Ôn uyển mệt mỏi liền rót thuốc tắm, lại để cho Hạ Dao cho xoa bóp toàn thân cho
nàng. Mấy ngày qua thật sự là quá mệt mỏi.
Ôn Uyển quay sang nói với Hạ Dao: “Hết chính vụ lại đến gia vụ, hết gia vụ lại đến chuyện làm ăn.Không biết đến lúc nào ta mới có thể ra ngoài du ngoạn được đây!” Ôn Uyển rất muốn ngắm cảnh đẹp núi sông mà lão sư nói. Thế nhưng với tình hình này Ôn Uyển sợ đến khi tóc bạc, không đúng dù tóc bạc cũng không đi được. Đến lúc đó khẳng định con trai không cho nàng ra ngoài. Cả đời bị vây khốn ở chỗ này.
Hạ Dao vừa cười vừa nói: “Ta nghe Hạ Ảnh nói hoàng thượng đã phân phó tìm nhân tài trong khắp thiên hạ, chọn được rồi sẽ để quận chúa quan sát. Nếu vừa ý mang theo bên người vài năm, giáo dục tốt rồi sẽ nhận việc của quận chúa, quận chúa liền thoải mái. Đến lúc đó muốn đi đâu cũng được.” Hạ Dao cũng chỉ nói lời an ủi thôi, dạy một đứa bé không mười năm, tám năm thì không được. Lúc đó Ôn Uyển cũng 40 rồi, con cái đã trưởng thành sao có thể để quận chúa ở bên ngoài màn trời chiếu đất đây!
Ôn Uyển bĩu môi.
Mai Nhi nhận được tin, hôm sau liền đi phủ Thuần vương nói với Giang Lâm chuyện này. Ý Mai Nhi là hiện Ôn Uyển đang rảnh, mong nàng ngày mai dẫn Mẫn Gia qua nhìn một phen.
Yến Kỳ Hiên không ở kinh thành, không biết vân du đến chỗ nào rồi, hiện giờ thân thể Thuần vương không được tốt. Giang Lâm ru rú ở trong nhà yến hội cũng không đi. Quan hệ giữa nàng và Ôn Uyển kém như vậy lại càng không đi. Hôm qua Giang Lâm nhận được thiệp mời nàng cũng không định đi dự tiệc, chỉ phân phó người chuẩn bị trọng lễ, ngày mai để quản gia đưa đi.
Ôn Uyển đoán được tình huống này nên mới viết thư cho Mai Nhi, để nàng đến thuyết phục. Đương nhiên Giang Lâm vẫn không đến thì nàng cũng không cưỡng cầu. Ôn Uyển vẫn nghe Mai Nhi nói Mẫn Gia rất tốt, nên mới ưu tiên cất nhắc, nếu không được sẽ nghĩ biện pháp khác.
Giang Lâm không phải kẻ ngu dốt, Mai Nhi đặc biệt đến thuyết phục, nhất định là có nguyên nhân. Về phần nguyên nhân gì Mai Nhi cũng không biết.
Mai Nhi nói: “A Lâm à, Minh Cẩn là đứa bé tốt, ngươi đi gặp đi, nếu thấy không được thì ta đây cũng không có gì để nói. Nhưng nếu ngươi không đi ta khẳng định ngươi sẽ hối hận.” Đứa bé tốt như vậy đốt đèn lồng cũng không thấy.
Giang Lâm dù có ở trong nhà suốt cũng không có khả năng chưa nghe chuyện Minh Cẩn. Chỉ là thái độ của Ôn Uyển trong chuyện này khiến nàng để ý. Ý Giang Lâm là không muốn cho Mẫn Gia có chút quan hệ gì đến phủ quận chúa, cấp bậc lễ nghĩa ngày thường lui tới cũng như những nhà khác. Nàng làm vậy là muốn làm nhạt lời nói đùa của Yến Kỳ Hiên năm đó. Nhưng hiện tại Ôn Uyển ném ra cành ô liu ra ngoài, nàng không biết có nên nhận hay không?
Giang Lâm cười khổ: “Ngày đó Ôn Uyển nói vậy là không muốn kết thân với nhà ta. Sau thế tử lại nói chờ Minh Cẩn trưởng thành mà không cưới Mẫn Gia nhà ta, đến lúc đó sẽ tìm con rể khác. Giờ Ôn Uyển làm như vậy ta cũng không biết nên ứng đối thế nào?” Trong lòng Giang Lâm chưa từng oán hận Yến Kỳ Hiên, chuyện đã phát sinh nàng oán hận cũng vô ích. Hiện thái độ của Ôn Uyển đã chuyển biến, Giang Lâm xác định hẳn là có chuyện xảy ra, mới khiến Ôn Uyển đổi ý. Tính quận chúa Ôn Uyển trước sau như một ai mà không biết.
Mai Nhi biết Giang Lâm cố kỵ điều gì: “Ngươi yên tâm đi, ta và Ôn Uyển tương giao hơn mười năm, đối với tính tình của nàng cũng biết mấy phần. Ban đầu nàng lo lắng chuyện muội muội ngươi làm ảnh hưởng đến quan hệ hai nhà, cho nên mới không muốn cửa kết thân này. Bây giờ thời gian đã qua lâu rồi, Ôn Uyển khẳng định không để ý nữa. Về phần ngươi lo lắng cũng là bình thường, nhưng mà ngươi yên tâm, Ôn Uyển cũng có ý này nên mới nói như vậy. Chỉ cần Mẫn Gia khiến Ôn Uyển hài lòng những cái khác đều không thành vấn đề. Mấy năm nay ta vẫn khen Mẫn Gia trước mặt Ôn Uyển, ngươi cũng đừng ở giờ khắc quyết định mà phạm sai lầm gì.”
Giang Lâm còn do dự.
Đêm qua Mai Nhi cũng nói chuyện này với La Thủ Huân, hành vi trước đây của Ôn Uyển đối với Mẫn Gia mà nói thì có phần quá đáng. Nhưng nguồn gốc vấn đề là ở trên người Yến Kỳ Hiên và trên người Giang Lâm, Ôn Uyển làm vậy chịu trách nhiệm rất nhỏ. Hiện tại thấy Giang Lâm do dự, Mai Nhi nhỏ giọng nói: “A Lâm à, hiện tại Bạch Thế Niên đã được phong tước, Minh Duệ được sắc phong thế tử rất nhanh sẽ được ban xuống. Minh Duệ hưởng tước vị của Bạch Thế Niên ngươi nghĩ một chút với công lao Ôn Uyển lập được Minh Cẩn sẽ thế nào?” Chưa nói cụ thể nhưng như vậy đã rất rõ ràng. Đều là người ở trong vòng quyền quý, Giang Lâm nhất định biết.
Giang Lâm mở to mắt, nàng sao lại quên mất điều này.
Mai Nhi nhìn thần thái của Giang Lâm là biết nàng ta đã thông suốt: “Các cô nương trong vương phủ trước kia, nếu không phải gả xa thì cũng là gả cho nhà có ít căn cơ. Minh Cẩn thông tuệ hiếu học lại có người mẹ như Ôn Uyển công danh tương lai một mảnh tốt đẹp. Ta nói với ngươi, bỏ lỡ cơ hội này sẽ thật không còn đâu.” Thái độ của Ôn Uyển đã vậy Giang Lâm còn không nhận đó chính là biểu thị không muốn. Với tính cách Ôn Uyển lại thêm trình độ yêu thương con trai thì cửa hôn sự này thực sự triệt để chặt đứt. Mai Nhi cảm thấy rất đáng tiếc.
Lúc này Giang Lâm hạ quyết tâm: “Được, ngày đó ta cùng ngươi đến phủ quận chúa.” Nếu con gái có thể thành phu nhân hầu phủ, phủ Thuần vương vì tước vị là thiết mạo, để đề phòng nghi kỵ của hoàng đế, nhi tử không thể cưới nữ nhi của nhà có thực quyền, nữ nhi cũng không gả cho gia tộc hiển hách. Nếu không có Minh Cẩn, sau này nữ nhi phải gả thấp rồi.
Mai Nhi cười đáp ứng. Giang Lâm là mẹ ruột Mẫn Gia, vì tương lai của nữ nhi nhất định sẽ đồng ý. Bất kể là tiền đồ của Minh Cẩn hay bản thân Minh Cẩn đều không có gì để xoi mói.
Ôn Uyển nhận được hồi âm liền nở nụ cười. Giang Lâm đáp ứng là tốt rồi, ngày mai nhìn đứa bé kia xem thế nào, mong rằng thực sự tốt như Mai Nhi nói.
Ôn Uyển nghĩ ngày mai phải đãi khách cũng rất mệt, nhưng Ôn Uyển cũng có chừng mực, tuyệt đối không làm Bạch Thế Niên oán giận. Tối đa cũng chỉ than vãn đôi câu với Hạ Dao.
Bạch Thế Niên rất hưng phấn, buổi tối lôi kéo Ôn Uyển nói rất nhiều chuyện. Từ khi được phong tước Bạch Thế Niên đều bị vây trong loại trạng thái hưng phấn. Một người ngày thường đều rất trầm ổn, đã nhiều ngày dường như chưa lúc nào tỉnh rượu. Ôn Uyển cũng không muốn nói hắn, để hắn vui vẻ hai ngày cũng được.
Phủ Thần Vũ hầu đại yến tân khách.
Hôm đó Ôn Uyển vốn không muốn mặc đồ quá đứng đắn, mặc tùy ý một chút. Nhưng Hạ Dao và mấy người Hạ Ảnh đều không đồng ý. Nguyên nhân rất đơn giản hôm nay không phải chỉ có mấy nhà đến, mấy phụ nhân thượng đẳng trong kinh thành đều đến dự yến hội.
Ôn Uyển đang do dự thì thấy Bạch Thế Niên mặc một bộ cẩm y thêu kim vân màu xanh ngọc đi ra, làm nổi bật phong thái anh tuấn.
Hạ Ảnh còn đang nghĩ nên thuyết phục Ôn Uyển như thế nào, thấy Bạch Thế Niên đi ra ánh mắt liền sáng lên, quận chúa không biết mặc thế nào mới tốt thì chiếu theo tướng quân đi. Hạ Ảnh bảo Thu Hàn mang một bộ cung trang đến, cung trang cũng là màu xanh ngọc.
Ôn Uyển nhìn y phục của mình, lại nhìn y phục của Bạch Thế Niên, đây không phải trang phục tình nhân sao. Ôn Uyển không chút do dự mặc lên người. Về phần trang sức khẳng định không thể như hôm tiếp giá, ngày ấy chút nữa là gãy cổ rồi. Hôm sau cổ còn mỏi đó!
Ôn Uyển mặc quần áo xong, đứng cùng chỗ với Bạch Thế Niên thực không nói không xứng được. Hạ Ảnh đứng ở bên cạnh cười ha ha nói trời sinh một đôi.
Bạch Thế Niên nhìn mấy đại nha hoàn bên người Ôn Uyển, vợ dạy nha hoàn sao vậy, đã là vợ chồng già rồi mà còn trời sinh một đôi. Nói ra còn không khiến người khác chê cười sao? Ngoài miệng thì oán giận nhưng khóe miệng lại nhếch lên cho thấy hắn rất sung sướng.
Phu thê hai người là nhân vật chính, tất nhiên sớm đã đến hầu phủ. Hôm nay sẽ có một lượng lớn khách nhân đến. Hôm nay người của phủ quận chúa đều chuyển toàn bộ qua. Phủ quận chúa chỉ để lại người trông cửa.
Như dự kiến, hôm nay trong kinh thành phàm là nhà nào xếp thượng đẳng đều đến chúc mừng. Trước phủ Thần Vũ hầu tất nhiên là tiếng xe ngựa lộc cộc không dứt, vô cùng náo nhiệt.
Hôm nay Trương phu nhân cùng một phu nhân khác ngồi trên một chiếc xe bát bảo chu anh. Sớm đã tới, Ôn Uyển nhận được tin có chút kinh ngạc: “Chu phu nhân là vị nào?” Trong số bạn sinh tử của Bạch Thế Niên Ôn Uyển chỉ ấn tượng với Bảo Bảo Cương và Trương Nghĩa. Ngoài ra Ôn Uyển không có ấn tượng gì.
Hạ Ảnh nhỏ giọng nói: “Chồng của Chu phu nhân là huynh đệ kết nghĩa với Trương Nghĩa. Nhưng không có nhiều quan hệ với tướng quân nhà ta.” Nói cách khác hôm nay thừa dịp tốt qua lại một chút. Quan hệ bắc cầu.
Ôn Uyển gật đầu, thảo nào nàng chưa từng nghe đến. Bảo Bảo Cương và Trương Nghĩa theo bên người Bạch Thế Niên nên Ôn Uyển biết nhiều hơn một chút. Còn một người khác hình như là huynh đệ rất thân của Bạch Thế Niên, người nọ đã cứu mạng Bạch Thế Niên, năm đó trong lần chiến đấu cực kỳ thảm thiết kia, đã móc Bạch Thế Niên từ trong đám người chết ra mới khiến Bạch Thế Niên còn sống. Nhưng mà người này vẫn nhận chức ở bên ngoài, Ôn Uyển chỉ nghe tên chưa thấy người. Vợ con cũng theo ra ngoài.
Sau khi Trương phu nhân và Chu phu nhân vào phủ Thần Vũ hầu, đổi thành xe tiểu du, xe tiểu du cực kỳ khiêm tốn. Chu phu nhân ngồi trong xe du thấy trong đó không có gì cả, vô cùng đơn giản. Theo Chu phu nhân dự đoán xe ngựa này vốn phải cực kỳ xa hoa mới đúng, sao lại đơn giản vậy? Dù sao quận chúa Ôn Uyển là thần tài của Đại Tề, đây là chuyện mọi người đều biết, xa hoa là bình thường, đơn giản mới quái dị.
Chu phu nhân xuống xe ngựa nói hai câu với Trương phu nhân. Trương phu nhân rất đau đầu với nghi vấn của Chu phu nhân. Trong xe ngựa không có vàng bạc, châu báu, bảo thạch gì đó trang trí, nhưng sao có thể nói đơn sơ chứ? Cứ cho là đơn sơ thì cũng chứng minh quận chúa Ôn Uyển giản dị. Nàng đã nói không muốn ở cùng một chỗ với Chu phu nhân nhưng trượng phu lại khăng khăng bàn giao. Hi vọng nàng ta không nói ra lời gì kinh người nữa.
Trước tiên hai người vào chính sảnh chính phòng, nha hoàn dẫn hai người ngồi xuống: “Hai phu nhân chờ một lát, quận chúa lập tức tới.”
Chu phu nhân ngắm bốn phía, chính sảnh bày bàn gỗ tử đàn vuông, trên tường treo hình phật Di Lặc, dưới bức tranh là trường án, trên có bày lư hương đầy tro. Hai bên trường án là hai chiếc ghế bành dài bằng gỗ đàn tử, phía dưới là 24 chiếc ghế. Nha hoàn, vú già trong chính sảnh đều giống nhau ho khan một tiếng cũng không, hoàn toàn yên tĩnh.
Chu phu nhân nhỏ giọng lầm bẩm chính sảnh này cũng quá đơn sơ rồi. Đặc biệt là lư hương đầy tro. Chu phu nhân nói thầm còn không tốt bằng nhà nàng.
Nếu Chu phu nhân biết giá trị của chiếc lư hương này sẽ không nói thầm là mộc mạc nữa.
Trương phu nhân nhìn trang trí đơn sơ thầm nghĩ có lẽ có nguyên nhân vì đây. Nghe thấy lời nói thầm của Chu phu nhân, Trương phu nhân thấy thật đau đầu. Đây là chỗ nào hả, sao lại nói lời không quy củ như vậy? Trương phu nhân liếc Chu phu nhân một cái, Chu phu nhân liền không nói nữa.
Hai người vừa ngồi xuống ghế thì nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ. Hai người thấy một nữ tử mặc cung trang màu xanh ngọc đi tới. Hai người cũng đoán được đây nhất định là quận chúa Ôn Uyển. Không dám ngẩng đầu nhìn, chỉ đứng dậy hành lễ: “Quận chúa vạn phúc kim an……”
Ôn Uyển cười khẽ ngồi trên tháp nói: “Ngồi đi!”
Ôn Uyển nhìn Trương phu nhân mặc một bộ y phục màu thạch lựu, tay áo màu vàng, chải búi tóc bách hợp, mang trâm như ý san hô đỏ và cảnh thái lam, tai đeo hoa tai bảo thạch màu vàng. Đồ tiêu chuẩn cho quý phụ.
Lại nhìn Chu phu nhân tuổi tầm 27, 28 mặc y phục màu hồng đào có thêu hoa văn tịnh đế liên, chải búi tóc mẫu đơn, đeo trang sức xích kim hồng bảo thạch, cổ tay cũng đeo một đôi vòng bằng vàng, ngón tay đeo hai chiếc nhẫn bảo thạch. Ừm, tướng mạo sao, ngực to mông lớn là loại hình nam nhân bây giờ thích.
Trương phu nhân và Chu phu nhân cũng âm thầm đánh giá Ôn Uyển, hai người chỉ thấy Ôn Uyển mặc một bộ cung trang màu bảo lam có thêu mẫu đơn lộng lẫy, chải búi tóc cao, trên đầu không đeo nhiều trang sức lắm, chỉ một đôi trâm chân châu điểm thúy, mỗi viên trân châu đều lớn bằng nhau, tầm bằng ngón tay, trơn bóng, tản ra ánh sáng trong suốt, khuyên tai trân châu, cổ tay đeo một chuỗi phật châu bằng gỗ lim.
Trương phu nhân là người biết hàng, công nghệ điểm thúy tinh xảo như vậy bên ngoài căn bản không bán. Vải may xiêm y cũng là loại vô cùng đắt giá – vân cẩm. Bộ trang phục của quận chúa không hiện rõ nhưng khí phú quý lại không thiếu nửa phần.
Phù hợp với tác phong trước sau như một của Ôn Uyển khiêm tốn trong xa hoa.
Chu phu nhân xuất thân không bằng Trương phu nhân, thấy Ôn Uyển từ đầu đến cuối chỉ đeo một bộ trang sức trân châu trong lòng thấy quái lạ. Nhưng nàng cũng biết đây là trường hợp gì, không dám làm càn.
Hai người đều dẫn theo con gái tới, Trương phu nhân dẫn hai nam một nữ tới, Chu phu nhân dẫn theo một cô con gái. Mấy đứa bé tiến lên hành lễ với Ôn Uyển.
Ôn Uyển nhìn mấy đứa bé, đối với Ôn Uyển thường thấy mấy đứa bé tuân quy củ ở kinh thành thì mấy đứa bé này so với những đứa bé ở kinh thành có thêm phần hồn nhiên suất tính (không thận trọng).
Ôn Uyển cho mỗi người một phần lễ gặp mặt. Lễ gặp mặt đều là hà bao thêu tơ vàng. Về phần lễ vật bên trong chỉ có đương sự mới biết. Chuyện tặng lễ như vậy ,nếu không phải Ôn Uyển đặc biệt phân phó thì hạ nhân đều đưa theo quy củ, chia thành mấy đẳng cấp. Đến giờ vẫn chưa từng có sai sót gì.
Nha hoàn lần lượt dâng trà cho khách. Của khách là chén thanh hoa còn Ôn Uyển dùng chén bạch ngọc.
Trương phu nhân nhìn chén trà trong tay Ôn Uyển, lại nhìn chén trà trong tay mình thầm hít một hơi, chén trà quận chúa dùng có giá trị bằng căn nhà nàng đang ở. Bên ngoài giản dị nhưng quận chúa không hề giản dị a.
Không thể không nói Trương phu nhân nghĩ đúng. Cảnh trí trong phủ quận chúa là tốt nhất, quá nhiều đồ trang trí sẽ làm họ quên mất đặc sắc vốn có. Cho nên bên ngoài phủ quận chúa không có nhiều thay đổi, bố trí trong nội viện không hoa mĩ rực rỡ nhưng mỗi thứ đều là tinh phẩm. Về phần hầu phủ không phải chỗ Ôn Uyển ở, Bạch Thế Niên cũng không ở hầu phủ thường xuyên, đồ tốt đều không mang sang. Lần này đại quản gia muốn mang sang nhưng bị Ôn Uyển cự tuyệt.
Ý Ôn Uyển là khách nhân dùng đồ tốt là được rồi, bố cục phủ tướng quân cũng không cần thay đổi nhiều, không cần bố trí quá hoa lệ, vừa mắt là được. Trang trí quá hoa lệ cũng chỉ dùng mấy ngày này, lãng phí thời gian, càng lãng phí tiền bạc. Hơn nữa người nào không biết nàng có nhiều tiền chứ? Hầu phủ dù có đơn giản chút cũng không có ai nói hầu phủ nghèo.
Nhưng Trương phu nhân thấy Ôn Uyển không hề mộc mạc vậy là trách oan Ôn Uyển rồi, Ôn Uyển là người có chút thích sạch sẽ, dùng đồ sẽ không đổi trừ khi bị hỏng. Chén trà bạch ngọc này là đồ Ôn Uyển thường dùng.
Trương phu nhân mở nắp trà, mùi hoa quế thơm ngào ngạt bay vào chóp mũi. Nước trà trong chén trong suốt, thấy rõ bột trà, điểm xuyết trong đó là lá trà xanh biếc đẹp mắt.
Chu phu nhân ngửi mùi cũng biết là đồ tốt. Tinh tế thưởng trà, Trương phu nhân liền phiền muộn.
Trà Ôn Uyển uống là trà dưỡng sinh, uống một ngụm rồi đặt chén xuống cười hỏi: “Không biết các phu nhân thích gì, nếu chiêu đãi không chu toàn thì hãy trực tiếp nói ra.”
“Quận chúa khách khí, bích loa xuân thượng đẳng như vậy ở biên quan không được uống. Hơn nữa nếu thần phụ không nhìn nhầm trong đây còn bỏ thêm hoa quế, hương vị thuần hậu ngọt ngào, lưu hương trong khoang miệng. Không ngờ quận chúa còn là người tao nhã trong việc phẩm trà.” Trương phu nhân nói ẩn ý, cũng thầm khen ngợi Ôn Uyển biết hưởng thụ sinh hoạt.
Ôn Uyển cười nói: “Trương phu nhân quá khen, chỉ là đồ tiêu khiển trong lúc rảnh rỗi. Nếu Trương phu nhân thích lát về thì cầm một ít.”
Trương phu nhân cũng không khách sáo: “Vậy thần phụ sẽ không khách khí với quận chúa.” Giao tiếp với quận chúa Ôn Uyển trăm triệu lần không thể mất bình tĩnh. Càng mất bình tĩnh càng không làm được gì.
Chu phu nhân cười cao giọng nói: “Quận chúa, sao không thấy hai vị tiểu thiếu gia…..” Chu phu nhân đã nghe người khác khen ngợi hai vị công tử vô số lần, đều nói trăm nghe không bằng một thấy, hôm nay cơ hội khó có được gặp mặt một lần cũng tốt.
Sắc mặt Trương phu nhân khẽ biến.
Ôn Uyển cũng không ngại, trái lại phân phó nha hoàn bên cạnh: “Đến tiền viện gọi hai công tử đến.” Gặp mặt một chút cũng không sao, lại không mất đi lạng thịt nào.
Ôn Uyển đang nói chuyện với Trương phu nhân thì hai con trai tới.
Minh Duệ và Minh Cẩn mặc cùng loại y phục. Đều mặc cẩm bào màu trắng, đai ngọc màu lam đậm thắt ngang eo, đai lưng có giắt ngọc bội, hà bao, đầu đội tử kim quan. Lần này là Minh Cẩn yêu cầu ca ca phải mặc, phối sức như vậy. Việc nhỏ Minh Duệ luôn theo Minh Cẩn. Kỳ thực hai người bộ dáng khác nhau dù mặc vậy cũng dễ dàng nhận ra: “Mẹ (mẹ)….”
Ôn Uyển cười nói: “Không phải là hai con cũng vừa lúc đến đấy chứ?”
Đúng như lời Ôn Uyển nói, Minh Duệ và Minh Cẩn muốn đến gặp Ôn Uyển. Hai đứa bé là Bạch Thế Niên yêu cầu tới. Trên đường đi vừa lúc gặp người Ôn Uyển phái đi gọi bọn họ.
Trương phu nhân và Chu phu nhân nhìn hai đứa bé, trong mắt Trương phu nhân có sự kinh ngạc, nhưng chỉ trong chớp mắt. Chu phu nhân thấy hai đứa bé kinh hỉ trong mắt muốn giấu cũng không giấu được.
Ôn Uyển giới thiệu hai con trai với người ở đây: “Minh Duệ, Minh Cẩn đây là Trương phu nhân, đây là Chu phu nhân, ….” Ôn Uyển giới thiệu hai phu nhân với hai đứa bé xong lại đến Trương phu nhân giới thiệu mấy đứa bé nhà mình.
Ôn Uyển thấy Chu phu nhân tự giới thiệu con gái mình với Minh Duệ, Minh Cẩn đặc biệt là con gái nhỏ của nàng ta thì có chút buồn cười, đây là tình huống gì?
Sắc mặt Trương phu nhân lập tức tím lại.
Kỳ thực Ôn Uyển cũng chú ý đến hai con trai, nữ nhi của Trương phu nhân Ôn Uyển đoán là khuê nữ của Trương Nghĩa mà Bạch Thế Niên nhắm đến. Đứa bé này từ khi tiến vào vẫn quy quy củ củ, không nhìn loạn chỉ an tĩnh theo sau mẫu thân. Nhan sắc cũng không tệ, không đẹp rực rỡ nhưng sau này lớn lên khẳng định là một tiểu mĩ nhân. Phải nói là không tệ, nhưng lại quá an tĩnh khiến người ta thấy quái dị, tiểu cô nương này thấy Ôn Uyển nhìn về phía mình rõ ràng là co rụt lại.
Ôn Uyển có chút dở khóc dở cười, tiểu cô nương này sợ nàng? Nàng có đáng sợ vậy sao? Về điểm này xa xa còn không đạt yêu cầu của Ôn Uyển.
Về phần nữ nhi của Chu phu nhân, Ôn Uyển cũng không muốn đánh giá. Nữ nhi của Chu phu nhân vừa vào mắt đã đảo bốn phương, có thể là bố trí ở chính sảnh không vừa ý nàng, liền nhíu mày lại.
Có điều lá gan của tiểu cô nương rất lớn, chống lại Ôn Uyển không chút sợ hãi, còn cười khanh khách, giọng nói thanh thúy giòn tan. Ôn Uyển không tiện đánh giá, thích thì nói là hoạt bát đáng yêu, ngây thơ lãng mạn. Không thích thì chính là không quy củ.
Chu phu nhân nhìn Minh Duệ và Minh Cẩn cực kỳ thỏa đáng, đứa bé tốt như vậy, đặc biệt là Minh Duệ còn là thế tử gia hầu phủ: “Quận chúa, hai tiểu công tử lớn lên thật tốt. Vẫn là Trương đại ca tinh mắt, sớm đã định hôn với hầu gia, hôn nhân tốt như vậy đốt đèn lồng cũng không tìm được!” Khí thế toàn thân này là lần đầu tiên nhìn được.
Trương phu nhân thiếu chút nữa xỉu vì tức, cái gì thế này? Trương phu nhân biết trượng phu và Bạch hầu gia trước đây có hứa miệng, chờ sau này có nhi nữ (một bên có con trai, bên có con gái) sẽ cho chúng thành thân. Nhưng vấn đề là lúc đó không biết chuyện về sau. Không biết Bạch Thế Niên sẽ cưới quận chúa Ôn Uyển! Hiện tại tuy nhị nữ nhi tuổi tác xấp xỉ hai con trai của hầu gia nhưng lời nói năm xưa cũng chỉ coi là nói đùa. Bởi vì quyền quyết định nhân duyên của con cái không ở trên tay hầu gia. Bạch hầu gia cũng từng nói hôn sự của hai con trai không phải người làm cha như hắn có thể làm chủ được. Cũng không biết ai nói với nàng ta, đây là muốn hại chết con gái nàng sao?
Trương phu nhân vội tiếp lời: “Đây chỉ là trước đây phu quân ta và hầu gia nói đùa thôi, quận chúa, hai vị công tử lớn lên thật tốt. Sớm nghe lão gia nhà ta nói hai bé đều là nhân trung long phượng, hôm nay vừa thấy quả nhiên không sai. Cũng không biết sau này khuê nữ nhà ai có phúc này.”
Ôn Uyển đương nhiên biết ẩn ý trong câu nói của Trương phu nhân: “Nói ra cũng không sợ các phu nhân chê cười, hai đứa con trai này của ta từ khi còn trong bụng đã hứa với thế tử Thuần vương và thế tử Trấn Quốc công hiện nay là Trấn Quốc công. Lúc đó nói nếu ta sinh nữ nhi thì sẽ cho làm dâu nhà họ, còn nếu sinh nhi tử thì sẽ nhận nữ nhi nhà họ làm con dâu. Vừa lúc ta sinh hai người con trai, thế tử phi Thuần vương và phu nhân Trấn Quốc công mỗi người sinh một cô con gái. Việc này thế tử Thuần vương và Trấn Quốc công đã tuyên bố trước mặt mọi người trong ngày đầy tháng của hai đứa, tin rằng toàn kinh thành không ai không biết.” Nói đến đây Ôn Uyển cười tươi như bông cúc: “Ta nha, sau này không cần lo lắng tỉ mỉ chọn vợ cho hai đứa này. Sau này chỉ chờ uống trà của con dâu.”
Ôn Uyển thầm thở dài một hơi, xem ra Bạch Thế Niên còn chưa chết tâm nha! Cũng may điều mình đề phòng không xảy ra, bằng không sau này vì chuyện này hai vợ chồng sẽ náo loạn.
Trương phu nhân vội thu liễm thần sắc, vừa muốn mở miệng nói cũng là quận chúa chọn vợ cho hai vị công tử. Nhưng Chu phu nhân lại không nén được lửa giận, ngay lập tức vội nói: “Không thể nào, lão gia nhà ta nói với ta Trương đại ca và hầu gia đã sớm có định ước, sau này nếu có nhi nữ sẽ làm thân gia….” Nếu Trương đại ca và hầu phủ kết thân, sau này bọn họ cũng có quan hệ họ hàng với hầu phủ rồi.
Trương phu nhân lập tức hít một hơi, hận không thể bịt miệng nàng ta lại. Thần Vũ hầu đã mở miệng, trực tiếp nói với lão gia nhà mình, quyền quyết định hôn sự của hai con trai không nằm trong tay hắn, hơn nữa Bạch Thế Niên có tiếng sợ vợ, căn bản không có chỗ trống để tranh thủ.
Ôn Uyển nghe xong uyển chuyển cười: “Đạo lý một nữ không lấy hai chồng, một nam không cưới hai vợ, Trương phu nhân, ngươi nói đúng không?” Ôn Uyển cũng rất kỳ quái, đầu Chu phu nhân này bị úng nước hay sao, ta đã nói rõ ràng như vậy rồi, thế mà còn dây dưa không tha. May mà không phải nữ nhi của nàng ta, nếu là nữ nhi của nàng ta Ôn Uyển phải nhức đầu rồi. Tú tài không muốn gặp binh chính là tình huống như vậy.
Trương phu nhân lập tức tiếp lời: “Quận chúa nói đúng. Trước kia là lão gia nhà ta và hầu gia trong lúc say sưa nói đùa, đâu thể tưởng thật.” Chu phu nhân muốn mở miệng nói gì đó thì bị một ánh mắt ngoan độc của Trương phu nhân chặn lại. Chu phu nhân bị hù đến nỗi tim muốn nhảy ra ngoài, không dám nói lung tung nữa. Bởi vì đây là lần đầu tiên.
Nếu theo bản tâm mà nói tất nhiên Trương phu nhân muốn làm đám hỏi với hầu phủ. Trương Nghĩa được hoàng đế ban thưởng phong tử tước, tử tước nhất phẩm, là vị trí thế tập cũng coi như tân quý ở kinh thành. Nhưng tân quý như nhà nàng ở kinh thành lại không có căn cơ, nếu muốn nhanh chóng hòa mình với thượng tầng kinh thành, đứng vững gót chân thì đám hỏi là biện pháp tốt nhất. Trương Nghĩa và Trương phu nhân không phải chưa bao giờ nghĩ đến, nếu có thể làm đám hỏi với Bạch gia, mẹ của đứa bé là quận chúa Ôn Uyển đó, là người cao quý trong kinh thành, cao không thể với tới. Nữ nhi nhà bọn họ làm con dâu đừng nói tương lai, chính là hiện tại cũng vô hình chung khiến bọn họ có không ít tiện lợi. Còn nữa, đứa bé này lúc trước nghe trượng phu khen ngợi hết lời, hôm nay nàng thấy cũng vô cùng thích. Cho đến bây giờ, sau khi hồi kinh Trương Nghĩa có hỏi Bạch Thế Niên, nhưng thái độ của Bạch Thế Niên cũng rất rõ ràng, hôn sự của hai con trai hắn không làm chủ được.
Nếu đổi lại là người khác khẳng định sẽ bị chế nhạo, đáng tiếc đối phương lại là quận chúa Ôn Uyển. Đối với một Nhiếp Chính quận chúa có thể giúp hoàng đế xử lý chính vụ, Trương Nghĩa cũng đành dập tắt tâm tư này. Nếu còn nói nhiều hơn, ép quan hệ giữa quận chúa và hầu gia không tốt, bị quận chúa biết được thì toàn gia bọn họ đều không chịu nổi.
Ôn Uyển rất hài lòng với thái độ của Trương phu nhân. Kỳ thực với tình hình ngày hôm nay thì dù cuộc hôn nhân với phủ Thuần vương và La gia không thành thì Ôn Uyển cũng không đồng ý để con mình thành thân với bọn họ. Dòng dõi của đứa bé là thứ yếu, theo Ôn Uyển nàng không quá để ý dòng dõi, chỉ cần đứa bé tốt, dòng dõi cao thấp không quan trọng. Thế nhưng không để tâm không có nghĩa là Ôn Uyển không chú trọng tình huống thực tế. Ở triều đại này, ở vị trí này, nội trạch kỳ thực cũng cùng một nhịp thở với triều đình. Ôn Uyển không thể không suy nghĩ nhiều.
Ôn Uyển sở dĩ muốn nhìn một chút Mẫn Gia với Minh Cẩn, trừ nguyên nhân là Mai Nhi nói ra, còn một nguyên nhân chủ yếu, so với Trương gia và Bảo gia thì làm đám hỏi với phủ Thuần vương và phủ Trấn Quốc công ngược lại sẽ là bảo hiểm đảm bảo nhất. Bởi vì thế lực ở kinh thành của hai nhà thâm căn cố đế, cũng đều là phái trung lập bảo thủ, chính xác mà nói là không đổ về phía nào. Ôn Uyển không muốn để Bạch Thế Niên và thế lực mới quật khởi này làm thông gia. Đến lúc đó sẽ khiến người khác có ảo giác rằng Bạch Thế Niên cùng một nhóm với thế lực mới. Cho nên Ôn Uyển quyết định không làm đám hỏi với đám người này.
Lần này Ôn Uyển thấy vạn phần may mắn vì đã định thân cho hai con trai rồi, cũng cảm kích hai nhà La Thủ Huân và Yến Kỳ Hiên tiền trảm hậu tấu, bẳng không chỉ với tư thế lời nói gói vàng của Bạch Thế Niên, đến lúc đó muốn hủy cuộc hôn sự này không ầm ĩ một trận là không giải quyết được.
Nghĩ vậy Ôn Uyển thấy Mẫn Gia vô cùng tốt. Ôn Uyển ngẫm lại chờ hôm nay gặp đứa bé kia xong, nếu thật tốt như Mai Nhi nói vậy sẽ để Minh Cẩn và đứa bé này bồi dưỡng tình cảm một chút. Người xưa đã nói thanh mai trúc mã tình cảm thâm hậu là bền chắc nhất!
Gia hòa vạn sự hưng (gia đình hòa thuận vạn sự tốt lành), Ôn Uyển cũng muốn sau này nhi tử và con dâu ân ân ái ái, như vậy tôn tử tôn nữ cũng nhiều, Ôn Uyển không hi vọng sau này hậu viện của con trai oanh oanh yến yến một đống, sau đó con dâu và đám tiểu thiếp cả ngày đấu đá việc giáo dục con mình lại ném qua một bên. Ừ, chờ thời cơ chín mùi Ôn Uyển đề nghị với Bạch Thế Niên đem việc con cháu không được cưới vợ bé viết vào gia quy, như vậy có thể ước thúc con cháu đời sau.
Đầu Ôn Uyển xoay không biết bao nhiều vòng, thấy thần sắc cứng nhắc của Trương phu nhân, cười nói: “Ở đây đều là nha hoàn của ta, Trương phu nhân yên tâm.” Trong phòng này trừ nha hoàn chỉ có Trương phu nhân và Chu phu nhân, ý Ôn Uyển là nha hoàn trong phòng là người của nàng chắc chắn không tiết lộ tin tức này ra ngoài, về phần Chu phu nhân vậy thì đây không phải chuyện nàng có thể quản được.
Sắc mặt Trương phu nhân lúc này mới tốt hơn. Cũng vì chuyện này khiến Trương phu nhân quyết tâm, cho dù về sau trượng phu có nói gì đi nữa cũng không đồng hành với người này nữa.
Kỳ thực cũng là hoàn cảnh xô đẩy. Trước đây thời gian ở biên thành vì phu quân nhà mình nhận Trương Nghĩa là nghĩa huynh, chức vụ của trượng phu không thấp, hơn nữa dân phong ở biên thành bưu hãn, không giống kinh thành nhiều cong cong nhiễu nhiễu như vậy. Ngôn hành (lời nói, việc làm) của Chu phu nhân cứ vậy mà ra. Đáng tiếc người trong kinh thành, đặc biệt là những hộ lớn quy củ rất nhiều, đến nỗi Ôn Uyển phải trốn ở nhà để tránh phiền phức. Có thể nói là có bao nhiêu cứng nhắc.
Trương phu nhân và Chu phu nhân đến tương đối sớm. Ôn Uyển vì đã được Bạch Thế Niên đặc biệt dặn, cũng đặc biệt ưu đãi Trương phu nhân. Mấy người đang nói chuyện thì bên ngoài lại tới thêm mấy phu nhân rồi.
Mọi người đến chính sảnh, hành lễ gặp mặt với Ôn Uyển. Đây là lần đầu tiên Ôn Uyển lộ diện kể từ khi làm nhiếp chính. Trong đám phu nhân không có người nào giống Chu phu nhân, nói chuyện lung tung không để ý trường hợp nên không khí nhất thời ấm áp hòa thuận vui vẻ.
Thu Hàn đi tới nói: “Quận chúa, thế tử phi Thuần vương phủ và phu nhân phủ Trấn Quốc công tới.” Ôn Uyển sớm biết Giang Lâm sẽ tới, Mai Nhi đã cho nàng biết. Ôn Uyển vẫn luôn biết Giang Lâm là một nữ nhân thông minh, từ sau lần đứa bé bị đánh tráo, danh tiếng Thuần vương phủ xuống dốc không phanh, đến độ luân lạc thành trò cười trong mắt người khác. Lúc này phủ Thuần vương nên khiêm tốn.
Yến Kỳ Hiên đi vân du tứ hải, thân thể Thuần vương lại không tốt, không phải ở Minh Nguyệt sơn trang thì cũng ở Ôn Tuyền thôn trang cơ bản không ở trong kinh thành. Giang Lâm từ khi thủ hiếu Thuần vương phi xong liền đóng chặt đại môn vương phủ. Cơ bản không xuất môn xã giao. Dĩ nhiên so với Ôn Uyển thì Giang Lâm xã giao cũng không ít.
Ôn uyển vừa cười vừa nói: “Mau mời.”
Hôm nay Mai Nhi mặc trung quy trung củ, dẫn theo Di Huyên tới. Di Huyên năm nay mới 9 tuổi (cùng tuổi với hai đứa bé), vì tuổi nhỏ nên không thể chải búi tóc phức tạp, tóc chải thành hai búi, quấn san hô châu, hôm nay Di Huyên mặc một bộ y phục màu hồng phấn. Mắt ngọc mày ngài tự nhiên hào phóng, da trắng như ngọc, vì yêu cầu cổ quái của Ôn Uyển, nên Di Huyên cao hơn các cô nương cùng tuổi. Sau này lớn lên sẽ là một cô nương giỏi giang.
Thế tử phi Thuần vương hôm nay cũng mặc cung trang, bộ cung trang màu lục nhạt thêu rất nhiều loài hoa, chải một kiểu đầu cực kỳ phức tạp, đeo một bộ trang sức phỉ thúy, trong đó có một chuỗi vòng phỉ thúy được xâu bởi những hạt phỉ thúy được mài nhẵn bóng.
Bên cạnh Giang Lâm là một cô bé.
Lập tức Ôn Uyển có thể khẳng định đứa bé này là Mẫn Gia, vẫn nghe nói Mẫn Gia kế thừa dung mạo của Yến Kỳ Hiên, nhưng bản thân Ôn Uyển chưa từng gặp, đây là lần đầu tiên Ôn Uyển thấy cô bé này.
Ngũ quan của Mẫn Gia cực giống Yến Kỳ Hiên, làn da kia cũng là di truyền từ Yến Kỳ Hiên, băng cơ ngọc phu, đây chính là tự nhiên, mà không phải như Ôn Uyển phải bảo dưỡng ra. Mắt giống Giang Lâm, một đôi mắt xếch rất đẹp. Hôm nay Mẫn Gia mặc một bộ y phục màu vàng nhạt, thêu kim liên trên tay áo, phía dưới là váy nguyệt hoa màu xanh biếc lục thập nhị phúc. Váy rộng lớp lớp mỗi bước đi đều đẹp như mặt hồ lay động. Tóc đen nhánh thả xuống vai, trên đầu đính đồng tâm kế, trên đầu cài phượng vĩ lan hoa trâm bằng ngọc. Mỗi nhăn mày, mỗi nụ cười đều tỏa ra sự cao quý ưu nhã tự nhiên.
Ôn Uyển thấy Di Huyên và Mẫn Gia, Ôn Uyển cảm thấy may mắn khi sinh được hai người con trai, mà không phải con gái. Cô nương như vậy mới là đại gia khuê tú, danh môn quý nữ. Nếu để Ôn Uyển dạy không biết Ôn Uyển có thể dạy ra một cô nương như vậy không. (Lời Lục Nguyệt: ngươi khẳng định sẽ dạy ra một tiểu ma nữ).
Ôn Uyển mời Mai Nhi và Giang Lâm ngồi, hai cô bé phấn điêu ngọc trác tựa ngọc nữ bên cạnh quan âm, cung kính hành lễ vãn bối với Ôn Uyển: “Biểu cô (dì) kim an.”
Ôn Uyển kéo Mẫn Gia vào lòng: “Aizz, thế tử phi, ngươi nuôi thế nào vậy? Tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, khiến ta đều luyến tiếc buông tay.” Đây không phải lời khen tặng, thấy tiểu cô nương xinh đẹp khả ái như vậy Ôn Uyển thực không nỡ buông tay! Đáng tiếc là không có lấy một nữ nhi, nếu là con gái mình thì tốt biết bao. Nhưng mà làm con dâu cũng không tệ.
Bản thân Ôn Uyển cũng không để ý đến lời trước đây của Yến Kỳ Hiên, trước có chuyện của Bạch Thế Niên, bây giờ có đứa bé tốt như thế này, đứa bé tốt như vậy biết đi đâu tìm chứ.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại AzTruyen.net và Ngontinh.vn