân liền liếc nhìn xung quanh, vài cô gái trong này không có Trương Mông.

Đinh Hạo tùy tiện đặt một vỏ chai rượu lên khay, cẩn thận lui ra. Nhân viên phục vụ kia quay đầu liếc nhìn cậu, chỉ thấy Đinh Hạo cúi thấp đầu, không chú ý nhiều nữa.

Đinh Hạo áp dụng trò cũ, dùng phương pháp này vào vài gian ghế lô, càng đi thì nhân viên phục vụ trong ghế lô càng ít, có mấy lần còn đụng phải mấy đôi đang bận rộn, thậm chí còn cởi hết quần áo rồi, thật sự không tiện tìm người. Đinh Hạo buồn bực đi ra, cậu nghe thanh âm kia đoán không phải Trương Mông, hơn nữa Trương Mông chắc không đến mức như vậy đâu…

Nhớ tới thanh âm ngọt phát ngấy vừa rồi Đinh Hạo liền nhịn không được run rẩy, hình như cậu trước kia cũng thích loại này, không biết vì sao hiện giờ nghe thấy liền nổi da gà. Bên cạnh có một cái toalet, Đinh Hạo nguyên buổi trưa chơi cờ với Lý Hạ, uống một bình trà lớn vẫn chưa vào toalet đã vội vội vàng vàng chạy đi, tìm kiếm nửa ngày đến giờ, có chút nhịn không nổi.

Đinh Hạo vừa mới vào đi vệ sinh, gian cách vách bên cạnh đúng lúc cũng có người tới, ở đây ngoại trừ hành lang cũng chỉ còn toalet yên tĩnh đủ nghe thấy âm thanh. Đinh Hạo nghe người cách vách nhận điện thoại: “Alô… A! Tôi đây! Tiền gì? Ông đây đang ở ngoài tiếp khách lớn, không nghe được! Về rồi nói sau, nhé! Cứ quyết định như vậy đi!”

Thanh âm này thật quen tai, Đinh Hạo cẩn thận nghe qua vách cửa.

Vị kia than thở xong liền tắt máy, cũng không vội ra ngoài, kéo khóa quần xả nước, vẫn đang mắng chởi: “Chó má… Ông đây quản cục bọn mày ăn một lần cơm con mẹ nó mày còn nghiện!”

“Hư, hư! Lý Thịnh Đông… A… Ở đây!”

Người đang xả nước tìm trái tìm phải một hồi, vừa ngẩng đầu lên liền thấy mặt Đinh Hạo, sợ tới mức thiếu chút nữa tiểu ra ngoài! Mẹ nó trên màu tường sơn đen xì liền nhìn thấy một cái đầu ghé vào vách ngăn nhe răng gọi tên mình, là người đều bị dọa sợ!

Lý Thịnh Đông vẫn còn khá tốt, chân không nhuyễn, chỉ là có hơi lắp bắp: “…Tôi thao! Đinh, Đinh Hạo?!”

Đinh hạo đứng trên bồn cầu cúi xuống rất mệt, thấy Lý Thịnh Đông đã nhận ra mình liền vẫy vẫy tay, đi ra ngoài để hắn mở cửa: “Đi vệ sinh xong rồi à? Xin mời đến rửa tay ở đây? Tôi vặn vòi nước cho cậu nhé, ừm ừm… Đây là khăn tay tuyệt đối sạch sẽ, hay là cậu thích để gió mát hong khô hơn?”

Lý Thịnh Đông bị cậu dọa sợ vẫn chưa lấy lại được tinh thần, được cậu vô cùng thoải mái lưu loát phục vụ hầu hạ xong rồi lúc này mới tỉnh rượu: “Sao cậu lại ở chỗ này?” Lại nhìn một thân ăn mặc của Đinh Hạo, mày nhăn tít: “Cậu tới đây làm công?”

Đinh Hạo mở một bình nhỏ hương tỉnh rượu đưa tới tay hắn: “Không phải không phải! Tôi lén lút vào!”

Lý Thịnh Đông không có hứng thú với đồ chơi này, đẩy ra: “Vậy hôm nay cậu đến đây…” Hắn hiểu được Đinh Hạo không giống loại người đi phục vụ, thằng nhóc này từ nhỏ chưa bao giờ ăn mệt, sao có thể chạy tới đây chịu tội?

Đinh Hạo chỉ chờ hắn hỏi câu này, lập tức đóng cửa toalet giải thích một lượt cho Lý Thịnh Đông. Trọng điểm tập trung vào chuyện Trương Mông, thêm vào lo lắng và chỉ thị của bà Đinh, tóm lại bảo Lý Thịnh Đông nhìn vào tình cảm mấy người từ nhỏ lớn lên mà giúp cậu tìm thử, còn phải bất động thanh sắc đi tìm.

Lý Thịnh Đông nghiêng người tựa vào bồn rửa tay nghe Đinh Hạo nói nửa ngày, tạm hiểu được. Hắn phiền nhất mấy loại chuyện nhảm nhí lộn xộn này, bảo với Đinh Hạo: “Cậu trực tiếp gọi cho ba mẹ cô ta, bảo người nhà đến tìm là được!”

Đinh Hạo thở dài, Đinh Hoằng đã sớm thử qua biện pháp này của Lý Thịnh Đông, anh ấy thật sự trực tiếp gọi thẳng điện thoại cho mẹ của Trương Mông, chẳng phải sau đó không ai thèm để ý sao. Đinh Hạo lại phải giải thích tiếp: “Đã nói qua, người nhà chị ấy căn bản không tin.”

Lý Thịnh Đông thấy Đinh Hạo đối diện dụi dụi mắt, nghĩ rằng cậu quá lo lắng, thuận tay ném cái khăn vừa được đưa sang: “Cậu tìm như vậy, về sau nhà cô ta mặc kệ không phải cũng thế sao! Tôi biết Trương Mông, chuyện hồi trung học rất nổi tiếng, tôi lăn lộn bên ngoài cũng biết thanh danh của cô ta, ha!”

Đinh Hạo cam đoan với Lý Thịnh Đông: “Cậu chỉ cần tìm Trương Mông, tôi lén chụp một tấm ảnh của chị ấy rồi dùng nó để uy hiếp, nếu dám tái phạm liền đem đến cho ba mẹ chị ấy xem, mẹ Trương Mông dạy con rất nghiêm khắc… Chúng ta thật ra chỉ cần dọa sợ, về sau tôi cũng muốn để bác tự quản. Chị ấy dù sao cũng là chị tôi mà, không thể nhìn chị ấy nhảy thẳng vào hố lửa như vậy, ít nhiều gì cũng thử một phen.”

Lý Thịnh Đông tựa vào bồn rửa tay không nói gì, cũng không nói đồng ý giú, nhưng thật ra lại đang chăm chú đánh giá bộ giả trang của Đinh Hạo, áo gile màu đen nhỏ ôm lấy thắt lưng, nhìn phá lệ thon gầy, chỉ bạc phía trên mờ nhạt dưới ánh đèn phản xạ… Rất đặc sắc.

Đinh Hạo nhìn Lý Thịnh Đông thái độ không nóng không lạnh, có chút sốt ruột, cậu đi tìm ban ngày, trời đã sắp tối, nếu không quay về Bạch Bân sẽ tìm đến. Cậu bất đắc dĩ lại nói vài lời tốt đẹp với Lý Thịnh Đông, còn cố ý xin lỗi chuyện lần trước: “Lý… Anh Đông à, cái đó, ba tôi lần trước đánh đau lắm đúng không?”

Lý Thịnh Đông nguyên bản còn đang nhìn từ áo gile xuống dưới, một câu kia của Đinh Hạo lập tức thức tỉnh hắn, trợn mắt nhìn cậu: “Cậu còn không biết xấu hổ nói! Hôm đó cậu chạy mẹ nó còn nhanh hơn cả thỏ… Chính cậu chạy còn chưa tính, sao còn gọi Bạch Bân về đánh ông đây thêm lần nữa hả, hả?!”

Đinh Hạo hạ mình nói với hắn một lần thật xin lỗi.

Lý Thịnh Đông bên này rốt cục xả hết tức giận, cục nghẹn trong bụng do Bạch Bân gây ra được phen trút bỏ: “Phạt tôi tiền, tra thuyền tôi, hả? Ông đây ăn gian hai chỉ số gì đó con mẹ nó cậu đưa lên thành ba chỉ số! Phạt ông đây rất vui vẻ đúng không? A, cậu và Bạch bân, hai người các cậu cấu kết với nhau làm việc xấu, lòng lang dạ sói, lòng… lòng…” Thơ từ trong bụng Lý Thịnh Đông có hạn, không nghĩ ra nổi nữa, tiếp tục chỉ trích độc ác của Đinh Hạo và Bạch Bân: “Khấu trừ xe tôi, con mẹ nó một vòng nội thành còn tra tận hai lần quá tải…!”

Đinh Hạo ở bên cạnh nhỏ giọng đón lời: “Đó là ba tôi làm…”

“A! Cậu còn không biết xấu hổ nói tiếp, nhiều năm như vậy sao chưa từng thấy ba cậu đánh đập cậu hả, giỏi lắm, nhằm về phía tôi mà ra tay… Nhìn thấy không? Vẫn còn vết này!”

Lý Thịnh Đông xắn tay áo lên chỉ chỉ, ánh sáng quá tối Đinh Hạo không nhìn được rõ ràng, đang định liếc lần thứ hai thì thằng nhóc kia lập tức buông tay áo xuống, mặt nghiêm trang một bộ dáng người bị hại: “Còn có cậu và Bạch Bân gây chuyện có thể đừng đổ tội cho ba cậu được không? A, lần trước tôi làm coi tiền như rác cho Bạch Bân chùi đít, lần này cậu còn bảo khấu trừ xe phạt tiền là ba cậu làm, không ngờ cậu và Bạch Bân phủi tay sạch sẽ không liên quan đến việc nào cả? Tôi còn phải đỏ mặt thay cậu.”

Đinh Hạo ngậm miệng giả câm, chỉ cần mở miệng đều là sai lầm. Lý Thịnh Đông tức giận nửa ngày, trong lòng thanh thản. Hắn nhìn Đinh Hạo bên kia gần như đã nhẫn nhịn đến cực hạn, cảm thấy cũng không nên chọc người nóng nảy, hào phóng mở miệng: “Đi thôi, đến gian ghế lô của tôi, tôi cần về không người ta chờ.”

Đinh Hạo ngăn ở cửa không đi, nghi hoặc nhìn hắn: “Cậu không giúp tôi tìm Trương Mông?”

Lý Thịnh Đông ôm bả vai cậu, vui vẻ: “Tôi nếu nói không tìm giúp cậu chắc chắn cậu sẽ trở mặt đúng không… Này này này, Đinh Hạo, tôi hay nói giỡn mà, lúc về tôi sẽ lấy danh sách ra, một đám con gái đều cho cậu gọi tới, sắp xếp chỉnh tề cho cậu chọn, được không?”

Đinh Hạo không còn đủ kiên nhẫn: “Khôgn cần phiền toái như vậy, lúc nãy chị ấy tiến vào là tóc thẳng, mặc váy ngắn màu đen, quần áo có thể thay đổi, cậu giúp tôi tìm xem có ai tóc thẳng dài màu đen không là được!”

Lý Thịnh Đông đáp ứng, tiêu sái đi trước: “Bây giờ cậu là nhân viên phục vụ đúng không? Đi theo sau anh đây, đừng ngẩng mặt lên, mặt cậu trắng bệch như bôi vôi thế kia, buổi tối ra có thể dọa người đấy!”

Đinh Hạo ở phía sau khóe miệng co giật, nhẫn nhịn lại. Lén lút thò tay vào túi quần muốn nhắn một tin ngắn cho Bạch Bân, cậu vẫn chưa biết phải ở đây bao lâu, vẫn nên nói một tiếng cho Bạch Bân là đang ở ngoài thì tốt hơn. Vừa sờ túi quần liền phát hiện vấn đề, không thấy di động.

Không biết là rơi lúc thay quần áo ở phòng nghỉ của Lý Hạ kia, hay nguyên bản quên ở nhà. Đinh Hạo nhớ rõ lần cuối cùng là nhận điện thoại của Đinh Hoằng mà chạy đi, lúc này cũng không tiện tìm di động, nghĩ nghĩ, vẫn là tìm Trương Mông trước rồi nói sau.

Đinh Hạo muốn nhắn tin cho Bạch Bân, Bạch Bân bên kia cũng gọi điện cho cậu. Chuông vang lên vài lần liền được người nhận, thanh âm rất quen thuộc, Bạch Bân nhíu mày: “Đinh Hoằng? Sao di động Đinh Hạo lại ở chỗ cậu? Em ấy đi tìm cậu à?”

Đinh Hoằng lúc này giống như đang phải thi hành nhiệm vụ bí mật, hơn nữa lúc trước Đinh Hạo luôn mãi dặn dò cậu chuyện đến quán bar không thể nói cho Bạch Bân, lúc này một cú điện thoại Bạch Bân gọi đến khiến thanh âm cậu đều run lên: “A? A… A!! Không!”

Bạch Bân nhíu mày càng chặt: “Rốt cuộc là đến hay không? Xe dưới tầng cũng là em ấy lái đi đúng không?” Bạch Bân nửa ngày không thấy Đinh Hoằng nói thêm câu nào, thanh âm liền nghiêm túc: “Đinh Hạo có đang ở chỗ cậu không?”

Đinh Hoằng một lúc sau mới đáp lại: “Em ấy chỉ… vừa đến… Chúng ta, ừm, đều ở trên xe…”

Bạch Bân không có kiên nhẫn nói chuyện với cậu, điều chỉnh hệ thống định vị trên xe, nhìn thật sự đang ở khu đại học bên chỗ Đinh Hoằng, liền dặn dò: “Được rồi, cậu nói với em ấy trước ở trên xe chờ một lát, chúng tôi lập tức qua.”

Đinh Hoằng há hốc mồm: “A?”

Không chờ cậu tiếp tục mở miệng, Bạch Bân liền cúp máy, nhưng trước lúc đó, hình như cậu mơ hồ nghe thấy được thanh âm của chú Đinh Viễn Biên… Bạch Bân nói ‘chúng tôi’ không phải như cậu đang nghĩ chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.