Kết quả khoa cử được công bố, Đông Lệnh Luân trúng nhị giáp, xếp thứ hai mươi bốn.
Ôn Uyển nghe tin tức này, lắc đầu: “Nếu hắn không vội vã, tôi luyện thêm hai ba năm nữa, nói không chừng có thể trúng nhất giáp ” Nhị giáp trừ đệ nhất còn có thanh danh một chút, những thứ hạng khác cũng không dễ nói rồi. . . Nhưng nhất giáp thì hoàn toàn khác, đã trúng nhất giáp, con đường làm quan cũng sẽ tương đối thuận lợi.
Hạ Dao khẽ cười nói: “Quận chúa, có thể trúng nhị giáp thứ hai mươi bốn cũng đã rất tốt. Nơi nào lại có thể yêu cầu nhiều như vậy. Hiện tại trúng nhị giáp, cũng đến lúc chuẩn bị hôn sự rồi.” Đông Lệnh Luân năm nay mười bảy tuổi, Mộng Lan cũng mười sáu tuổi rồi, nên thành thân.
Ôn Uyển nhìn thoáng qua Hạ Dao: “Ông cậu mới vừa tạ thế, Tô Chân Chân muốn giữ đạo hiếu một năm. Hiện tại thành thân, ngươi cảm thấy chuyện còn không đủ nhiều hay sao?”
Hạ Dao khẽ cười nói: “Quận chúa, Tô thị chẳng qua chỉ là đời cháu, lại là cháu ngoại đã gả ra ngoài, giữ đạo hiếu ba tháng là được. Cuối năm có thể cử hành hôn sự rồi. Hiện tại chuẩn bị cũng không tính là không thỏa đáng.” Quận chúa đối với chuyện làm ăn là người trong nghề, nhưng đối với chút ít chuyện vụn vặt này luôn chẳng bao giờ dụng tâm.
Ôn Uyển phát hiện mình lại bị khinh bỉ, nàng cũng không để ý, chẳng qua chỉ phân phó nói: “Cùng nói với Hạ Thiêm, đồ thêm trang chuẩn bị cho Mộng Lan thực dụng một chút.” Đông Lệnh Luân từ nhỏ mất mẹ, được dòng họ bồi dưỡng mà thành tài. Bản thân nhất định là không có tiền. Mộng Lan gả đi qua, về mặt đồ cưới khẳng định nên lấy thực dụng làm chủ, cho những thứ sau này có tiền thu là tốt hơn cả. Những thứ xa hoa phù phiếm thì thôi đi.
Hạ Dao cười gật đầu: “Quận chúa, Mộng Lan thật dễ nói. Đến lúc đó của hồi môn, một chút điền trang cửa hàng cũng được rồi. Phiền toái nhất chính là Mộng Tuyền. Đại phu nhân của thế tử quốc công phủ, đồ cưới nhất định phải một trăm hai mươi bốn gánh, nếu không sẽ bị người khác khinh bỉ.” Hạ Dao nói như vậy, là vì biết Ôn Uyển rất thương yêu ba cô cháu gái này, nếu không mới không rảnh mà đi quản.
Ôn Uyển cười khẽ: “Đến lúc đó cho nhiều một chút đồ giữ thể diện là được.” Đối với Ôn Uyển mà nói, vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết thì không tính là vấn đề.
Nói đến đề tài này, tự nhiên nhấc lên chuyện của Mộng Nam: “Quận chúa, đứa nhỏ này Mộng Nam mười ba tuổi rồi, cũng nên làm mai. Quận chúa vẫn nên ra tay quản từ trước thôi, đừng để đất bằng phẳng lại nổi lên gợn sóng.” Nếu hôn sự của Mộng Nam xảy ra vấn đề, đến lúc đó Ôn Uyển không đành lòng lại phải nhúng tay đấy.
Mặc dù Ôn Uyển đã nói qua sẽ không nhúng tay. Nhưng Hạ Dao biết Ôn Uyển là một người tâm địa mềm, nếu đến lúc đó hôn sự không tốt, trăm phần trăm nhất định sẽ hỏi đến.
Ôn Uyển gật đầu một cái, bất kể như thế nào, ba hài tử cũng là nàng nhìn lớn lên . Bình Thượng Đường và Tô Chân Chân không phải là người quá đáng tin: “Để cho vợ chồng bọn họ chọn một chút, khi đã đem người chọn tốt rồi, đến lúc đó các ngươi cân nhắc rồi nói với ta.” Lấy bản lĩnh của Hạ Ảnh và Hạ Dao, muốn biết lai lịch một người, là chuyện quá dễ dàng. Nhớ năm đó nàng chọn chồng, chân chính gọi là đào sâu ba thước nha!
Hạ Dao gật đầu: “Được.” Vẫn nên trước đem chuyện này cân nhắc, hiện tại tình nguyện xuống tay, cùng tốt hơn nhiều so với tương lai chùi mông cho bọn hắn đấy.
Ôn Uyển cũng tạm thời buông chuyện này xuống. Không nói những chuyện khác, có lần dạy dỗ trước kia, Tô Chân Chân cũng không thể có chuyện lén quyết định như trước kia nữa.
Hạ Dao suy nghĩ sau đó nói: “Quận chúa, Tô Hàng bị bệnh một trận rồi.” Lão tướng gia đã chết, Tô Hàng muốn giữ đạo hiếu là chuyện không có khả năng. Lần bị bệnh này, thân thể cùng trong lòng thật không chịu nổi.
Ôn Uyển lắc đầu: “Sợ là chịu không nổi đả kích. Điều này cũng may là hắn muốn giữ đạo hiếu. Nếu không, thi cử tất nhiên sẽ thê thảm đến không nỡ nhìn, còn đả kích lòng tự tin nữa.” Một năm không có sờ đến sách vở, lại tao ngộ nhiều chuyện như vậy, chính là Văn Khúc Tinh hạ phàm cũng thi không trúng đấy.
Hạ Dao biết chuyện Tô lão tướng gia phó thác Ôn Uyển: “Quận chúa có muốn gặp qua Tô Hàng hay không?” Nếu không thể gắng gượng qua cái quan khẩu này, cả đời này của Tô Hàng cũng sẽ chỉ như vậy.
Ôn Uyển suy nghĩ sau đó nói: “Được, chờ hắn bệnh tốt rồi thì ta sẽ gặp. Kinh qua nhiều chuyện như vậy, hẳn là phải trưởng thành rồi.” Ban đầu cũng là do tuổi còn quá nhỏ, lại không từng trải đời. Có một câu cách ngôn nói thật hay, con cháu nhà giàu đều có nhiều chuyện phải lo lắng. Người bình thường đều bận rộn vì sinh kế mà bôn ba, nơi nào còn có thể suy nghĩ đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt kia.
Mùa này chính là thời điểm trăm hoa đua nở, cả vườn muôn hồng nghìn tía, đẹp không sao tả xiết. Tô Hàng đi vào phủ Quận chúa, một đường đi tới. Đối với cảnh sắc xinh đẹp xung quanh, mà lấy tâm cảnh hiện tại của hắn, thấy vậy đều thầm giật mình không dứt. Nơi này đâu phải phủ đệ nhà ai, rõ ràng chính là một vườn hoa vô cùng xinh đẹp.
Ôn Uyển đang ở trong lâm viên chờ Tô Hàng. Nhận ủy thác của người, tất nhiên muốn đem chuyện làm tốt rồi. Kể từ khi lão tướng gia qua đời, Tô Hàng quá suy sụp liền ngã bệnh. Sau này dưỡng tốt thân thể rồi, tâm tình nhất định sẽ càng thêm suy sụp. Hiện tại nếu không gặp, sau này sợ là càng khó giải khai khúc mắc này đấy.
Ôn Uyển nhìn thấy Tô Hàng, sửng sốt một chút. Tô Hàng gầy đến trơ cả xương, thật giống như chỉ cần một cơn gió là có thể thổi bay, xem ra một năm này, thật là nếm đủ đắng cay.
Tô Hàng không còn vẻ cao ngạo như trước kia nữa, trong vòng một năm này, hắn đã biết cái gì gọi là nhân tình ấm lạnh, cái gì gọi là tôn ti khác biệt rồi, thấy Ôn Uyển lập tức quỳ trên mặt đất hành lễ.
Ôn Uyển cũng không ngăn cản, bất kể là từ thân phận hay từ bối phận cũng không nên thiếu cái quỳ này: “Đứng lên đi!” Nhìn thiếu niên thật tốt bị hành hạ thành bộ dáng này, cũng thật đáng thương. Ôn Uyển lại nổi lên lòng trắc ẩn rồi.
Ôn Uyển tự mình ngồi xuống, cũng gọi Tô Hàng ngồi xuống, Tô Hàng liên tục nói không dám. Ôn Uyển thấy vẻ mặt Tô hàng có chút nao núng, lập tức cau mày, chuyện này thật không tốt. Bất kể là người nào, một khi đánh mất ngạo khí của bản thân, vậy cũng chờ bị phế đi thôi: “Không cần câu thúc, bảo cháu ngồi cháu cứ ngồi xuống.”
Tô Hàng lại đúng như suy nghĩ của Ôn Uyển, tự ti. Hắn rơi xuống những chuyện bụi bặm kia, cho dù bây giờ đã trở về, nhưng bóng ma trong lòng vẫn còn, cho nên làm việc có chút sợ hãi rụt rè.
Ôn Uyển nhàn nhạt nói: “Chuyện của cháu, ông nội cháu đã nói với ta.” Lời Ôn Uyển vừa nói ra, sắc mặt Tô Hàng đại biến. Trong lòng Tô Hàng cực độ sợ hãi người khác biết hắn làm qua ăn mày. Chuyện này một khi lan truyền ra ngoài, sau này hắn làm sao còn chỗ đặt chân ở kinh thành.
Ôn Uyển cũng đủ lợi hại, liếc qua đã thấy Tô Hàng đang suy nghĩ gì: “Cháu đang lo sợ? Sợ người khác biết cháu cùng một nữ nhân bỏ trốn, cuối cùng lại bị nữ nhân đó ruồng bỏ, bản thân lưu lạc thành ăn mày sao?” Càng đau đớn, càng phải đâm khiến hắn mở lòng. Đau đớn kịch liệt, trải qua đau đớn sau này mới có thể nhanh chóng khỏi được. Nếu từ từ chữa trị, vậy thì cả đời cũng không thể khỏi.
Toàn thân Tô Hàng đều phát run, đây là chuyện mà hắn không nguyện ý nhớ đến nhất. Những chuyện này, giống như cơn ác mộng đi theo hắn. Cho dù hắn về nhà lâu như vậy, nhưng mỗi lần mở mắt ra nhất định phải mất rât lâu để nói với mình những chuyện kia đã đi qua rồi.
Ôn Uyển nhẹ nhàng than thở, rốt cuộc vẫn là một hài tử, không trải qua chuyện gì, vừa gặp phải biến cố, quả thật đã không chịu nổi. Ôn Uyển sinh lòng thương hại, rất nhu hòa nói: “Cháu có biết, lúc đầu ta đã từng gặp qua chuyện gì không?”
Tô Hàng vốn cho là Ôn Uyển sẽ tiếp tục nói chuyện của hắn, không nghĩ tới thế nhưng lại chuyển đề tài, lập tức nhìn Ôn Uyển, mờ mịt không rõ nàng muốn nói gì.
Ôn Uyển cười khẽ: “Ta nghĩ cháu hẳn là nghe nói qua năm đó ta từng làm nha hoàn ở An gia, làm nha hoàn hai tháng. Đường đường là ngoại tôn nữ ruột thịt của hoàng đế, lại phải đi làm nha hoàn trong nhà của một thần tử. Cháu cảm thấy, nếu đổi thành cháu, thì nên làm thế nào?”
Lúc này Tô Hàng mới nhớ tới đúng là có một chuyện như vậy chuyện. Tô Hàng không biết tại sao, lập tức bật thốt lên: “Quận chúa, người không kiêng kỵ ngày đó người từng đi nha hoàn cho người khác sao?” Nữ nhi quý tộc phải làm việc hầu hạ người khác, đây là chuyện cực kỳ mất thể diện. Nhưng khi nhìn lên người trước mặt có thể thuận miệng nhắc đến, thật giống như một chút cũng không cảm thấy mất thể diện, Tô Hàng rất không tưởng tượng nổi.
Ôn Uyển cười khẽ: “Có cái gì mà kiêng kỵ. Người trong thiên hạ cũng biết ta từng làm nha hoàn, nhưng vậy thì thế nào? Phượng hoàng, cuối cùng vẫn là phượng hoàng, sẽ không bởi vì vừa ngã vào bụi rậm, mà không còn là phượng hoàng nữa. Vỗ cánh bay lên, vẫn là một phượng hoàng bay lượn trên chín tầng mây.” Đây là điều mà trước kia đương kim hoàng đế thường xuyên nói cùng Ôn Uyển, cũng khiến cho Ôn Uyển luôn nhớ kỹ trong lòng.
Tô Hàng có chút phản ứng không kịp.
Ôn Uyển cười nói: “Năm đó thái tổ hoàng đế là người giết heo, nhưng cuối cùng khoác lên hoàng bào, thành lập triều đại Đại Tề này. Ai dám châm biếm Thái tổ hoàng đế. Tô Hàng, cháu là đích trưởng tôn Tô gia, cho dù có nghèo túng thêm mấy ngày nữa, trở thành tên khất cái thì thế nào? Những thứ này chẳng qua là chuyện giúp cháu tôi luyện cuộc đời. Nó hẳn phải quất roi giúp cháu tiếp tục đi về phía trước, mà không phải để cháu nghĩ xem dĩ vãng không đáng nhớ như thế nào? Nếu như thế, cháu cũng thật uổng phí một phen khổ tâm của lão tướng gia rồi.”
Tô Hàng nghe được ba chữ lão tướng gia, nghĩ tới không thể thấy được ông lần cuối, trong mắt có nước mắt: “Là cháu bất hiếu, là cháu bất hiếu.”
Ôn Uyển khẽ than thở, suy nghĩ sau đó để Hạ Dao đem thư Tô lão tướng gia để lại đưa cho hắn, để Tô Hàng tự mình nhìn.
Tô Hàng lật xem từng tờ từng tờ. Đến cuối cùng, sắc mặt trắng bệch, tay cũng đã không còn lật thư, đây là một năm kinh nghiệm của hắn, cũng là cơn ác mộng của hắn.
Ôn Uyển không có nói tiếp đến chuyện Tô Hàng đã trải qua: “Ban đầu thật ra là ta đề nghị lão tướng gia thành toàn cháu cùng Tiết Ngưng Minh.”
Tô Hàng ngạc nhiên nhìn Ôn Uyển, hắn không rõ vì sao Ôn Uyển làm như vậy: “Quận chúa, cháu không rõ, tại sao?”
Ôn Uyển nhìn Tô Hàng, ánh mắt có ý cười: “Ta chỉ là muốn xem một chút, cháu cùng Tiết Ngưng Minh nếu không có cuộc sống no đủ còn có thể ở bên nhau hay không? Nếu có thể giữ vững, thì thành toàn cho các ngươi. Đáng tiếc, không có kiên trì được đến cuối cùng. Ta không có ý muốn tôi luyện thử dò xét các ngươi, ta chỉ cho rằng, nếu các ngươi thật sự tâm ý tương khuynh, tự nhiên có thể cùng nhau nắm tay đi qua bất kỳ khó khăn nào. Tình yêu chân chính, cần phải chống lại được đau khổ. Thật ra thì, cháu cũng không cần canh cánh trong lòng quá nhiều. Tiết Ngưng Minh cuối cùng vẫn từ bỏ cháu, nhưng ta tin tưởng ban đầu nàng ta đối với cháu là thật tâm chân ý. Chẳng qua nàng ta từ nhỏ đã được nuông chiều, chịu không được cuộc sống nghèo khó vất vả kia. Cho nên mới ruồng bỏ cháu. Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, tai vạ đến còn phải tự mình bay riêng. Cho nên, cháu không cần vì chuyện này mà canh cánh trong lòng.”
Tô Hàng lăng lăng nhìn Ôn Uyển. Cho tới nay, tất cả mọi người đều nói ban đầu Tiết Ngưng Minh đầu độc hắn, Tiết Ngưng Minh chính là rắp tâm bất lương. Chính hắn đã dao động, dao động rằng Tiết Ngưng Minh căn bản chưa từng thật lòng với hắn. Nhưng bây giờ Ôn Uyển cũng khẳng định Tiết Ngưng Minh đối với hắn là thật tâm : “Quận chúa, nàng, thật sự từng thật lòng với cháu sao?”
Ôn Uyển cười khẽ: “Đó là đương nhiên. Nếu không phải thật lòng với cháu, nàng ta cũng sẽ không cam nguyện làm thiếp. Lấy tướng mạo và tài tình của Tiết Ngưng Minh, nếu thật sự là thấy người sang bắt quàng làm họ, cũng có thể trở thành hoàng phi hoặc là trắc phi của hoàng tử. Hoặc cũng có thể gả vào nhà phú hào làm chính thê.” Ôn Uyển tất nhiên không biết Tiết Ngưng Minh rốt cuộc nghĩ như thế nào. Nhưng hiện tại trong tình huống này, nhất định không thể đả kích, nếu càng đả kích, sẽ càng làm Tô Hàng mất đi tự tin.
Tô Hàng lâm vào trầm tư, qua một lúc lâu, sắc mặt mới hòa hoãn một chút.
Ôn Uyển thấy khí sắc Tô Hàng tốt lắm, một chút sau mới lên tiếng: “Thật ra thì ta cho rằng chuyện này cũng không phải là đại sự gì. Cháu chẳng qua là nghèo túng, lại không có ra đường ăn xin, cũng không cần tự nói với bản thân mình từng làm qua ăn mày. Dĩ nhiên, nếu cháu để ý, bên chỗ ta chắc chắn sẽ không để lộ ra một chút tiếng gió. Về phần tướng phủ, lão tướng gia làm việc cẩn thận, nhất định sẽ không lan truyền ra tiếng gió gì. Cháu cứ yên tâm đi.” Bên này Ôn Uyển nói sẽ không tiết lộ tin tức, biết chuyện này là Hạ Dao và Hạ Ảnh. Ý của hai người, Ôn Uyển tuyệt đối tin được .
Tô Hàng đối với cửa ải này, nghe lời Ôn Uyển nói…, trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều: “Cám ơn Quận chúa.” Ý của Quận chúa, là muốn đem phong thư này trả lại cho mình rồi.
Ôn Uyển mở miệng nói: “Cháu cũng không cần trách lão tướng gia đối với cháu nghiêm khắc. Nếu cháu sa sút tinh thần, Tô gia trong vòng mười năm không cần lo, nhưng mười năm sau, lại là một tình cảnh khác. Cho nên, cháu phải gánh vác trách nhiệm này.”
Sau khi Tô Hàng nghe xong nói: “Cháu sẽ không để cho Tô gia suy tàn xuống.”
Ôn Uyển vuốt cằm: “Ta cũng hi vọng khổ tâm của lão tướng gia không phải uổng phí. Quá khứ đã đi qua, chuyện đã trải qua có thể trở thành động lực khích lệ cháu đi về phía trước, mà không phải là một cơn ác mộng cháu phải trốn tránh.” Rất nhiều người thích coi chuyện không tốt từng trải qua như cơn ác mộng. Thật ra thì cơn ác mộng này, đại biểu nó sẽ vĩnh viễn không biến mất, thật không tốt.
Tô Hàng cảm kích nói: “Tạ ơn Quận chúa.”
Ôn Uyển cười nói: “Chỉ cần cháu có thể tỉnh lại, sau này nhất định có thể cưới được một thê tử cử án tề mi.”
Tô Hàng nói tạ ơn, nhưng không có đón lời của Ôn Uyển.
Ôn Uyển cũng cười không tiếp tục đề tài này. Một người đã trải qua tổn thương tình cảm, rất khó có thể tin tưởng chân tình. Sợ rằng nếu Tô Hàng không thể động chân tình, sau này cùng thê tử, tối đa cũng chỉ có thể tương kính như tân, cho đầy đủ tôn trọng mà thôi.
Ôn Uyển cùng Tô Hàng nói chuyện một buổi sáng, Tô Hàng mang khuôn mặt cảm kích trở về, được Ôn Uyển khuyên bảo, Tô Hàng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Tôi tớ đi theo thấy thần sắc Tô Hàng khá hơn so với lúc mới vừa đi vào, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra là Quận chúa đã khuyên Đại thiếu gia.
Bạch Thế Niên tìm đến Ôn Uyển dùng cơm trưa, biết Tô Hàng đã rời đi, lập tức kỳ quái nói: “Làm sao không giữ lại cùng nhau dùng cơm trưa?” Đã đến giờ cơm làm sao lại đi, đây cũng không phải là đạo đãi khách của Ôn Uyển.
Ôn Uyển thấy thần sắc Bạch Thế Niên, trêu ghẹo nói: “Hắn là lo lắng gặp được chàng, bị dọa sợ! Cho nên biết đã đến giờ cơm, vội vàng cáo từ trở về đấy.”
Bạch Thế Niên nghe nói vậy cười một tiếng, cũng không còn hởi thêm.
Ôn Uyển cũng là khẽ lẩm bẩm một tiếng: “Nếu hài tử này có thể qua được cửa ải này, tương lai, tiền đồ bất khả hạn lượng đấy.” Qua được cửa ải này, Tô hàng có thể trở thành lão tướng gia thứ hai của Tô gia. Nhưng có cái mệnh này hay không, phải nhìn xem Tô Hàng làm thế nào vận mệnh của mình rồi. Nàng đã làm xong chuyện bản thân đáp ứng lão tướng gia rồi.
Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển một cái, thấy Ôn Uyển không muốn nói tiếp, cũng không hỏi nữa.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại AzTruyen.net và Ngontinh.vn