*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên đảo là phong cảnh sinh thái nguyên thuỷ hiếm thấy, Trang Trạch Ân theo đề nghị của Hàn Cảnh Sâm cùng y đi chùa lễ Phật, cầu Phật bản mệnh* đồng thời cũng mời đại sư khai quang. Sau khi khai quang xong, 2 người đều đeo lên cổ, liền theo dòng người đi thăm quan các tiết mục phong tục tập quán dân tộc ven biển. Các tiết mục này rất hay và ý nghĩa, 2 người mua các món đồ lưu niệm nho nhỏ, tiếp theo là thưởng thức ẩm thực đặc sắc ở bên cạnh.
Hàn Cảnh Sâm vừa ăn vừa dùng điện thoại di động tra hướng dẫn, nói: "Lát nữa chúng ta đi bộ qua hay là kêu tài xế đến đón?"
Trang Trạch Ân đang chiến đấu với 1 con tôm hùm lớn, nói: "Đương nhiên là đi bộ qua rồi, nếu không ý nghĩa của việc ra ngoài du lịch là gì? Phong cảnh bên này rất đẹp." Bờ cát trắng xoá, biển cả bao la xanh thẳm. Làn gió nhẹ nhàng thoải mái, ánh nắng ấm áp không hề chói mắt.
Sau khi 2 người ăn uống no đủ, liền dự định đi đến bãi tắm mà hôm nay muốn đi, Hàn Cảnh Sâm tra tuyến đường, phát hiện có 1 con đường bóng cây râm mát rất thích hợp để tản bộ. Thế là liền dẫn Trang Trạch Ân đi, 2 người cùng nhau đi bộ dưới bóng râm của những hàng cây xanh ngát.
Mãi sau đó, 2 người mới phát hiện ngượng ngùng, trên con đường này người ngồi 2 bên đường nghỉ ngơi hóng gió toàn bộ đều là các đôi tình nhân. Họ ngồi ở các hàng ghế dài 2 bên đường, hoặc là dựa vào nhau, hoặc là ôm nhau hôn môi. Dũng cảm hơn 1 chút, thì vói tay vào trong quần áo, làm chút động tác tiếp xúc thân thể. Có đôi thì hôn đến quên cả trời đất, nhắm mắt lại hưởng thụ giờ khắc hạnh phúc này.
Hơn nữa bọn họ còn phát hiện, những đôi tình nhân này, cũng có những cặp đôi đồng tính. Mọi người dường như cũng không có ý kỳ thị, có lẽ là ở cái nơi đất khách quê người này, không có ai để ý bạn là đồng tính luyến hay dị tính luyến cả?
Hàn Cảnh Sâm trái lại cảm thấy chút ngượng ngùng, y giải thích rằng: "Sơ xuất rồi, tình cảnh không hợp với thiếu nhi như vậy, chú thật sự không nên dẫn 1 đứa nhỏ còn chưa thành niên như con đi qua con đường này. Chúng ta đổi con đường khác nhé?"
Trang Trạch Ân trong lòng trộm cười, Hàn Cảnh Sâm trái lại là vừa học đã quên ngay. Hắn lắc đầu, nói: "Không cần, cứ đi con đường này đi! Kỳ thực cũng không có gì, xem xem người khác yêu nhau như thế nào, đây cũng không phải là đang học hỏi kinh nghiệm sao?"
Thế là Hàn Cảnh Sâm liền nắm tay hắn, nói: "Muốn học có thể nói với chú, chú có thể từ từ dạy cho con."
Trang Trạch Ân cười nói: "Chú Hàn là muốn khiến con yêu sớm sao?"
Hàn Cảnh Sâm nói: "Chuyện yêu sớm cha con cũng đồng ý rồi, con còn lo lắng cái gì?"
Trang Trạch Ân:... Thật là.
Con đường bóng mát không dài, 2 người đi khoảng 10 phút là qua. Trước mắt là một bờ cát trắng xoá, các cô gái xinh đẹp vóc người nóng bỏng mặc bikini đang nằm phơi nắng trên bờ cát. Các anh chàng đẹp trai mặc đồ lặn khoe ra cơ bắp hoàn mỹ đang lướt sóng nơi xa xa, đương nhiên không thể thiếu các tuấn nam mỹ nữ vừa ý nhau hẹn hò nhau.
Quầy nước giải khát bên cạnh bãi cát cũng rất được hoan nghênh, tốp năm tốp ba người trẻ tuổi ngồi với nhau. Hàn Cảnh Sâm thuê dù che nắng và ghế nằm, lại hỏi Trang Trạch Ân: "Đi thay đồ bơi không?"
Ánh mắt Trang Trạch Ân có chút xa xăm, nói: "Sớm biết ở biển có nhiều trai đẹp vóc dáng hoàn hảo như vậy, con không nên thiển cận mà nhận định 1 người, haizz, vì ánh mắt thiển cận của mình mà kiểm điểm."
Không nghĩ tới sau khi Hàn Cảnh Sâm nghe được lời này của Trang Trạch Ân không những không giận, mà còn vô cùng vui vẻ. Y thấp giọng thì thầm bên tai Trang Trạch Ân: "Cám ơn con nhận định chú trong tim, sớm biết chú đã không phải căng thẳng như vậy."
Trang Trạch Ân:... Quả nhiên gừng càng già càng cay.
Mỗi lần đều để cho Hàn Cảnh Sâm lấn áp 1 chiêu, Trang Trạch Ân muốn phản kích lại cũng không phản được. Cảm thấy oán hận với vận khí của mình, theo Hàn Cảnh Sâm đi thay quần bơi.
Sau khi Trang Trạch Ân thay xong đi ra ngoài đợi Hàn Cảnh Sâm, Hàn Cảnh Sâm từ gian phòng nhỏ đi ra, khuôn mặt đẹp trai, vóc dáng rắn chắc khoẻ khoắn, lập tức dường như có ánh sáng chiếu lên người y. Trang Trạch Ân nhịn không được huýt sáo, đùa bỡn lưu manh.
Hàn Cảnh Sâm có chút dở khóc dở cười tiến lên xoa xoa đầu hắn, nói: "Con đây là đang làm gì? Trêu ghẹo chú sao?"
Trang Trạch Ân chặc lưỡi, nói: "Con thu hồi lại câu nói vừa nãy, mặt hàng diêm dúa trên bờ cát mặc dù nhiều, nhưng vẫn không so được với một chú Hàn suất chúng."
Hàn Cảnh Sâm:... Nhóc con thiếu thao.
Trong lúc Trang Trạch Ân và Hàn Cảnh Sâm đang đắm chìm trong những ngày tháng tốt đẹp với cảnh đẹp và mỹ thực, Trịnh Kim Long ở bên này bận tối mày tối mặt, đau đầu muốn sống muốn chết. Y chỉ muốn làm tốt công việc, từ từ tích cóp mua nhà, sao lại khó thế chứ? Trịnh Kim Long đã giao tiền đặt cọc của căn nhà rồi, y còn vài tháng nữa là tròn 18 tuổi, Hàn Cảnh Sâm đáp ứng đến khi y tròn 18 tuổi sẽ bắt đầu tiến hành làm thủ tục mua bán nhà.
Có hợp đồng mua nhà trên tay, trong lòng Trịnh Kim Long mới kiên định hơn. Nhà sang năm là có thể giao, đến lúc đó bà nội liền có nơi để yên tâm dưỡng lão rồi. Căn hộ 4 phòng 2 sảnh, cho dù sau này lấy vợ sinh con thì cũng đủ ở.
Có hợp đồng mua nhà này, tinh thần của Trịnh kim Long hăng hái hơn rất niều, mỗi ngày chăm chú xử lý việc kinh doanh mà Trang Trạch Ân giao cho y. Ngoại trừ trông nom con phố mỹ thực bên này, ở công trường bên thành nam kia y cũng phải hao tốn sức lực đi trông nom.
Gần đây có bọn lưu manh hay đến bên kia quấy rối, sau khi Trịnh Kim long hiện thân 2 lần lập tức bị ép xuống. Hiện giờ cả thành phố H đều biết Trịnh Kim Long là người của Trịnh gia, Trịnh gia ở kinh đô, còn ai dám đắc tội nữa? Thế là, công việc trên công trường cũng tiến hành rất thuận lợi.
Chính là có chút tác dụng phụ thế này, Trịnh Lẫm cả ngày giống như đại gia ỷ lại vào Trịnh Kim Long. Nằm trong ký túc xá của Trịnh Kim Long chơi game, đói thì lấy bộ đàm kêu Trịnh kim Long mang đồ ăn lên, nhàm chán thì bắt Trịnh Kim Long đến nói chuyện phiếm với y. Càng quá đáng hơn chính là Trịnh Lẫm đem bà nội của Trịnh Kim Long hống đến tâm hoa nộ phóng, dường như y mới là cháu ruột của bà nội. Trịnh Kim Long nổi đoá, lại không có biện pháp, đành phải theo vị bồ tát này lăn qua lộn lại.
Chỉ là chỗ y miếu nhỏ, điều kiện lại đơn sơ, mặc dù đối với Trịnh Kim Long 1 đứa nhỏ đến từ vùng núi mà nói, đã rất tốt rồi, nhưng Trịnh Lẫm người ta dù sao cũng là đại thiếu gia a!
Hơn nữa công việc của chính mình thật sự quá bận đi? Y ở trong ký túc xá của mình, ngay cả 1 chút không gian riêng tư cũng không có. Hơn nữa Trang Trạch Ân còn bắt buộc y nhất định phải đem bài tập mà thầy cô giao làm xong, lời nói của Trang ca đương nhiên phải nghe. Chỉ là vào buổi tối lúc y đang làm bài tập, Trịnh Lẫm lại bắt đầu hỏi đông hỏi tây. Y trả lời thế nào đây? Cuối cùng y cũng nghĩ được 1 cách, liền nói: "Giúp người khác làm, có thể kiếm thêm chút thu nhập."
Trịnh Lẫm ngạc nhiên đến ngẩn ra, liền nói: "Trang ca nhà cậu 1 tháng cho cậu bao nhiêu tiền?"
Trịnh Kim Long khẽ thở dài 1 cái, vô cùng cung kính nói với lão đại: "Giữa anh em chúng tôi không nói chuyện tiền, Trịnh ca anh ăn quýt đi."
Trịnh Lẫm nhìn ra Trịnh Kim Long không muốn nói với y những chuyện này, nhưng mà y vẫn muốn trêu chọc cái người trẻ tuổi này. Tiểu tử này vừa nhìn liền biết không phải là người làm ông chủ, chắc chắn là theo người ta làm công. Đem tất cả đều ôm vào trên người mình, đối phương theo quan hệ của y chắc chắn không giống nhau. Hơn nữa còn có liên quan đến Chân gia, vậy trực tiếp mượn hậu thuẫn của Chân gia không được sao? Tại sao lại muốn kéo theo Trịnh gia?
Trịnh Lẫm cũng lười đoán những chuyện này, khó có được chuyện thú vị như vậy, y nhất định phải đùa giỡn với đứa nhỏ này 1 chút.
Thế là y ngồi dậy, ở trong phòng bật điều hoà lớn nhất mà chỉ mặc áo T shirt, tiến lên nói với Trịnh Kim Long: "Như vậy đi! Tôi 1 tháng trả cậu 2 vạn, cậu làm việc cho tôi! Thế nào?"
Trịnh Kim Long đen mặt, lát nữa nhất định phải gửi tin nhắn cho Trang ca, nói có người đào góc tường của hắn. Vừa ra tay chính là 2 vạn, quả thực không ít. Nếu như là mình lúc trước, chắc chắn sẽ động lòng với con số này. Nhưng bây giờ tiền Trang ca cho, cũng chẳng ít hơn 2 vạn. Từ lúc vừa mới theo y làm việc đã cho 2 vạn rồi, đến nay là cho cổ phần, cuối năm mắt thấy có thể đủ tiền để mua nhà rồi.
Chỉ 2 vạn mà đi theo y? Mơ đi!
Thấy Trịnh Kim Long không dao động, trong lòng Trịnh Lẫm như đã biết trước, nói: "200 vạn..."
Trịnh Kim Long bị sặc nước trà, vừa ho khan vừa nhìn Trịnh Lẫm, nói: "Trịnh ca, ngài đừng đùa tôi chứ." Không có chuyện gì mà tỏ ra bợ đỡ săn đón, không gian trá thì cũng trộm cắp!
Trịnh Lẫm nói: "Tôi không đùa với cậu, không phải 200 vạn sao? Cậu biết cái khối ngọc bội mà tôi đưa cậu bao nhiêu tiền không?"
Trịnh Kim Long vẫn luôn biết cái khối ngọc bội đó rất có giá trị, chính là không biết giá trị thực tế bao nhiêu. Trịnh Lẫm còn tỏ ra thần bí, thế là Trịnh Kim Long thử đoán: "Bốn... trăm vạn?" Nếu không không đến cái giá này, sao có thể bị người ta coi là ngọc bội gia truyền.
Trịnh Lẫm ha ha cười, nói: "4... tỉ!"
Trịnh Kim Long lần này không có phun nước trà, mà là trà theo khoé miệng chảy xuống. 4 tỉ? Ha ha ha lão nhân gia ngài đùa tôi phải không?
Hết chương 33.
Editor có lời muốn nói: Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, ngủ ngon, mơ đẹp nà!^^
* Phật bản mệnh: