Trọng Sinh Chi Người Thừa Kế

Chương 6: Đi sân bay đón cô và biểu ca




Chu Trạch Diên cảm thấy kỳ lạ,nhưng hỏi thêm Mã Nhị, gã lại không chịu nói tỉ mỉ, “Chuyện này a, đợi hồi nữa chú gặp Bạch Khôn thì tự mình hỏi thì hơn.”

Tâm tư của gã, Chu Trạch Diên cũng hiểu phần nào, tương lai chẳng may Bạch Khôn với gã đối đầu, không chừng gã biết hôm nay Mã Nhị nói xấu mình. Dù sao thì, nếu biết Bạch Khôn bị nhốt ở nhà, vậy thì dễ lo liệu rồi.

Bạch Khôn chỉ có một chị gái lớn hơn gã 11 tuổi, tính tình ba gã – Bạch Anh Đường so với Chu Nhâm đối lập một trời một vực, Bạch Khôn bị chiều hư mà lớn, rắc rối gã gây ra đủ để xếp hai vòng địa cầu, nhưng Bạch Anh Đường vừa không nỡ mắng cũng chẳng đành lòng ra tay, suốt ngày theo sau chùi đ*t cho gã. Quan hệ giữa Bạch Khôn và Bạch Anh Đường chẳng tốt đẹp hơn cha con Chu gia là bao. Mấy năm trước, mẹ ruột Bạch Khôn mắc bệnh qua đời, chỉ hai tháng sau, dì của Bạch Khôn liền trở thành mẹ kế. Từ đó Bạch Khôn không bao giờ gọi Bạch Anh Đường một tiếng “ba”.

Cho nên, trong khoảng thời gian này Chu Trạch Diên không liên lạc được với Bạch Khôn, cũng không có nghĩ tới đến nhà tìm người. Những lần thế này, nơi Bạch Khôn có thể đi rất nhiều, chỉ có về nhà là không thể. nhưng bây giờ là tình huống khác, Bạch Khôn bị phạt ở nhà tự kiểm điểm.

Chu Trạch Diên một lòng muốn đi Bạch gia, thật vất vả đi học hết tiết của hôm nay, Chu Nhâm lại hỏi đã tan học hay chưa, nhận được câu trả lời khẳng định, nói: “Mười lăm phút nữa, ra cổng trường chờ ba.”

Chu Trạch Diên sửng sốt: “Ba, hôm nay con có chút việc…”

Chu Nhâm: “Đều để sau.” không đợi con trai trả lời, đã cúp máy.

Chu Trạch Diên nhìn di động buồn bực bất mãn, tại sao không phải việc của ba hắn lùi lại? Chủ nghĩa Sô Vanh(1) đáng ghét!!!

Đợi ở cổng trường chốc lát, Chu Nhâm đã lái Q7 tới, qua cửa sổ nhìn Chu Trạch Diên, nói: “Lên xe.”

Chu Trạch Diên mở cửa sau lên xe, còn chưa ngồi vững Chu Nhâm nhíu mày, nói: “Lên ghế trước.”

Chu Trạch Diên không tình nguyện, nhưng không dám nói, đành khẩn trương xuống xe lại lên xe, ngồi vào ghế phụ lái.

Xe đi được một lúc, Chu Trạch Diên ngồi bên cạnh Chu Nhâm, lưng thẳng tắp, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi, cứng ngắc không nhúc nhích.

“Trạch Tục,” khóe mắt Chu Nhâm quét qua, con trai nghe thấy tiếng y cả người run lên, không khỏi có chút không vui nói: “Con rất sợ ba?”

Chu Trạch Diên: “…” câu này phải trả lời thế nào?

Chu Nhâm nhìn hắn một cái, nói: “Khi còn bé con rất thích bám lấy ba.”

chu trạch duyên: “…”

Chu Nhâm nói tiếp: “Từ sau khi tỉnh lại, con rất xa cách.“

Chu Trạch Diên rốt cục nghẹn ra một câu: “Con trưởng thành.”

Lần này đến lượt Chu Nhâm trầm mặc.

Chu Trạch Diên cảm thấy Chu Nhâm không vui, nhưng hắn cũng chẳng high nổi. Từ trước hắn đã sợ Chu Nhâm, mỗi lần gặp mặt đều giống như chuột thấy mèo, Chu Nhâm cho tới bây giờ chưa từng hỏi mấy vấn đề như “có phải con sợ ba không“, “sao con lại xa cách ba như vậy”, có lẽ mấy chuyện này chẳng ảnh hưởng gì đến Chu Nhâm cả.

Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ,đường này hình như đi ra sân bay?

Hắn hỏi: “Ba, chúng ta đi đâu đây?”

Chu Nhâm đáp: “Ra sân bay, đón cô của con.“

Trong lòng Chu Trạch Diên giật thót, hắn chỉ có một người cô, mười mấy năm trước di dân qua nước M, vốn gọi là Chu Bằng, sau tự đổi thành Chu Phiêu Bình, bà là họa sĩ, hồi nhỏ Chu Trạch Tục học vẽ với bà, trước kia hai người rất thân thiết. Như đã nói qua, Chu Trạch Tục trừ quan hệ không tốt với anh trai ra, thì chơi rất thân với những thành viên khác.

Chu Trạch Diên hỏi: “Sao ba không nói trước với con?“

Chu Nhâm vẫn “mặt liệt“ như trước: “Cho con một bất ngờ, không thích sao?”

Chu Trạch Diên: “… ha ha.”

Ở sân bay, không những đón được Chu Phiêu Bình, mà cùng bà về nước, còn có con trai của bà, em họ của Chu Trạch Diên, Lục Địch Kỳ.

Chu Phiêu Bình vừa nhìn thấy Chu Trạch Diên vành mắt đỏ hoe ôm chầm hắn, xúc động vạn phần: “Lúc mới nghe tin con tỉnh cô hận không thể lập tức bay trở về gặp con, bay mười mấy giờ mà như đã qua mấy đời. Cục cưng bé bỏng của cô, con chịu nhiều khổ cực quá, con biết không? Mỗi phút mỗi giây cô đều nhớ đến con.”

Cả người Chu Trạch Diên nổi đầy da gà, nhắm mắt nói: “Cô, con cũng rất nhớ người.” phong cách nói chuyện của Chu Phiêu Bình văn hoa như thế, dù sao trong người cũng có tố chất nghệ thuật gia, chỉ là trước kia bà ít dùng với Chu Trạch Diên.

Chu Phiêu Bình để cho con trai chào hỏi hai cha con Chu gia, sau đó bốn người rời khỏi sân bay. Trên đường trở về, Chu Phiêu Bình ngồi ở đằng trước kể cho Chu Nhâm nghe những thay đổi trong cuộc sống của mình, Chu Nhân thỉnh thoảng nói đôi ba câu bình phẩm.

Ở hàng ghế sau, Lục Địch Kỳ ghé sát người Chu Trạch Diên, nhỏ giọng nói: “Anh họ, xem ra anh bình phục rất tốt.” Gã vẫn luôn sinh hoạt ở nước ngoài, phát âm tiếng Hán có chút cứng ngắc, giống như ép đầu lưỡi thẳng ra.

Chu Trạch Diên không quá quen thuộc cậu em họ này, trước kia gã về nước có mấy lần ra ngoài chơi cùng nhau, thoạt nhìn bộ dáng đứng đắn quân tử lắm, thật ra thì chẳng phải loại tốt đẹp gì, bủn xỉn dong dài coi như thôi, mấu chốt là Chu Trạch Diên còn phát hiện mặt gã dại ra bơ phờ, đoán chừng nghiện nặng lắm rồi.

Lục Địch Kỳ lại đi trước nói ra mấy lời quan tâm, phát hiện hắn vẫn luôn xa cách, tròng mắt loạn chuyển, đổi đề tài khác: “Sự đời thật hay đổi thay, lần trước em về nước, anh họ Trạch Diên còn đưa em đi chơi, không nghĩ tới lần này trở về đã là âm dương cách biệt.”

Chu Trạch Diên liếc gã một cái, trong lòng thầm like, đúng là con nhà nòi có khác.

Chu Phiêu Bình nghe được lời gã, xoay đầu lại nói: “Không được nhắc những chuyện khiến người ta thương tâm, Trạch Tục, mặc dù Trạch Diên không còn, nhưng Địch Kỳ cũng là anh em của con, không khác gì anh em ruột cả.”

Chu Trạch Diên hàm hồ “dạ” một tiếng, nghĩ thầm nói lời vô nghĩa, tôi với Chu Nhậm không chung dòng máu, thì dây mơ rễ má cái JB (trym) với con cô. Hắn nhìn chằm chằm bóng lưng Chu Nhâm, nhắc tới “Chu Trạch Diên”, không biết trong lòng ông đang nghĩ cái gì đây.

Chu Nhâm từ gương chiếu hậu trong nhìn con trai một cái, chân mày lơ đãng cau lại.

Về đến Chu gia, Chu Nhâm đã sớm dặn dò người giúp việc dọn dẹp phòng cho em gái và cháu ngoại trai, hai người bọn họ ngồi máy bay mười mấy tiếng rất mệt mỏi, trở về phòng của mình nghỉ ngơi, cơm tối cũng không xuống ăn.

Chu Nhâm hỏi con trai: “Lúc chiều đón cô về, tại sao không vui?“

Chu Trạch Diên luống cuống đặt chén cơm xuống, suy nghĩ một chút mới cẩn thận đáp: “Lâu rồi không gặp cô, giờ không giống với dáng vẻ trong kí ức.”

Chu Nhâm hỏi tiếp: “Chỉ như vậy? Vậy tại sao không thích Địch Kỳ?”

Chu Trạch Diên trả lời: “Con, con không quen với nó lắm …”

Chu Nhâm nói: “Khi còn nhỏ con học vẽ với cô, cô đặc biệt thích con, qua nhiều năm như vậy còn luôn nhắc tới khi đó, nói con vừa ngoan vừa hiểu chuyện.”

Chu Trạch Diên siết chặt đôi đũa trong tay.

Chu Nhâm: “Lúc hai người họ còn chưa di dân, con thích Địch Kỳ hơn cả anh trai Trạch Diên, có đoạn thời gian dù nói gì con cũng không chịu gọi Trạch Diên một tiếng “anh trai”.”

Chu Trạch Diên không nhớ nổi kí ức tuổi thơ có người tên Địch Kỳ này, nhưng chuyện Trạch Tục không chịu gọi hắn là anh trai thì lại nhớ kĩ, sau đó hắn và Bạch Khôn một tuần liền kiếm giun thả vào hộp bút, cặp sách, ngăn bàn, mũ của Chu Trạch Tục, ép Chu Trạch Tục không thể không cúi đầu nhận thua.

“Ba, tại sao lại nói chuyện này?”

Chu Nhâm nhìn hắn, ánh mắt ôn hòa, nói: “Trạch tục, con hôn mê bảy năm, bảy năm này con bỏ lỡ rất nhiều thứ, cũng bị mất rất nhiều thứ, nhưng con không thể để thứ bị mất đi trong bảy năm này cản trở bảy năm sau này của con.”

Chu Trạch Diên: “… rốt cuộc ba muốn nói cái gì?”

“Bác sĩ có nói với ba tình huống của con, thân thể con vẫn phục hồi rất tốt, nhưng là,” Chu Nhâm dừng một chút, “có lẽ tâm lý con có chút chuyện, nhưng không nghiêm trọng lắm, bệnh nhân hôn mê sâu vài năm lúc tỉnh lại đều thế cả.”

Chu Trạch Diên trừng mắt: “Cho nên?”

Dường như Chu Nhâm có chút lúng túng: “Bác sĩ tâm lý đề nghị, tốt nhất đến đó kiểm tra toàn diện, sau đó mới quyết định xem có phải điều trị tâm lý hay không.”

Suy nghĩ cả nửa ngày, Chu Nhâm đem những sự khác thường của hắn quy thành di chứng của hôn mê sâu kéo dài.

Chu Trạch Diên phối hợp nói: “Được, lúc nào đi?”

Chu Nhâm trả lời: “Ba và bác sĩ tâm lý hẹn cuối tuần này.”

chu trạch duyên không có ý kiến, cúi đầu tiếp tục ăn cơm, một lát sau lên tiếng: “Ba, con muốn dọn lên phòng anh trai trên lầu hai.”

Chu Nhâm nói: “Không được, lầu hai có chuẩn bị phòng cho con, muốn dọn lên lúc nào thì dọn.”

Chu Trạch Diên vội nói: “Con cảm thấy tầm nhìn với ánh sáng phòng anh ấy tốt hơn phòng cũ của con, dù sao cũng để trống…”

Sắc mặt Chu Nhâm lạnh hẳn đi: “Ba nói không được là không được.”

Mấy ngày sau đó, Chu Trạch Diên không có thời gian đến Bạch gia, mỗi ngày lên lớp tan học là bị lái xe áp tải đi bồi người nhà, Chu Nhâm bề bộn nhiều việc không thể thoát thân, nên đưa nhiệm vụ này giao cho Chu Trạch Diên.

Lần này Chu Phiêu Bình trở về nước, thực tế là liên hệ cho triển lãm, cũng không phải ”là vì muốn gặp cục cưng mới đặc biệt bay về” như hôm đầu tiên bà nói. Cái này giống như Chu Phiêu Bình lừa gạt tình cảm của Chu Trạch Diên, không, đây là lừa gạt tình cảm của em trai hắn Chu Trạch Tục, điều này làm hắn khá khó chịu. Cộng thêm hắn vốn chẳng thích Lục Địch Kỳ, tiếp đón người thân vô cùng lấy lệ.

CHÚ THÍCH:

Chủ nghĩa Sô vanh (chauvinism) là một chủ nghĩa sùng bái tinh thần bè phái cực đoan, mù quáng trên danh nghĩa

của một nhóm (thường là một quốc gia hoặc một dân tộc), nhất là khi tinh thần bè phái đó có bao gồm cả sự thù hận chống lại một nhóm địch thủ. Chủ nghĩa Sô vanh là một hình thức cực đoan của chủ nghĩa dân tộc, dẫn đến chủ nghĩa dân tộc lệch lạc, dân tộc nước lớn, dân tộc hẹp hòi, bài ngoại, tự cho dân tộc mình là dân tộc siêu đẳng có sứ mệnh lãnh đạo các dân tộc khác.=> theo mình thì ý em Diên là anh ba quá bảo thủ, chỉ coi việc của mình là trên hết. => xin góp ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.