Thấy Trịnh Kim Long vẻ mặt như chưa từng trải đời, Trịnh Lẫm cho rằng chủ ý của mình sắp đạt được, thế là tiếp tục cố gắng khuyên nhủ: "Thế nào? Anh có tiền đúng không? Theo anh lăn lộn đi! Anh bảo đảm nữa đời sau của cậu vinh..."
Nhưng mà lời của y còn chưa nói xong, Trịnh Kim Long lại bắt đầu lục tung rương để đồ, đem miếng ngọc bội ở dưới đáy hòm tìm ra, vội vàng nhét vào trong tay Trịnh Lẫm, cứ như đang cầm trên tay 1 quả bom phải rút tay về liền, nói: "Anh, anh hay là tự mình giữ đi! Chỗ em phòng nhỏ không an toàn, vạn nhất bị trộm mất em trai thật sự là bồi thường không nổi."
Nhìn miếng ngọc bội gia truyền 1 lần nữa trở về trong tay mình, Trịnh Lẫm có chút đau đầu. Y chính là không muốn cái đồ chơi này cho nên mới đem nó tuỳ tiện tặng cho người ta a, sau đó phát hiện đứa nhỏ này có chút thú vị, cho nên liền thuận tiện trêu đùa y. Nhưng mà y không nghĩ tới người này không tiếp nhận sự trêu chọc của y mà còn cứ như vậy đem ngọc bội trả lại cho y.
Sớm biết y sẽ không nói giá trị thật sự của miếng ngọc bội này, nói chỉ đáng giá 4000 là được rồi?
Sau khi Trịnh Kim Long đem ngọc bội trả về, dáng vẻ như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở 1 hơi khiến cho Trịnh Lẫm nổi đoá. Nhưng mà ngọc bội này tuyệt đối không thể nằm trong tay y, lão gia tử có đam mê gia truyền, nhất định muốn cho ngọc bội phải ở trong tay trưởng tử trưởng tôn. Y là trưởng tôn, còn kỳ vọng y mau chóng kết hôn sinh con, để truyền cho cháu chắt đích tôn.
Trịnh Lẫm muốn nói với lão gia tử, bây giờ đã là thời đại nào rồi, chúng ta cũng có thể đem ngọc bội truyền cho 2 đứa cháu trai của con trai ông mà? Cũng không được, mình còn 3 đứa em nữa! Ông sao cứ phải nhằm vào con làm gì chứ?
Nhân số Trịnh gia thịnh vượng, lão gia tử thật sự không biết đủ, sinh nhiều như vậy làm gì? Mỗi người cả ngày đều không làm chính sự!
Trịnh Lẫm đang cân nhắc làm thế nào để Trịnh Kim Long thu ngọc bội lại, thế là suy tư 1 chút liền nói: "Cậu là em trai ruột của tôi phải không? Anh trai đang gặp nạn, cậu giúp hay không?"
Trong lòng Trịnh Kim Long vang lên hồi chuông cảnh báo, vừa làm bài thi vừa hỏi: "Anh sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?" Y mới không tin cái chuyện "gặp nạn" này của Trịnh Lẫm đâu, nhưng mà đúng là Trịnh Lẫm đang trốn tránh 1 ai đó.
Trịnh Lẫm xáp lại gần Trịnh Kim Long, nói: "Là như vậy, em trai, em giúp anh 1 chút đi. Cái ngọc bội này, em trước cứ giữ đi, được không?"
Trịnh Kim Long không cần cân nhắc liền lập tức đáp lời: "Không được."
Trịnh Lẫm:...
Hừ, Trịnh Lẫm y lớn từng này rồi còn chưa từng bị ai phũ như vậy đâu.
Kỳ thực nếu như là lúc bình thường, Trịnh Kim Long cũng không dám phũ Trịnh Lẫm. Nhưng mà 2 người ở chung nhiều ngày như vậy rồi, y cũng phát hiện Trịnh Lẫm cũng chỉ là 1 con cọp giấy. Nhìn thì hung dữ vậy đó, nhưng thật ra tính tình rất tốt. Chỉ là rất hay chơi xấu, vừa lơ là 1 chút là bị rơi vào cái bẫy chơi xấu của y ngay. Không biết bên trong miếng ngọc bội này của y ẩn giấu điều gì, Trịnh Kim Long cũng không muốn bị lừa.
Trịnh Lẫm vừa muốn tận tình khuyên bảo tố khổ giả vờ đáng thương, bộ đàm của Trinh Kim Long lại vang lên: "Trịnh ca, dưới lầu có người gây sự."
Trịnh Kim Long vừa nghe, lập tức cất bút, nói: "Đã biết, tôi xuống liền đây."
Lúc này, Trang Trạch Ân đang nằm phơi nắng ở bãi cát cùng với Hàn Cảnh Sâm. Hàn Cảnh Sâm có chút đau đầu, y phát hiện mình dường như là thể chất vạn người mê. Trong khoảng thời gian không đến nửa tiếng đồng hồ, mười mấy cô gái đẹp đến bắt chuyện với y. Còn có cả nam nữa, gay trong gay khí (aka bóng lộ), vừa nhìn liền biết là loại tính hướng này.
Trang Trạch Ân ở bên cạnh cười không ngừng, bởi vì khuôn mặt hắn quá non, vừa nhìn chính là dáng vẻ thiếu niên, cho nên không có ai đến bắt chuyện với hắn. Ngược lại là người tới bắt cuyện với Hàn Cảnh Sâm, đều khen hắn: "Anh bạn nhỏ rất đẹp trai a!"
Hàn Cảnh Sâm cũng bất đắc dĩ mà giới thiệu: "Đẹp trai không? Cháu trai của tôi."
Trong lòng Trang Trạch Ân giận không thôi, nhưng cũng phải làm cháu trai tiện nghi này của y.
Nhưng mà Hàn Cảnh Sâm lại không hề thích cái loại bắt chuyện này, y có chút đau đầu, lại khổ nổi không có biện pháp nào để giải quyết vấn đề này. Trang Trạch Ân ở bên cạn có chút vui sướng khi người gặp hoạ, ai kêu chú mua quần bơi nhỏ như vậy, đáng đời! Người đàn ông lẳng lơ, không phải rất hợp ý chú sao?
Hàn Cảnh Sâm cảm thấy mình có chút sơ xuất rồi, lúc đầu khi mua cái quần bơi này cảm thấy nó... rất gợi cảm, lúc đó y cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ là muốn ở trước mặt Trang Trạch Ân khoe ra chút vóc dáng, kết quả lại đưa tới một đống ong bướm, nhóc con này lại ở bên cạnh xem náo nhiệt. Hàn Cảnh Sâm chán nản, y nhích nhích qua phía Trang Trạch Ân. Sau khi từ chối 1 cô gái xinh đẹp, cúi thấp người nói bên tai Trang Trạch Ân: "Cháu trai à, giúp chú 1 chút đi!"
Trang Trạch Ân xoay mặt qua, hỏi: "Hả?"
Hàn Cảnh Sâm nói: "Giúp chú!"
"Chú Hàn muốn con giúp như thế nào?" Trrang Trạch Ân ung dung nhìn y.
Hàn Cảnh Sâm tiến lên 1 bước, trực tiếp ôm lấy Trang Trạch Ân, hôn lên môi hắn. Trang Trạch Ân có chút mông lung, chỉ nghe bên tai truyền đến mấy câu bàn tán.
"A, khó trách, thì ra là... ha ha ha vừa nảy thật sự có chút ngượng ngùng."
"Nhưng mà bầu bạn cũng trẻ quá, khó trách sẽ từ chối 1 cô gái xinh đẹp như tôi thế này."
"Í? Không phải nói là cháu trai sao? Sao lại hôn nhau?"
"Nghe nói con của 1 người bạn, a, chuyện này... ha ha nói sao ta?"
Trang Trạch Ân đẩy Hàn Cảnh Sâm ra, nhìn nhìn xung quanh, hắn thật sự rất muốn giết chết y. Thế là xoay người đi về hướng bụi rậm đằng sau, Hàn Cảnh Sâm ở phía sau vẻ mặt bất đắc dĩ. Mọi người hướng y huýt sáo, có 1 cô gái người Trung Quốc nói với bọn họ: "Anh đẹp trai, mau đuổi theo dỗ a!"
Hàn Cảnh Sâm bất đắc dĩ nhún vai, nói: "Bị tôi chiều hư rồi."
Trước mắt bao người, Trang Trạch Ân vẫn là có chút không thích ứng kịp. Sau khi Hàn Cảnh Sâm đuổi qua, hắn 1 cước đạp tới. Hàn Cảnh Sâm đem mắt cá chân của hắn bắt được, nói: "Hiệu quả rất tốt." Nói rồi liền cười rộ lên.
Trang Trạch Ân biết cái hiệu quả rất tốt mà Hàn Cảnh Sâm nói là có ý nghĩa gì, kỳ thực từ sau khi tiếp nhận chính mình gắn kết 1 đời này với Hàn Cảnh Sâm, hắn đã làm tốt tâm lý chuẩn bị như vậy như nọ với y. Thật ra cũng không phải hắn xấu hổ, chỉ là muốn ganh đua trên dưới với Hàn Cảnh Sâm. Không muốn nhận thua, dù thế nào đi nữa cũng không muốn nhận thua, cũng không thay đổi được sự thật chính mình là người nằm dưới.
Thế là hắn hỏi Hàn Cảnh Sâm: "Chú Hàn, chúng ta là gì của nhau?"
Hàn Cảnh Sâm thở dài, nói: "Con nói thử xem?"
Trang Trạch Ân nói: "Nếu không chúng ta yêu nhau đi? Dù sao hai chúng ta cũng không có lựa chọn nào khác. Chú là ông xã nuôi từ bé của con, con cũng không muốn tìm đường chết mà tìm người khác. Không bằng đôi bên cùng có lợi?"
Hàn Cảnh Sâm dường như thở phào 1 cái nhẹ nhõm, nói: "Chú còn cho rằng con còn phải treo chú 1 đoạn thời gian nữa. Thành thật mà nói rõ ràng con đã động lòng rồi, tại sao đến bây giờ mới nhả ra?"
Trang Trạch Ân mỉm cười, nói: "Bởi vì như vậy mới thể hiện được con khá là rụt rè, dù sao người ta còn chưa thành niên đó!"
Cái ải này không qua được.
Hàn Cảnh Sâm hít 1 hơi thật sâu rồi nói: "Vậy... Chú đợi 30 năm mới đợi được vợ, có phải là có thể sử dụng phu quyền hay không*?"
夫权: /fūquán/: phu quyền (trong xã hội phong kiến quyền của chồng chi phối vợ)
Trang Trạch Ân cũng không muốn chơi cái trò trêu qua ghẹo lại này nữa, thế là tiến lên phía trước, ôm lấy cổ Hàn Cảnh Sâm, chủ động dâng lên đôi môi của mình. Cảm giác tốc độ tim đập mất kiểm soát, kỳ thực cũng rất tốt.
Hai người lại dọc theo con đường bóng râm trở về, buổi tối ở gần khác sạn có bán đồ nướng ngoài trời, Hàn Cảnh Sâm và Trang Trạch Ân ghé đó ăn uống. Sau khi ăn xong, cũng không có gấp gáp trở về khách sạn, theo như lời nói của Hàn Cảnh Sâm, củi khô lửa bốc, y sợ chính mình không giữ nổi bản thân.
Trang Trạch Ân thì ngược lại không sao cả, nhưng mà Hàn Cảnh Sâm có nguyên tắc và giới hạn của chính mình, là nhất định phải đợi hắn trưởng thành.
Tối đó lúc đi ngủ Hàn Cảnh Sâm và Trang Trạch An đều ai về phòng nấy, nếu nói sau khi làm rõ tầng ngăn cách mỏng manh này có cảm giác gì. Đại khái chính là cảm giác kiên định trong lòng, 1 người đợi 30 năm, 1 người đợi cả 2 đời. Trang Trạch Ân liền có 1 loại ảo giác, có phải là chính mình được sống lại, là để gặp được Hàn Cảnh Sâm.
Hết chương 34.
Editor có lời muốn nói: Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, ngủ ngon, mơ đẹp nà!^^