Bên kia Lisa vẫn đang cố gắng hòa nhập với nhà họ Bạch, tuy gây ra không ít chuyện dở khóc dở cười, nhưng thật sự đã thân thuộc với mọi người hơn không ít. Cô vô cùng hứng thú với ẩm thực Trung Quốc, quấn quít lấy dì Ngô học nấu ăn, còn làm thành hình thành dáng. Ông Bạch có đến đây vài lần, ngoài miệng tuy không nói gì nhưng có vẻ như cũng đã nhận đứa cháu dâu ngoại quốc này.
Bên này Đinh Hạo về nhà, cuộc sống gia đình ổn định hòa thuận. Khi mới về, Đinh Viễn Biên vô cùng hoảng sợ với chuyện cậu xuất hiện đột ngột, vì anh vẫn luôn lo lắng Đinh Hạo bỏ học nửa chừng chạy về, nghe cậu nói đây là nghỉ mới tạm yên lòng. Mẹ Đinh còn đang đi làm, mỗi ngày luôn có xe đẩy đồ ăn qua lại ngoài nhà, thấy Đinh Hạo trở về liền cố ý mua thật nhiều món cậu thích ăn, hận không thể nhét tất cả cho cậu vào cùng một lúc.
Di động của Đinh Hạo một ngày ba lần đúng giờ cơm sẽ kêu vang, Đinh Viễn Biên nhìn cậu đi ra ngoài lén lút nhận, còn thì thầm khiến người khác không nghe được, liền nghĩ ngợi. Chờ Đinh Hạo trở về mới bắt đầu đặt câu hỏi: “Đinh Hạo, có phải con ở trường học… khụ, quen bạn gái rồi không?”
Mặt Đinh Hạo nong nóng, ấp úng: “Không, không có.” Cậu nhận chính là điện thoại của Bạch Bân gọi tới, Đinh Viễn Biên nói vậy cũng xem như có chút dính dáng.
Đinh Viễn Biên thấy Đinh Hạo như vậy càng cảm thấy mình đoán trúng rồi, sắc mặt hơi trầm xuống, dặn dò: “Đừng bắt nạt người ta, biết không? Còn nữa, tập trung vào học tập là chính! Đừng tưởng ở xa thì ba không có cách nào quản con!”
Mẹ Đinh không phản đối chuyện Đinh Hạo yêu đương tại đại học, gắp thêm đồ ăn vào bát cậu, còn hỏi han: “Đó là người thế nào? Học cùng trường với con à? Hạo Hạo đừng ngại, nếu tốt thì cứ đưa về nhà cho chúng ta nhìn xem, mẹ ủng hộ con!”
Đinh Hạo bới bới cơm trong bát, không dám ngẩng đầu lên, thử thăm dò: “Nhà bên đó ở đây, ừm, ba mẹ cũng từng gặp qua…”
Mẹ Đinh kinh ngạc, cô không nhớ rõ Đinh Hạo đã từng dẫn cô bé nào đến nhà hay chưa, nhưng nhớ đến câu trước của cậu, ‘ở đây’ cũng khá dễ lý giải: “Ở đây sao? Có phải ở chỗ bà nội con bên kia không?”
Trước kia Đinh Hạo luôn thích về trấn trên, khi đó mẹ Đinh còn nghĩ có thể Đinh Hạo nhớ nội, hiện giờ nghe cậu nói vậy, thật ra là vì tìm cô gái mình thích đi?
Đinh Hạo ‘ưm’ một tiếng, không phản đối cũng không đồng ý, lúc trước mỗi lần cậu đến trấn trên Bạch Bân bình thường đều đi theo, huống chi bên đó còn có một căn nhà, cơ hồ mỗi lần Bạch Bân đến tìm cậu đều ở đó, mẹ Đinh nói vậy cũng có điểm đúng.
Đinh Viễn Biên nghe vậy nhướng mày, nếu trong đại học kiếm bạn gái cũng chưa cần lo lắng, dù sao năm sông bốn bể ai biết cuối cùng có thảnh được hay không, nhưng nếu Đinh Hạo tìm người quen thì không giống như vậy, Đinh Viễn Biên bắt đầu coi trọng việc này: “Này? Đứa nhỏ nhà ai vậy?”
Đinh Hạo cảm thấy hôm nay tiết lộ vậy là đủ rồi, nhanh chóng buông bát quệt miệng bỏ chạy: “Con ra ngoài mua ít đồ, chút nữa sẽ về!”
Đinh Viễn Biên túm chặt cậu lại hỏi: “Nhà ai vậy? Con không nói tên, nói với ba họ là được! Đinh Hạo… Này! Thằng nhóc kia! Đứng lại đó!” Đinh Viễn Biên không ngăn được, nhìn Đinh Hạo nhanh như chớp lẩn ra ngoài cửa, liền bực tức với mẹ Đinh: “Mình xem, mình xem, muốn hỏi nó một chút cũng không chịu nghe xong, đều là mình chiều ra đấy!”
Mẹ Đinh không chấp nhận cơn tức của anh, cau mày đáp trả: “Ai nói vậy! Đó là tôi và mẹ cùng nhau chiều ra đó!”
Lời ra đến miệng Đinh Viễn Biên bị nghẹn lại, khó khăn nuốt trở về, nhắc đến bà Đinh, vậy thật sự không biết nói gì nữa. Anh nhìn bóng dáng Đinh Hạo chạy xa dần, có chút lo lắng, Đinh Hạo nói yêu thương là thật sao? Có thể lại gây chuyện gì ngoài ý muốn cho anh không?
Đinh Viễn Biên nghĩ quá xa rồi, loại ngoài ý muốn này thật sự không thể xảy ra trên người Đinh Hạo. Đinh Hạo lúc này không hề biết sầu lo của Đinh Viễn Biên, cậu chuẩn bị ngày mai về trấn thăm bà Đinh, hiếm khi bớt được chút thời gian đi mua đồ, đang chọn lựa, di động liền vang lên.
Người lần này gọi tới khiến Đinh Hạo vô cùng bất ngờ, Đinh Hạo một bên cầm hai gói quà tặng đóng gói khác biệt, một bên kẹp điện thoại bên bả vai bắt máy: “Alo, Lý Thịnh Đông?”
Lý Thịnh Đông rất bất ngờ khi Đinh Hạo nhận điện thoại nhanh như vậy, lúc trước hắn từng gọi cho cậu không ít lần, nhưng Đinh Hạo đang tức giận, không reo đến ba năm lần thì không thèm tiếp. Lý Thịnh Đông cảm thấy Đinh Hạo đây là đã tha thứ mình, vô cùng nhẹ nhõm: “Đinh Hạo, đang ở đâu vậy, gần đây có bận lắm không?”
Đinh Hạo thả xuống một hộp quà, lại cầm lên cái khác, quà tặng nội có lẽ hàm lượng đường ít sẽ tốt hơn: “Tôi đang ở siêu thị, ngày mai sẽ về trấn thăm nội, cậu có việc gì không? Tôi đang rất bận, không có việc gì tôi cúp máy trước…”
Lý Thịnh Đông đầu bên kia liên thanh hét lớn kêu cậu đừng tắt máy: “Cậu về nhà rồi? A, tôi cũng đang ở nhà, tôi ra ngoài có mua cho cậu ít đồ, ngày mai cậu thuận tiện ghé qua nhà tôi một chuyến cầm về được không?”
Đinh Hạo khá hài lòng với phương thức biểu đạt áy náy của Lý Thịnh Đông, thuận miệng đáp ứng: “Được rồi, mai cậu ở nhà chờ tôi.”
Đinh Hạo bên này đáp ứng Lý Thịnh Đông rồi, hôm sau lúc về thăm bà Đinh vẫn không thèm đến đó đầu tiên, như trước từ từ chậm rãi theo kế hoạch của mình mà tiến hành.
Hiện tại trấn trên đã thay đổi rất nhiều, nhà cao tầng san sát, xung quanh chỗ bà Đinh ở có thêm vài trường học, lúc trước không quy hoạch, cuối cùng chiếm chỗ xanh hóa của tiểu khu phía trước, cứng rắn nhét vào.
Bà Đinh và nhà Trương Dương đều bàn nhau chuyển đến nhà mới kia ở, mẹ Trương Dương vẫn cố chấp giao tiền thuê nhà, Đinh Hạo không ngăn lại, cậu thấy nhận tiền có lẽ càng khiến nhà Trương Dương hài lòng hơn. Tính tình của Trương Dương có lẽ di truyền từ mẹ mình, ngoài mềm trong cứng, lòng tự trọng đặc biệt cao, nhìn bên ngoài có vẻ dễ thương thượng, nhưng cái gì cũng đều nhớ kỹ, sớm muộn gì cũng hồi đáp lại.
Đinh Hạo về trước dọn dẹp nhà cũ của mình, Bạch Bân nói buổi tối sẽ về đây, chỗ này lâu lắm rồi không có ai ở, vô cùng nhiều bụi, Bạch Bân mà nhìn thấy nhất định sẽ nhíu mày. Dọn dẹp xong xuôi mới đến thăm bà Đinh, từ sáng bà đã nhận được điện thoại của Đinh Hạo, chuẩn bị một bàn đồ ăn lớn, còn có món gà Đinh Hạo thích nhất.
Bà Đinh từ lúc cậu tiến vào liền ôm chặt không buông: “Bảo bối Hạo Hạo yêu quý của nội ~ nhanh để nội nhìn xem nào, thật sự đã lớn rồi!”
Đinh Hạo hôm nay mặc một chiếc sơ mi lam, phía dưới là quần đùi màu xám, giày thể thao, lưng đeo ba lô đứng yên đó để bà Đinh tỉ mỉ nhìn. Cậu tuổi này đúng là mặc gì cũng tràn trề sức sống, đừng nói đến người lớn lên rất đẹp, mỗi khi cười sẽ lộ ra má lúm đồng tiền, khiến lòng người ngọt ngào. Bà Đinh nhìn lên nhìn xuống, thấy thế nào cũng vừa lòng, xoa xoa đầu Đinh Hạo khích lệ cậu: “Thật xinh đẹp!”
Đinh Hạo lười sửa lại cách dùng từ của bà Đinh, nghe vậy chỉ cười cười, cậu thấy thân thể bà khỏe mạnh như vậy, nghe thấy gì cũng vui vẻ. Mẹ Trương Dương vẫn ở đây chăm sóc bà Đinh, lúc này đang bưng nước trái cây cho cậu, thấy vậy cũng hùa theo khen ngợi: “Hạo Hạo cười rộ lên đẹp quá mức! Ai u, Trương Dương nhà dì không thích cười, chẳng bao giờ vui vẻ như Hạo Hạo cả!”
Đinh Hạo hỏi thăm tình hình gần đây của Trương Dương, biết anh ở học viện y không tệ, lại nghe mẹ Trương Dương kể vài chuyện hài hước, cảm thấy Trương Dương đang có xu thế dần dần sáng sủa lên cũng an tâm. Đinh Hạo đoán Trương Dương có thể dễ dàng tìm được bạn tại đại học, thân thể thả lỏng tinh thần cũng theo đó thả lỏng, chính cậu làm chuyện xấu, đặc biệt luôn nghĩ người khác về hướng sai lệch theo ý mình muốn.
Đinh Hạo ăn cơm với bà Đinh, hàn huyên một lát, nhân lúc yểng Đậu Đậu bay vào nhà liền đến xem nó. Vật nhỏ đã trưởng thành, lông vừa đen vừa mượt, không sợ người. Mấy người Đinh Hạo nói chuyện, nó bay đến đậu trên tay vịn ghế sô pha, nghiêng đầu tò mò đánh giá Đinh Hạo.
Đinh Hạo thấy nó liền vui vẻ, vẫy vẫy tay gọi yểng nhỏ lại đây, yểng ta vỗ cánh hai cái, vòng qua Đinh Hạo, đậu trên vai bà Đinh. Đinh Hạo không thèm để ý, cậu đi ra ngoài học đại học, nửa năm mới về một lần, yểng nhỏ chưa quên cậu mới là lạ.
Bà Đinh khoe với Đinh Hạo, bà ở nhà ngoại trừ tập thể dục, niềm vui lớn nhất chính là dạy yểng nhỏ nói chuyện: “Hạo Hạo, nội dạy Đậu Đâu rất nhiều câu, nó đều nói được hết!” Nói xong cầm một miếng táo dụ dỗ yểng ta: “Đậu Đậu, hát đoạn ‘tội phạm Tô Tam bị áp giải’ đi, nào, Tô Tam rời xa động huyền hồng ~ hát đi, Đậu Đậu!”
Yểng nhỏ từ vai trái nhảy sang vai phải, liên tục qua lại, không chịu đứng đắn ca hát, bà Đinh thúc giục nó mấy lần, mới chịu hát hai câu, muốn nó tiếp tục biểu diễn thì lại bắt đầu nghịch ngợm. Bà Đinh dỗ nó: “Ngoan, đọc tiếp một bài thơ đường, nhé!”
Yểng ta mở đôi mắt to tròn vô tội nhìn bà Đinh: “Mở nước đi? Mở nước đi?”
Bà Đinh khẽ nạt: “Mi quản nhiều như vậy làm gì! Nói câu chúc mừng phát tài…”
Yểng nhỏ giương cánh, tỉ mẩn rỉa lông sửa sang lại mình, liên tục lặp lại nhắc nhở bà Đinh mở nước để tưới cây. Bà Đinh bị nó chọc tức đến nở nụ cười: “Nhanh bay đi, còn dông dài hơn cả ta!”
Mọi người đồng loạt nở nụ cười, có một vật nhỏ như vậy ở cùng, ngày trôi qua đều vui vẻ.
Bà Đinh có thói quen ngủ trưa, Đinh Hạo liền thừa dịp lúc này sang bên ông chủ Lý Thịnh. Lý Thịnh Đông cũng chuyển nhà, mua một biệt thự nhỏ ba tầng không xa nhà bà Đinh cho lắm, còn có một khu vườn nhỏ, để mẹ Lý Thịnh Đông trồng rau quả tự cung tự cấp, còn làm hăng hái làm cả một giàn mướp vô cùng mát mẻ.
Mẹ Lý Thịnh Đông nhận ra Đinh Hạo, không đợi cậu mở miệng liền cười gọi cậu lên tầng: “Hạo Hạo à, đến tìm thằng Đông đúng không? Ở trên tầng đó, mau lên đi!” Dẫn Đinh Hạo vào cửa, cô thật sự rất thích Đinh Hạo, Lý Thịnh Đông nhà mình sống chết không chịu tiếp tục đến trường, mỗi lần nói chuyện với bà Đinh đều đặc biệt hâm mộ Đinh Hạo có thể lên đại học: “Người đọc sách chính là không giống bình thường, mặc gì cũng đều thanh tú, a, là chỗ này, con vào đi, dì ra ngoài mua đồ, chơi vui nhé!”
Đinh Hạo đẩy cửa bước vào, Lý Thịnh Đông đang trùm chăn kín đầu, vù vù ngủ ngon lành. Đinh Hạo bước qua lật tung chăn, vỗ vỗ mặt hắn: “Này, này, tỉnh tỉnh! Lý Thịnh Đông, cậu bảo cho tôi cái gì đó đâu rồi? Còn không dậy tôi thấy trong phòng có gì hay cầm đi luôn đấy!”
Lý Thịnh Đông vừa ngủ chưa được bao lâu, bị Đinh Hạo đánh thức như vậy, không thèm mở mắt buông tha một câu: “Thao, Đinh Hạo cậu…”
Đinh Hạo bắt nạt người chưa tỉnh hẳn, cầm chiếc gối lẻ loi bên cạnh ấn lên mặt hắn, một bên đè xuống một bên nhướng mày: “Cậu giỏi lắm! Có biết nói tiếng người không hả Lý Thịnh Đông? Cậu thao thử một cái tôi xem xem, hả?”
Lý Thịnh Đông lúc này đã hoàn toàn bị Đinh Hạo đánh thức, thiếu chút nữa mất sạch dưỡng khí, ngạt thở giãy dụa một trận lật gối ra, tròng mắt đỏ bừng: “Đinh Hạo!” Rống lên một câu như vậy, rồi lại cúi đầu, hắn cảm thấy Đinh Hạo vẫn đang tức giận về chuyện lần trước, thật sự không thể tính sổ với cậu, thanh âm có chút ủy khuất: “Tôi bảo, có mỗi chuyện sao cậu nhớ lâu vậy…”
Đinh Hạo chơi đủ, thống khoái buông tha Lý Thịnh Đông: “Được rồi, bây giờ hòa nhau, nhanh, đưa đồ cho tôi, tôi còn vội về nhà đây!”