Trọng Sinh Chi Tái Giá Mạt Lộ Thượng Tướng

Chương 65: Chải chuốt tinh thần lực




Edit: Lạc Yên

Lục lão phu nhân quay ngoắt lại nhìn Lục lão tướng quân, khi ông gật đầu xác nhận một lần nữa, nàng mới an tâm.

“Nếu thật sự như vậy thì tốt quá rồi…”

“Vận khí của Lục gia chúng ta quả thật không tồi.” Lục tướng quân kéo nàng ngồi xuống ghế, ôm nàng vào lòng vỗ vỗ vai.

“Anh nói xem Morris là muốn làm cái gì chứ?”

“Ta cũng không hiểu.” Lục lão tướng quân cũng không nghĩ ra. Ngày thường nhìn thấy cũng là một đứa nhỏ lễ độ, lịch lãm. Không hiểu sao lại có hành động thiếu não như vậy, chả lẽ vẻ ngoài đẹp đẽ trí tuệ khiếm khuyết?? Hành động của hắn đúng là khiến cho mọi người khiếp sợ.

Tất nhiên Morris không thể nào là một người khiếm khuyết trí tuệ, chỉ là những tính toán của hắn trên người Lăng Sầm đều bị cậu làm cho thất bại hết cả. Với địa vị, gia thế, tiền tài, dung mạo của hắn có ai mà không vẫy thì đến, đuổi thì đi, vậy mà Lăng Sầm cứng mềm không ăn, trốn hắn như tránh tà, còn định trốn về Lục gia. Rõ ràng theo điều tra kỹ lưỡng của hắn, thói quen, hành động của Lăng Sầm bao năm nay trong giới cũng không phải người tốt lành gì, cũng chỉ là một ngọn cỏ đầu tường, gió chiều nào xoay chiều nấy, ham mê danh vọng tiền tài, kiêu ngạo sỉ diện. Người như vậy, nếu bị ghép đôi gen, bị ép lấy một người tàn phế sao có thể cam tâm tình nguyện, làm gì có cái gọi là ‘chân tình’ đối với Lục Kiêu. Tính toán vậy, thêm một liều thuốc, cho hai Alpha luân phiên, quay vài đoạn phim, xong việc lại cho Lăng Sầm một khoản tiền lớn, liên hệ đầu tư vài bộ phim, một cây gậy lại cho một quả táo, hắn không tin cả nhược điểm và lợi ích của Lăng Sầm hắn đều nắm trong tay hắn, cậu sao có thể không ngoan ngoãn nghe theo sắp đặt. Đến lúc đó Lục gia có thể nói gì? Là con dâu nhà họ muốn theo hắn. Nếu có gì khó giải quyết thì cũng là thủ hạ của hắn tự ý làm loạn, hắn xem như không biết gì, chỉ một tay sai và một người con dâu hờ, vì danh tiếng Lục gia cũng không thể nào làm lớn chuyện, cũng không thể nào trở mặt với gia tộc Richard. Lúc đó, đầu Lục Kiêu đã xanh mượt mà, nếu tức chết mà sinh bệnh nặng, Lục gia cũng không có tâm tư mà truy cứu. Mọi chuyện đều tính ổn thoả.

Kết quả thì sao? Lăng Sầm liều chết cũng không theo cuối cùng chạy thoát, cái gì cũng chưa làm, thuộc hạ và cả bản thân bị đánh cho nằm bò ra đất. Lần này chắc không yên với Lục gia. Morris cũng đang lo sốt vó không biết nên giải quyết hậu quả thế nào.

Lăng Sầm lúc này không có tâm tư nghĩ đến xử lý Morris, cậu bị Lục Kiêu lăn lộn đến sức cùng lực kiệt rồi…

“Em không được, em thật sự không được…anh ơi…chồng à…” Lăng Sầm nức nở mà cầu xin. Đây là cậu dụ dỗ Lục Kiêu mà ra. Kiếp trước cậu chỉ thân mật với Lục Kiêu đúng một lần vào đêm tân hôn, lúc đó thần trí hai người đều không tỉnh táo, sức khỏe anh lại không tốt. Cậu thật không ngờ, bây giờ khi thân thể anh khôi phục, sức bật, sức bền gì đó đều kinh khủng như vậy. Lăn lộn, vần vò cậu không ra con người nữa rồi. Ban đầu cậu còn chủ động, sau thì phối hợp, giờ thì đã mệt nến muốn hôn mê luôn. Nghĩ đến hai người còn phải chiến đấu vài ngày như thế này nữa cậu cảm thấy mình sẽ chết mất thôi.

“Ngoan nào, em động thêm một chút nữa đi…” Lục Kiêu khàn giọng dỗ dành, trên trán anh đã nhịn đến nổi cả gân xanh, tên đã lên dây, kết cũng đã gắn vào nhau rồi, giờ Lăng Sầm đòi bỏ cuộc vậy sao mà được…

Lăng Sầm cũng hiểu, nên cố chống mà động cơ thể, cậu cảm thấy đùi eo tay đều không còn là của mình, muốn rời ra từng khúc luôn. Thêm một hồi, Lục Kiêu mới gầm lên một tiếng một lần nữa thoải mái giải phóng toàn bộ vào trong kết với cậu. Xong việc Lăng Sầm ngã vật qua một bên người Lục Kiêu, hai chân thon dài trắng nõn còn đang run rẩy không ngừng. Để cho cậu chết luôn đi, quả nhiên lang sói không thể coi thường, đây cũng đúng là không phải việc dành cho người. Công nhân cũng chỉ làm việc tám tiếng một ngày thôi, cậu nhìn ra cửa, mặt trời sắp lặn rồi, hai người bắt đầu từ sáng sớm đó. Một lần phải hết cả một giờ, làm xong nghỉ ngơi không bao lâu lại tiếp tục. Tiền lương cậu cũng không có đâu, còn bị bóc lột tàn nhẫn như vậy, cậu muốn khiếu kiện lên cục Lao động.

Lục Kiêu dịu dàng ôm Lăng Sầm vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng mịn màng của cậu.

“Đừng nóng giận, được không?” Lục Kiêu to nhỏ khuyên nhủ.

“Em không có tức giận.” Lăng Sầm nghe Lục Kiêu vụng về dỗ dành, cơ thể mệt mỏi vẫn thấy ngọt trong lòng. “Em chỉ là mệt quá thôi.”

“Được rồi, ta không làm em nữa, em ngủ một chút đi.” Lục Kiêu vỗ vỗ lưng cậu.

“Dạ.” Lăng Sầm rúc rúc, cọ cọ tìm một tư thế thoải mái trong lòng anh. “Về sau anh mà còn lăn lộn em dã man thế này, em sẽ lên phi thuyền bỏ chạy…” Lăng Sầm vẫn đe dọa thêm một câu.

“Được…” Lục Kiêu cũng bất đắc dĩ, anh đúng là có hơi mất khống chế, nhưng lần đầu tiên bị Lăng Sầm hung dữ cũng hơi mất mát trong lòng.

“Anh lại nghĩ cái gì đó?” Lăng Sầm thấy giọng điệu Lục Kiêu hơi uể oải thì mở mắt nhìn anh.

“Không có.” Lục Kiêu không dám thừa nhận. Anh chỉ là không quen chút thôi, tại trước giờ anh quen với sự chiều chuộng của Lăng Sầm rồi.

Lăng Sầm trợn trắng mắt, cái vẻ mặt ủy khuất này mà nói không có gì, làm như cậu không biết anh nghĩ gì ấy, cũng đáng yêu quá đi, tâm trêu đùa lại nổi lên, chọc chọc ngực anh nói: “Em đã bắt được anh tới tay rồi, cũng đem anh ăn sạch rồi, anh còn nghĩ đãi ngộ của anh vẫn giống trước đây à, mơ đi.”

Lục Kiêu bị cậu chọc cho không biết nên đáp thế nào, nhưng trong lòng lại nhẹ nhàng hơn, đúng, cậu đã là Omega của anh rồi, của mình anh đó.

Lăng Sầm mỉm cười bĩu môi, hôn lên má anh một cái, thanh âm khàn điếu vì bị lăn lộn cả một ngày, mơ màng nói: “Ngoan, ôm em, ngủ cùng em một lúc đi.”

“Ừ.” Lục Kiêu thỏa mãn ôm cậu, cũng nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đến khi Lăng Sầm tỉnh lại đã khuya lắm rồi, Lục Kiêu mang thức ăn khuya đến bên giường cho cậu.

“Anh để người máy mang đến là được rồi, anh đã ăn chưa?” Lăng Sầm vẫn còn cuốn chăn nằm dài trên giường, làu bàu hỏi.

Omega sau khi thực sự kết hợp với Alpha sẽ rơi vào thời kỳ suy yếu, để thỏa mãn bản năng chinh phục của Alpha, cũng để cho họ không thể trốn chạy, thuận tiện cho việc giao phối liên tục, tăng tỷ lệ thụ thai của Omega. Nên thường kết hợp trong lần đánh dấu vĩnh viễn luôn có tỷ lệ thụ thai cao nhất.

“Ta ăn rồi.” Lục Kiêu nhìn bộ dáng lờ đờ nhưng xuân sắc vẫn còn vươn đầy nét mặt thì thấy yêu không tả nổi.

Lăng Sầm thấy ánh mắt dịu dàng tràn ngập tình yêu của anh với mình thì trong lòng ngọt như ủ mật. Cậu quấn chăn ngồi dậy, lết tới bên cạnh anh.

“Anh đút em đi.”

Lục Kiêu hơi bối rối định từ chối, nhưng nhìn khuôn mặt còn đầy sự mệt mỏi của cậu lại chậm rãi cầm lấy muỗng, đút cho Lăng Sầm. Từng muỗng, từng muỗng cháo, cũng nhiễm lên bong bóng hồng phấn. Là cháo hải sâm sò điệp, chắc là Lục lão phu nhân chuẩn bị cho cậu. Lăng Sầm ngồi hưởng thụ chồng mình đút, bộ dáng anh vẫn đĩnh đạc như vậy, đút cháo mà cứ như chỉ huy chiến hạm, càng nhìn càng thấy mê, cháo cũng ngon hơn.

“Em muốn uống nước không?” Đút Lăng Sầm ăn hết một phần cháo Lục Kiêu mới hỏi.

“Dạ, muốn.” Lăng Sầm lót một cái gối, dựa vào đầu giường, chờ Lục Kiêu rót nước cho mình. Khi nhận được ly nước, Lăng Sầm hơi ngửa cổ uống thì tuyến thể bị động nên đau đến ‘ui da’ một tiếng. Cậu khẽ nhíu mày, uống hết ly nước, thấy Lục Kiêu đang áy náy nhìn mình thì làm như không có chuyện gì, cười cười trả ly lại cho anh.

“Vẫn còn rất đau hả em?” Lục Kiêu do dự hỏi.

“Cũng tạm, không phải quá đau. Chỉ cần nghĩ đó là dấu hiệu của anh, đau gấp trăm lần em cũng không ngán, hê hê.” Lăng Sầm cười bỉ để điều tiết không khí. Đây cũng là suy nghĩ thật của cậu.

“Đừng nói bậy.” Lục Kiêu không tán đồng lắc đầu nói, tuyến thể của Omega sau khi đánh dấu phải cả tháng mới có thể lành lại, hết đau. “Em đưa ta nhìn xem.”

Lăng Sầm dạ một tiếng, buông chăn, khoác áo ngủ bằng lụa rồi bước đến nghiêng đầu cho anh xem. Trên cần cổ trắng nõn là một vùng xanh tím, tuyến thể thì có dấu răng cắn rách, vết máu đã khô nhưng nhìn vẫn rất thê thảm. Lục Kiêu duỗi tay chạm nhè nhẹ lên, đau lòng quá trời.

“Để ta lấy thuốc bôi cho em, sẽ nhanh hết đau thôi.” Lục Kiêu an ủi.

“Không cần đâu anh, có đau bao nhiêu đâu, ai cũng vậy mà.” Lăng Sầm không để bụng, xoay người bước xuống giường, chỗ đau hơn còn ở phía sau kìa, này thì là gì so với chỗ kia. Cậu đi đến bên Lục Kiêu, cầm tay anh áp lên bụng.

“Anh nói xem, có khi nào trong này đã có con hai đứa mình không?”

Lục Kiêu: “…..”

Tỷ lệ sinh dục những năm gần đây của nhân loại ngày càng thấp, thời gian trung bình được thống kê của Liên Bang là sau khi kết hợp, Alpha và Omega cần 10 năm mới có một đứa con. Họ mới làm một lần mà đã có chắc sẽ thành chuyện lạ đó đây mất.

“Ta cảm thấy… chắc là chưa có đâu.”

“Ôi…” Lăng Sầm thất vọng, mặt dài cả ra.

Cậu tha thiết chân thành chu mỏ bộc lộ nội tâm của mình: “Em siêu siêu muốn cùng anh có một bảo bảo, chứ không, anh tốt thế này, lại gặp được một Omega tốt hơn em, sẽ không cần em nữa.”

Lục Kiêu thật hết cách với Lăng Sầm. Cậu chính là người mà ở quân bộ cũng có rất nhiều Alpha ngưỡng mộ, thậm chí có người còn nói vị trí của cậu trong lòng các Alpha 50 năm nữa cũng không thể có người thay thế. Vậy mà người này lại nói với anh, họ phải nhanh nhanh có con để anh không thể vì người khác mà rời bỏ cậu. Đến hôm nay anh đã tin trong lòng Lăng Sầm anh là tốt nhất, nhưng đó là với cậu, người khác cũng không có nghĩ anh tốt đâu, cậu lo cái gì chứ, anh thật phục cậu luôn.

“Em không cần lo lắng điều này… Ngoại trừ em, không có Omega nào…” sẽ thích ta.

Lăng Sầm không đợi Lục Kiêu nói hết câu, đã bước đến che miệng anh lại, sau đó dùng hai tay ôm mặt anh bộ dạng ‘siêu dữ’ mà uy hiếp: “Anh nói vậy là sao? Hừ, anh đang nghi ngờ lựa chọn của em, nghi ngờ mắt thẩm mĩ của em, phải không? Hừ Hừ.”

Lục Kiêu kéo tay cậu xuống, nuốt luôn nửa câu còn lại, vội vàng thanh minh: “Không có, ta không có ý này.” Trong lòng thì lại nghĩ thầm ‘em thích ta thì thẩm mĩ của em có vấn đề chắc luôn’. Dù người ta có nói ‘tốt gỗ hơn tốt nước sơn’ nhưng anh bị hủy dung đến tình trạng này, vừa nhìn là thấy củi mục… Cũng chỉ có Lăng Sầm, ừm, một người độc đáo như cậu mới thích anh thôi.

Lăng Sầm không biết suy nghĩ của anh, thấy anh vội thanh minh thì buồn cười mà hôn một cái chóc lên má anh. Sau đó, cậu ra ngồi phía sau lưng anh.

“Anh đừng chống cự nhé, thả lỏng, thư giãn, nhớ nhé anh.” Nói rồi cậu nhắm mắt lại, chậm rãi chỉ huy tinh thần lực của mình, tiến vào thế giới tinh thần của Lục Kiêu.

Tinh thần lực của Lăng Sầm đạt đến điểm A, nhưng đã bị mẹ của cậu che giấu đi. Sau khi sinh cậu ra, mẹ cậu đã nhận rõ bộ mặt của Lăng Bình, biết mình gả sai người, lại bệnh tật quấn thân, lỡ nàng qua đời, Lăng Bình không đáng để nàng giao phó con mình. Nếu tư chất của Lăng Sầm quá tốt không khéo sẽ bị Lăng Bình nhanh chóng bán đi. Chuyện này được che giấu từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai biết đến. Kiếp trước cậu hận Lục Kiêu muốn chết, sao có thể nói điều này cho anh biết, càng đừng nói là dùng tinh thần lực của mình giúp anh trấn an những bạo động trong thế giới tinh thần của Alpha. Bây giờ Lục Kiêu là chồng cậu, là người cậu yêu, cậu không cần che giấu bất cứ điều gì.

Thế giới tinh thần của Lục Kiêu được mở ra, Lăng Sầm dễ dàng tiến vào không chút trở ngại. Nơi này như một thiên hà rộng lớn lấp lánh các hành tinh. Lăng Sầm có chút choáng ngợp, cậu không ngờ nơi này lớn đến vậy, tinh thần lực của cậu dù kéo dài hết mức thành một sợi mỏng cũng không thể chạm đến biên giới. Lăng Sầm quan sát thấy một vùng bị khói mù màu xám bao phủ, biết được nơi này chính là những hỗn loạn cần được chải chuốt. Sau khi tao tác thuần thục, Lăng Sầm chia tinh thần lực thành mười xúc tua, chậm rãi tinh lọc khói mù. Nửa giờ sau, cậu cảm thấy ‘tinh bì lực tẫn’ cũng chỉ mới tinh lọc được một vùng nhỏ. Chậm rãi rời khỏi.

“Thực xin lỗi, em quá vô dụng rồi.” Lăng Sầm gục đầu lên vai anh, trên trán thấm đầy mồ hôi, rầu rĩ nói.

Lục Kiêu vẫn còn đang khép hờ hai mắt, bộ dáng hưởng thụ. Chỉ sau khi có dấu hiệu vĩnh viễn, Omega mới có thể tiến vào thế giới tinh thần giúp Alpha thư giãn, khai thông, chải chuốt, triệt tiêu những bất lợi do sử dụng tinh thần lực quá mức. Anh là một Alpha độc thân, đương nhiên không có trải nghiệm trong chuyện này. Giờ phút này anh mới biết cảm giác này có tuyệt diệu đến mức nào. Không, một chữ tuyệt diệu là quá ít để diễn tả.

“Không đâu, em đã rất lợi hại rồi, em nghỉ ngơi một chút đi.” Lục Kiêu hồi thần, kéo Lăng Sầm đến bên giường.

Tinh thần lực của Lăng Sầm tuyệt đối không phải là C+, chắc chắn là hơn xa.

Trầm ngâm một chút, Lục Kiêu vẫn hỏi: “Tinh thần lực của em không phải là mức C, chuyện này là sao vậy?” Âm thanh dịu dàng như đang trò chuyện, hiển nhiên là anh cũng sợ Lăng Sầm nghĩ anh đang xét nét cậu, anh chỉ là tò mò thôi.

……….

Lạc Yên: chương này cũng dài nè.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.