Trọng Sinh Chi Tra Thụ

Chương 120: Chúc phúc của bà Đinh…




Dưới thái độ ngầm đồng ý của Đinh Viễn Biên, cuộc sống gia đình bình thản của Đinh Hạo trôi qua vô cùng thư thái.

Đinh Hạo bên kia có thầy Từ quản lý, học bài chăm chỉ hơn rất nhiều, năm thứ hai ít môn đại cương, nhưng vẫn không hề rảnh. Bạch Bân lại càng bận rộn, ngoài công tác ở hội sinh viên, đã bắt đầu hướng đến giao tiếp bên ngoài, Bạch Bân vội vàng chủ yếu vì thiết lập nền tảng vững chắc cho con đường sự nghiệp tương lai.

Ý của ông Bạch là trước tiên khởi đầu tại văn phòng, theo các bậc cha chú học tập khoảng hai năm. Bạch Bân chọn ở lại thành phố A, ông Bạch qua điện thoại trầm mặc: “Có phải vì Đinh Hạo muốn đi học bên kia nên con mới chọn vậy không? Thành phố S có gì không tốt? Vào văn phòng trong quân đội cũng được!”

Bạch Bân nở nụ cười: “Nội, nội nghĩ gì vậy, nội cũng bắt đầu từ thành phố A mà, con đã học ở đây vài năm, hoàn cảnh đều quen thuộc, an bài lúc trước của nội chẳng phải để con trực tiếp ở lại sao?”

Ông Bạch ‘hừ’ một tiếng: “Thật sự không phải vì Đinh Hạo?”

Bạch Bân nghĩ nghĩ: “Một nguyên nhân trong đó thôi, con chọn ở lại là quyết định của chính mình.”

Ông Bạch thở dài: “Bạch Bân, con… đã quyết thừa nhận một mình nó?” Nghe Bạch Bân đầu bên kia nửa ngày mới trả lời ‘vâng’, tâm tình của ông Bạch càng thêm phức tạp: “Đinh Hạo tốt như vậy sao?”

Bạch Bân cười cười: “Em ấy một mình đã có thể gây họa lớn, nếu không có con ở bên cạnh canh chừng, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”

Ông Bạch nghe hiểu, đây là Bạch Bân quyết tâm ở cùng một chỗ với Đinh Hạo. Ông hiểu rõ tính cách Bạch Bân, chuyện không nắm chắc sẽ không nói ra, Bạch Bân dám ngả bài với ông, vậy khẳng định đã tính toán hết mức rồi. Ông Bạch không đành lòng phá hủy mầm non tốt đẹp khổ tâm bồi dưỡng bao năm như vậy trước khi nó lớn thành cây, hơn nửa năm nay ông đã nghĩ thông suốt, Bạch Bân hiếm khi có một thứ mình thích, vậy cứ theo nó đi. Đơn giản là chuyện có đứa nhỏ hay không, trong nhà tốt xấu gì cũng còn Bạch Kiệt và Lisa, nếu không chờ về sau Bạch Kiệt bên kia lấy vợ, đưa một đứa làm con thừa tự cho Bạch Bân cũng được, dù sao cũng là chuyện của nhiều năm sau.

Ông Bạch bên này miễn cưỡng đồng ý: “Bạch Bân, về sau bảo Hạo Hạo cũng gọi nội đi…”

Bạch Bân cẩn thận hỏi: “Nội, ý nội là?”

Ông Bạch ‘khụ’ một tiếng, ngữ khí cứng rắn nói thẳng: “Nó đã gọi vậy hơn mười hai mươi năm, về sau cũng gọi tiếp đi.” Ông coi trọng mặt mũi, không chờ Bạch Bân nói tiếp liền cúp máy. Dập điện thoại xong ông Bạch lại bắt đầu phiền muộn, bên này ông còn có hai đứa cháu trai, nhà Đinh Hạo kia chỉ có một mình Đinh Hạo đi? Để dòng họ Đinh bị chặt đứt…. liệu nhà người ta có đồng ý không?

Ông Bạch lo lắng thật chu đáo, ông cảm thấy chắc chắn phải chào hỏi với nhà họ Đinh trước, nhưng không cần vội vã, xem xét tình hình cẩn thận rồi hãy nói tiếp đi.

Đinh Viễn Biên không biết ông Bạch đánh chủ ý trên người đứa con nhà mình, anh chết cũng không dám nghĩ đến Bạch Bân, cho dù ngẫu nhiên nhớ tới, cũng chỉ lo lắng bệnh ‘đồng tính luyến ái’ này của Đinh Hạo lây sang Bạch Bân, lỡ làm hỏng con nhà người ta, lỗi của anh sẽ lớn lắm.

Người lớn hai nhà tính tính toán toán, Bạch Bân và Đinh Hạo cũng có những suy nghĩ của riêng mình. Bạch Bân quyết định đi học tại chức nghiên cứu sinh, cả học tập và làm việc đều phải bảo đảm, Đinh Hạo thật sự không chịu nổi sức ép của tiếng Anh, ý tưởng làm nghiên cứu sinh từ khi biết tiêu chuẩn nghiên cứu sinh là tiếng anh lớn hơn cấp 6, tương đương cấp 8 liền bỏ cuộc.

Cậu nghĩ học xong đại học trước, chuyện về sau thì để sau tính. Đinh Viễn Biên có lần gọi điện thoại tới nói với cậu về chuyện sau khi tốt nghiệp về nhà an bài công tác, Đinh Hạo không đồng ý, ngôn ngữ nói chuyện để lộ ý tưởng cậu muốn tự mình lập nghiệp, làm chút kinh doanh và vân vân, hai ba con nói chuyện nửa ngày, kết thúc trong không vui.

Bạch Bân ủng hộ suy nghĩ của Đinh Hạo, anh cảm thấy làm chuyện mình thích mới có thể nhiệt tình được.

Như là Đinh Hạo không thích tư thế từ sau lưng, anh chú ý thật lâu mới nghiệm ra được, khi làm mặt đối mặt Đinh Hạo sẽ rất nhanh có cảm giác, nhưng khi ôm lấy cậu từ sau lưng, thường thường phải trấn an thật lâu. Cho nên anh hiện tại bình thường đều làm chính diện, như vậy Đinh Hạo sẽ rất thích, Đinh Hạo chủ động liền nhiệt tình hơn hẳn, anh cũng có thể theo đó hưởng chút phúc lợi, không phải sao? Lần làm ở cửa lần trước thật tuyệt…

Bạch Bân mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm sách, nửa ngày vẫn không lật sang trang khác. Nếu Đinh Hạo không phải vì quá mệt mỏi ở bên cạnh ngủ khò khò, ngẩng đầu một cái là có thể nhìn ra, Bạch Bân người này khẳng định không nghĩ tới chuyện gì hay ho!

Đinh Hạo học lại một năm, lớn hơn một lớp so với Bạch Lộ, Trương Mông và Đinh Hoằng. Bạch Lộ học trường quân đội, xin ra ngoài một chuyến không dễ dàng, nhưng từ ảnh chụp gửi tới có thể nhìn ra cô có thể thích ứng nhanh chóng với cuộc sống trường quân đội, một thân quân trang nghiêm chỉnh ngay ngắn cúi chào ở bức ảnh trước, bức sau liền biến thành động tác nhăn mặt, vẫn có thể nhận ra cô bé con dễ thương năm đó khiến người người yêu thích.

Thành phố A có nhiều trường đại học, Đinh Hoằng và Trương Mông cũng tới đây. Kết quả thi của Đinh Hoằng không tệ, vào được một trường khá danh tiếng trong thành phố A, Trương Mông trung học toàn chơi đùa, chỉ có thể lăn lộn vào một trường cao đẳng tiếp tục học.

Một đám đại học đều thích quây quần thành một đám gần nhau, dường như liên kết thành một khu đại học. Trường mới của đại học Z đã xây hoàn tất, chuyển một vài khoa qua đó ở góp phần náo nhiệt, khoa của Bạch Bân và Đinh Hạo không chuyển, nhưng đại học cũ của Đinh Hoằng đa phần đều ở đó, Đinh Hoằng cũng sang khu mới, trường của Trương Mông thì toàn bộ học ở trường cũ tại đó.

Đinh Hạo thỉnh thoảng có đến thăm Đinh Hoằng, nhưng không liên hệ nhiều lắm với Trương Mông. Lúc Trương Mông mới tới có gọi điện thoại một lần cho cậu, nói muốn tới đại học Z xem thử, Đinh Hạo hôm đó có việc không đồng ý, Trương Mông sau đó liền không gọi tới nữa. Đinh Hạo lười giải thích với cô, Trương Mông tính nhỏ nhen, càng giải thích thì cô càng không yên lòng.

Bà Đinh thường gọi điện cho Đinh Hạo, khoảng thời gian này lại càng chăm chỉ gọi qua: “Hạo Hạo à, anh em một nhà ở bên ngoài nhất định phải chăm sóc cho nhau, biết không?”

Đinh Hạo buổi sáng vẫn chưa rời giường, gần đây Bạch Bân đi sớm về trễ, hiếm hoi lắm mới có một ngày chủ nhật cùng nhau nghỉ ngơi nhiều một chút, cũng nằm úp sấp trên giường nhận điện thoại: “Dạ, con biết rồi, chiều con sẽ đi thăm Đinh Hoằng.”

Bà Đinh nghe thanh âm vang dội, Đinh Hạo cảm thấy sức khỏe của nội mình thật sự tốt lắm, tiếng cười còn có thể truyền qua điện thoại vọng lại: “Lúc này mới ngoan, con cả ngày buồn chán học hành tại trường cũng không phải chuyện tốt, có rảnh thì ra ngoài chơi một chút, chụp nhiều ảnh gửi về đây cho nội, nhé. Hôm nay nội thu dọn đồ đạc, nhìn thấy ảnh chụp gần đây của con, Hạo Hạo bảo bối của nội trưởng thành thật rồi, mới trước đây cái mặt tròn xoe giống như quả táo nhỏ…”

Đinh Hạo nghẹn lời, nắm chặt điện thoại hướng tai nghe ra bên ngoài, cậu sợ Bạch Bân nghe thấy liền cười mình. Đinh Hạo đánh giá thấp hào hứng của bà Đinh, liên miên cằn nhằn nói nửa ngày, Bạch Bân sớm đã nghe được, từ phía sau tiến đến dán sát lỗ tai Đinh Hạo cùng nhau nghe.

“… Hạo Hạo nhớ con thỏ con nuôi hồi trước không? Con túm chặt lỗ tai thỏ chụp ảnh rồi bị nó dọa khóc oa oa, hồi đó con mới biết chạy đi nhỉ? Nhoáng một cái đã bao nhiêu năm rồi. À, ở đây còn có tấm ảnh lúc con mới lên tiểu học, đứng trước cửa trường học chụp ảnh với Bạch Bân…”

Bạch Bân ở bên cạnh chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại nở nụ cười. Đinh Hạo không vui, vươn tay huých huých anh, quay đầu lại khoa tay múa chân há miệng nói không phát ra tiếng: không cho cười.

Bạch Bân cúi đầu hôn cậu một cái, nhìn Đinh Hạo đỏ mặt, khóe miệng anh lại bắt đầu nhếch lên.

Bà Đinh kể từ chuyện Đinh Hạo mặc quần yếm tới khi Đinh Hạo lên đại học, khó khăn lắm nói xong tất cả ảnh chụp, bà thở dài: “Hạo Hạo à, lần này nghỉ về nhà đi? Ba và mẹ con đều nhớ con lắm.”

Đinh Hạo sửng sốt, không hiểu lắm ý của bà Đinh: “Nội, ba con… ba nói gì với nội?”

Bà Đinh nở nụ cười: “Ba con vẫn gạt nội, nhưng mẹ Lý Thịnh Đông tới tìm nội xin lỗi, nói thằng Đông nhà cô ấy bắt nạt con… Nội già rồi, không muốn nói nhiều. Lần trước một chuyến vào phòng giải phẫu, nội đã cảm thấy, người còn sống, sinh ra không mang theo gì, chết cũng không mang đi được, đơn giản chỉ cần mình hài lòng, vui vẻ. Chuyện của Hạo Hạo, con tự mình quyết định đi, nhé.”

Đinh Hạo nghe, tim nảy liên hồi, cậu không ngờ bà Đinh cứ như vậy trực tiếp chấp nhận, nhớ bà Đinh từ nhỏ cưng chiều yêu thương cậu, thanh âm Đinh Hạo khàn khàn: “Nội…”

Bà Đinh bên kia còn chọc cậu: “Lớn như vậy khóc còn gọi nội à, xấu hổ xấu hổ xấu hổ!”

Đinh Hạo mạnh miệng: “Con, con không khóc!”

Bà Đinh vẫn dỗ dành cậu như trước kia, khi cậu nhỏ: “Được được được, là nội nghe nhầm, à, đúng rồi Hạo Hạo, lúc con đến thăm Đinh Hoằng cũng tiện đường qua chỗ Trương Mông đi? Nó là con gái, một mình ở bên ngoài nhà họ Biên rất lo lắng.”

Đinh Hạo đáp ứng, bà Đinh lại dặn cậu nghỉ nhất định phải trở về, rồi mới cúp điện thoại. Đinh Hạo cầm di động vùi đầu vào gối mãi không ngẩng lên, Bạch Bân nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, lại ghé qua hôn: “Nội đồng ý, cao hứng khóc à?”

Đinh Hạo vùi trong gối, rầu rĩ nói, mạnh miệng giống hệt như vừa rồi trả lời bà Đinh: “Em không khóc.”

Bạch Bân không chọc cậu nữa, ôm cậu xoay người lại, để đứa nhỏ ghé vào lòng ngực mình, xoa đầu cậu an ủi: “Được rồi, được rồi, chờ đến khi nghỉ chúng ta cùng về thăm nội, còn cả ông nội anh, cũng bảo anh đưa em về.”

Đinh Hạo cọ cọ trong lòng ngực Bạch Bân, ôm anh không buông tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.