Trọng Sinh Chi Tra Thụ

Chương 111: Bạch Kiệt trở về…




Sau đó Bạch Bân làm cái gì Đinh Hạo không rõ lắm, chỉ biết Thôi Vũ ít đi tìm cậu hơn, thỉnh thoảng ngẫu nhiên gặp phải Trịnh Điền, hắn cũng vòng qua cậu mà đi. Đinh Hạo vô cùng kỳ quái, nhưng vẫn chưa kịp hỏi rõ ràng đã đụng phải nguy cơ lớn đầu tiên trong đời.

Nhà cách vách Đinh Hạo có người chuyển đến, hơn nữa miễn cưỡng có thể coi như người quen, là Lý Hạ, anh chàng người lai đẹp trai đánh mất chìa khóa lúc trước, bằng thực lực bản thân gọi tới tận hai xe cứu hỏa, hiện giờ rốt cục đã xin được chỗ ở, trùng hợp lượn một vòng lại trực tiếp trở thành hàng xóm nhà Đinh Hạo.

Lý Hạ vô cùng nhiệt tình, ngày đầu tiên chuyển tới liền gõ cửa chào hỏi, nhân tiện gửi tặng quà cho cậu và Bạch Bân. Mẹ hắn làm bánh quy sữa nhỏ, đưa hẳn một gói lớn, tặng kèm một khuôn mặt tươi cười sáng lạn như nắng mặt trời: “Này, Đinh Hạo, ăn đi, ăn đi!”

Đinh Hạo cầm gói bánh quy lớn, nói tạ ơn Lý Hạ, người đã đến tận cửa, chỉ có thể mời vào trong nhà ngồi một chút: “Cậu uống trà hay nước trái cây?”

Lý Hạ không hề hồi hộp: “Đều thích!”

Đinh Hạo đành phải rót cả hai loại, bên trái một chén trà, bên phải một ly nước trái cây đưa cho hắn. Bạch Bân cũng bước ra từ phòng sách, vừa nhìn thấy Lý Hạ liền đau đầu. Lý Hạ vô cùng nhiệt tình ngoắc Bạch Bân: “Bạch, xin chào!”

Chữ ‘Bạch’ này là tên gọi tắt của Lý Hạ với Bạch Bân, hắn đã sửa lại cách gọi ‘Hạo Hạo’ với Đinh Hạo, nhưng tên gọi tắt của Bạch Bân thì kiên quyết giữ vững. Đinh Hạo an ủi Bạch Bân: “Anh nên thấy đủ đi, ít ra hắn không gọi anh ‘Bân Bân’ trước mặt mọi người mà…”

Tóm lại, đây là một người đặc biệt kỳ lạ có thể miễn dịch mọi trạng thái cảm xúc của Bạch Bân mà tự do tự tại sống trong thế giới của mình, Đinh Hạo vô cùng bội phục.

Lý Hạ sinh ra ở Trung Quốc, nhưng lúc vừa lên tiểu học đã cùng mẹ ra nước ngoài tiếp nhận nền giáo dục phóng khoáng không có ngăn cách, khó khăn trở về, chưa kịp thích ứng hoàn cảnh đã bị ép lôi vào trung học, tiếp tục đến trường. Bạn học Lý Hạ duy nhất được cho phép ở một mình, bởi vì giáo huấn lần trước, Lý Hạ ngồi cùng Đinh Hạo ở đây tự kiểm điểm: “Đinh Hạo, cậu tin tưởng tôi, về sau tôi sẽ không bao giờ… đun nước không bật lửa nữa… Không, lúc tôi ra cửa sẽ không bao giờ… đun nước nữa!”

Đinh Hạo đáp lại bằng cách nhanh chóng đưa cho Lý Hạ một chiếc ấm điện, là loại nước sôi sẽ tự ngắt điện, đến tận giây phút Lý Hạ cầm nó trong tay, Đinh Hạo mới tạm có cảm giác an toàn. Nhịp chân vỗ vỗ bả vai cao to của người kia: “Lý Hạ, ở một mình gặp chuyện gì nhất định phải nói cho chúng tôi biết, nhớ chưa? Đừng ngại làm phiền chúng tôi nhé!”

Lời này của Đinh Hạo khiến bạn học Lý Hạ nước mắt lưng tròng, hận không thể coi Đinh Hạo như người nhà mình: “Đinh Hạo, cậu đối với tôi thật tốt!”

Bạch Bân cũng thấy Đinh Hạo quá tốt với Lý Hạ, lúc buổi tối khó tránh khỏi gây thêm sức ép. Giường bọn họ vẫn chưa sửa xong, trước kia phòng cách vách không có ai ở Đinh Hạo còn ỡm ờ cho qua, lúc này biết Lý Hạ đang ở tại cách vách, hơn nữa ngẫu nhiên còn nghe thấy tiếng đá bàn đụng ghế vọng qua, Đinh Hạo có thể xác định chắc chắn, tường này tuyệt đối không cách âm!

Lần tiếp theo Bạch Bân muốn chạm cậu, Đinh Hạo lại không phối hợp, lắc lắc trốn tránh không chịu để anh đi vào. Bạch Bân bị cậu giãy dụa châm lửa càng lớn, đè bụng cậu xuống nằm trên người hít sâu một hơi: “Đừng nhúc nhích!”

Đinh Hạo cảm giác được trình độ nguy cấp của sự việc, thành thành thật thật nằm yên bất động, không đến một hồi, Bạch Bân lại bắt đầu tách chân cậu ra muốn đi vào, Đinh Hạo mặc kệ: “Em không, không ở đây…”

Bạch Bân đè cậu xuống, vật cứng rắn cứ thế thật sự đâm sâu vào, lúc này mới thở ra một hơi, cắn cắn lỗ tai cậu an ủi: “Anh biết, chúng ta đến ghế salon.”

Đinh Hạo chưa kịp phản ứng gì đã bị Bạch Bân ôm đứng lên, một tay nâng mông một tay ôm lưng cậu, trực tiếp đi về phía phòng khách. Đinh Hạo theo bản năng vắt hai chân gắt gao bám chặt thắt lưng Bạch Bân, tay cũng ôm chặt cổ anh, phía dưới ngậm lấy gì đó của Bạch Bân, theo từng bước đi lại liền nhẹ nhàng ra vào.

Vài bước như vậy rất tốn sức, Đinh Hạo bị vật gì đó đâm sâu vào trong thân thể gây sức ép mặt đỏ bừng, vật đang ngậm bên trong lại trướng lớn thêm một vòng. Bạch Bân đi được một nửa lại hôn cậu, vuốt ve mông khiến cậu ‘ăn’ thêm càng nhiều. Đinh Hạo nghe tiếng nước nhóp nhép dính dấp theo từng bước chân, gắt gao quấn chặt thắt lưng Bạch Bân hơn. Bạch Bân cảm thấy nơi đó thật mềm, thật ấm áp, đi vào liền không muốn rút ra…

“A…Anh đâm nhẹ thôi.” Hai chân Đinh Hạo vẫn cuốn chặt lấy anh, phía sau co rút càng thêm kích thích Bạch Bân. Cứ như vậy bị dương v*t thô to liên tục xỏ xuyên, Đinh Hạo cảm thấy cả người nóng bừng, bôi trơn phía dưới bị nhiệt độ làm tan chảy càng thêm trơn tru, thông thuận, dính dấp một mảnh.

Bạch Bân làm trên ghế salon đến thống khoái đầm đìa, Đinh Hạo ban đầu còn nhớ chuyện cách vách, sau bị làm đến mức không biết mình là ai, kêu hay không kêu cũng không nhớ rõ.

Bạch Bân đè cậu ra làm một hồi, buông chân Đinh Hạo ra, vỗ vỗ mông cậu, ôm thắt lưng xoay người cậu ghé vào ghế salon. Lúc chuyển tư thế Bạch Bân thủy chung vẫn không rút ra, xoay tròn một vòng khiến Đinh Hạo hít sâu một hơi, thắt lưng mềm nhuyễn run rẩy.

Đinh Hạo tựa vào ghế salon, chân hơi hơi tách ra, mông nhếch lên, thắt lưng cong thành một đường cung hoàn hảo, Bạch Bân ghé vào người cậu hôn môi, tay mò xuống phía dưới cầm lấy vật nhỏ của cậu, từ chậm đến nhanh từ phía sau ma xát.

“A… Ưm… A a…”

Bạch Bân cố gắng nín nhịn, anh muốn ngừng lại trong thân thể Đinh Hạo một lúc. Đinh Hạo bị tiền hậu giáp kích chịu không nổi, nâng thân, quay đầu ra phía sau hôn lên khóe môi Bạch Bân, thanh âm kiềm nén thì thầm: “Anh muốn làm… bao lâu vậy a, ưm… Ư!”

Bạch Bân không nhịn nổi nữa, hai tay giữ chặt tay Đinh Hạo, đè cậu lại mạnh mẽ đâm xuyên ra vào, mang ra dịch trơn chảy xuống theo chân Đinh Hạo. Phía dưới Đinh Hạo bị kích thích khoái cảm, càng ngày càng mãnh liệt, ma sát toàn bộ trong cơ thể, cảm giác như sắp chết. Đinh Hạo vùi đầu trong ghế salon hét lên một tiếng, phun ra dịch nóng dính ướt tay Bạch Bân.

Bạch Bân tập trung xâm nhập lần cuối cùng trong thân thể đang kịch liệt run rẩy của cậu, vách tường ẩm ướt nóng hổi không ngừng co rút, Bạch Bân bị cắn nuốt đến bắn ra.

Khi Bạch Bân ôm Đinh Hạo đi tắm rửa, Đinh Hạo vẫn chưa hồi phục lại tinh thần. Bạch Bân nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt hơi nhắm nghiền của cậu, có thể do buổi tối hôm nay thay đổi địa điểm, anh làm có chút quá mãnh liệt.

Bạch Bân vẫn luôn chú ý thân thể Đinh Hạo, nhưng trong loại chuyện này anh thường không khống chế được mình. Bình thường Đinh Hạo da mặt rất dày, nhưng riêng trong sự tình này da mặt cậu lại luôn mỏng, chẳng những khiến anh tốn không ít công phu khi bôi thuốc, còn luôn trốn tránh mỗi lần dẫn cậu đi bệnh viện kiểm tra chỗ tư mật. Đinh Hạo vô cùng bài xích loại chuyện này, cậu thấy đây là vấn đề mặt mũi, sống chết cũng không chịu đi bệnh viện.

Vì thế, Bạch Bân đành phải đi một mình. Anh biết vô cùng rõ ràng tình huống của Đinh Hạo, hỏi bác sĩ cẩn thận rồi về mát xa bôi thuốc cho cậu, cũng coi như tạm ổn.

Ngay khi hai người đã tạm thời thích ứng loại cuộc sống gia đình bình tĩnh này, chợt bị trong nhà khẩn cấp gọi về, lần này là chuyện của Bạch Kiệt.

Bạch Kiệt lúc ấy vẫn đang du học ở nước ngoài, nguyên bản tính toán học đại học xong sẽ trở lại, nhưng cậu nhảy lớp quá thường xuyên, khiến các thầy cô chú ý, nhiệt tình lôi kéo giữ cậu tiếp tục học nghiên cứu sinh để làm trợ thủ. Bạch Kiệt ở lại học thêm một năm, lần này là về thăm gia đình, ở vài ngày lại muốn bay tiếp sang bên kia.

Khi Đinh Hạo và Bạch Bân trở về vừa lúc Bạch Kiệt ra mở cửa, đứa nhỏ này cao lớn lên không ít, không biết có phải ở nước ngoài ăn nhiều thịt hay không, người khá săn chắc, có hơi thở tinh anh vài năm sau.

Bạch Kiệt vô cùng cao hứng được gặp Bạch Bân, đứng ngay ở cửa ôm chặt anh mình, cũng huých vai Đinh Hạo đứng đằng sau một cái: “Anh, Đinh Hạo, chào mừng về nhà.” Khuôn mặt cậu hao hao Bạch Bân, mang theo hơi thở nghiêm cẩn nội liễm, nhưng so với Bạch Bân thì có vẻ tùy ý hơn một chút, đồ mặc trên người thoải mái là chính, nút trên cổ áo chưa bao giờ gài, cười rất ít, nhưng mỗi lần cười rộ lên sẽ khiến người khác cảm thấy vô cùng ấm áp.

Đinh Hạo cũng cười, cậu rất cao hứng được gặp Bạch Kiệt, vỗ vỗ vai cùng đi vào. Vừa vào cửa, Đinh Hạo liền cười không nổi. Bạch Kiệt về ở nhà cũ của Bạch bí thư, chính là nơi Đinh Hạo ở cùng Bạch Bân mười mấy năm, bài trí trong phòng khách quen thuộc đến không thể quen hơn được nữa, nhưng lúc này trên ghế salon trong phòng khách có thêm một hình dáng lạ khiến khóe miệng Đinh Hạo nhịn không được bắt đầu co giật.

Trên ghế salon ngồi một cô gái nước ngoài, cô có đôi mắt xanh thẳm ngập nước, khuôn mặt cũng thực xinh đẹp, ngồi yên đó giống hệt búp bê, nhìn chung quanh: “Bạch Kiệt?”

Bạch Kiệt vẫy tay, cô gái lập tức vui vẻ chạy tới. Cô nói tiếng Trung không tốt, tới chỗ này đặc biệt nghe lời Bạch Kiệt, bảo làm gì liền làm nấy, thấy hai người bên cạnh Bạch Kiệt, thử thăm dò hỏi vài câu: “Bạch Kiệt? Bánh chẻo? Anh? Thịt viên? Bánh bao lớn??”

Đây là mấy câu Bạch Kiệt hay dạy cô nhất, thỉnh thoảng cô có học tiếng Trung với cậu, vẫn chưa thông thạo nói chuyện trao đổi, đoán mấy câu Bạch Kiệt hay nói này chính là tên người nhà. Cô chỉ nói đúng vài từ, đa phần đều sai, lúc chỉ vào Đinh Hạo thậm chí còn lặp lại một lần: “Bánh bao lớn?”

Đinh Hạo thử nặn ra một nụ cười mỉm thông dụng quốc tế với cô, bạn bè quốc tế không nói giỏi tiếng Trung Quốc, chúng ta nên tỏ vẻ hiểu được và cổ vũ khích lệ có đúng không?

Cô bé thấy Đinh Hạo đáp lại, mắt sáng bừng, líu ríu quay đầu nói gì đó với Bạch Kiệt, Bạch Kiệt ngắn gọn đáp lại, cô do dự một chút, cao thấp đánh giá Đinh Hạo, sau đó biểu tình khẳng định tươi cười vươn tay chào hỏi cậu: “Thịt viên!!”

Đinh Hạo thiếu chút nữa nghẹn chết, đây là cái tên gì chứ!! Còn không bằng bánh bao lớn!! Nghiêng đầu hỏi Bạch Kiệt: “Cậu vừa nói với cô ấy cái gì? Sao cứ như vậy khẳng định tôi là thịt viên hả?”

Bạch Kiệt lúc này đã giảm bớt kích động khi gặp lại anh trai, chậm rãi trở về câu nói của Đinh Hạo, hình như vẫn chưa điều chỉnh được múi giờ, nhìn vô cùng mệt mỏi: “Tôi nói với cô ấy, đây là bạn bè, nhưng tiếng trung của Lisa… Ừm, trong quá trình chuyển từ tiếng mẹ đẻ sang luôn xảy ra sai sót, đôi khi đến tôi cũng không hiểu cô ấy nói cái gì.”

Đinh Hạo nhìn Bạch Kiệt, lại liếc sang cô gái ngoại quốc kia, khóe miệng co giật càng thêm lợi hại. Nghe không hiểu, nghe không hiểu sao cậu có thể lừa người ta đến đây hả!? Đây là nhập khẩu từ Italy đó!!

Bạch Bân nhíu mày, anh có thể nhìn ra được Bạch Kiệt khá để ý cô gái này. Lại nhìn thoáng qua người kia, đang ngẩng đầu tận dụng thời gian thì thầm học tiếng Trung với Bạch Kiệt, thường thường thốt ra một âm đơn không rõ nghĩa, Bạch Kiệt nắm tay cô nhẹ nhàng nói chuyện, còn an ủi vỗ vỗ đầu, bộ dáng vô cùng thân thiết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.