Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ Thành Phi

Chương 39




Nửa tháng trước, vết thương cũ của Tiêu Sắt Sắt đã ổn định.

Mấy ngày nay Ngọc Vong Ngôn hết lòng hứa hẹn lấy ra một ít thời gian, cùng nàng dùng bữa, thản nhiên lo lắng làm cho Tiêu Sắt Sắt cảm thấy được yên tâm.

Thời tiết vẫn rét lạnh như trước, gió Bắc Phong lạnh thấu xương, thiếu Sử trắc phi trong phủ yên tĩnh không ít. Tiêu Sắt Sắt được bọc trong chiếc áo choàng màu trắng thuần khuyết thêu hoa văn nổi, trong tay ôm lò sưởi tay đi trong rừng cây phong phía sau hồ.

Từ nơi này có thể nhìn thấy cảnh trí bên kia bờ hồ, đó là một góc Vương phủ tối tăm hẻo lánh nhưng rất yên tĩnh. Vào trong phủ lâu như vậy, cũng không đi qua bên kia, Tiêu Sắt Sắt bỗng nhiên có ý niệm đi vào trong đó.

Nhưng mà vừa đi chưa bao lau, chợt nghe tiếng la của Lục Ý. Tiêu Sắt Sắt quay đầu lại, gặp được Lục Ý thở hổn hển chạy tới.

“Tiểu thư tiểu thư, không tốt, xảy ra việc lớn, xảy ra việc lớn!”

Lục Ý thở không ra hơi tức giận ấn ấn mấy cái, trước mặt Tiêu Sắt Sắt thở gấp.

“Chuyện gì, ngươi nói chậm rãi.” Tiêu Sắt Sắt trong lòng căng thẳng.

Lục Ý hô: “Là Thái tử điện hạ!”

“Thái tử điện hạ làm sao?”

“Thái tử điện hạ muốn cưới Trắc phi!”

Tiêu Sắt Sắt trong lòng rơi lộp bộp, Ngọc Khuynh Dương sẽ không thú Cẩm Lam tỷ tỷ chứ!

Lục Ý kinh sợ trách cứ: “Cẩm trắc phi Thái tử điện hạ chết chưa đến ba tháng, tang kỳ cũng chưa qua, hắn lại muốn thú tỷ tỷ nàng! Sơn Tông đại nhân nói, việc này vốn không được Thiên Anh đế đồng ý, còn nói nếu Thái tử muốn thú Trương Cẩm Lam vào phủ chính là không xem hắn là cha. Nhưng ai biết trong lòng bàn tay Trương Cẩm Lan xuất ra ấn ký của chim Sùng Minh, ai đều cũng không mở được tay nàng, chỉ có Thái tử điện hạ nắm chặt tay nàng, liền mở ra, chim Sùng Minh kia còn lóe lóe sáng! Việc này được Triệu hoàng hậu cùng tỷ muội Triệu thị hai người cùng thổi phòng trước mặt Thiên Anh đế, nói chim Sùng Minh là điềm lành mà trời ban, hiển nhiên nhận định là Trương Cẩm Lam. Kết quả Thiên Anh đế bị thuyết phục, sáng nay hạ chỉ ban Trương Cẩm Lam làm Trắc phi phủ thái tử. Sơn Tông đại nhân nói, nếu không phải Triệu hoàng hậu muốn để nữ nhi Triệu thị làm chính thất Thái tử, nói không chừng Thiên Anh đế đã đem Trương Cẩm Lam phong thành Thái tử phi!”

Nói xong, đôi tay nhỏ bé của Tiêu Sắt Sắt run rẩy, trong lòng lần lượt trào ra oán hận, thống khổ, lo lắng, mỗi loại cảm xúc đều tàn khốc cắt đi tâm tư nàng.

Cái gì mà chim Sùng Minh, cái gì mà điềm lành trời ban… Nàng sao lại không biết, đây chính là do Ngọc Khuynh Dương cùng Triệu hoàng hậu Triệu phi bọn họ bày ra.

Vì sao những người này muốn Ngọc Khuynh Dương thú Trương Cẩm Lam mà bỏ bao nhiêu khí lực lớn như vậy, không tiếc làm chuyện khi quân? Nếu không phải biết được chuyện gì đó từ Cẩm lam tỷ tỷ, thì bọn họ sao như thế?

Đoán không được tỉnh cảnh của Cẩm Lam tỷ tỷ, Tiêu Sắt Sắt lo lắng, bức thiết muốn đi nhìn Trương gia một cái. Trương gia con nối dòng ít ỏi, hiện giờ chỉ còn tỷ tỷ Cẩm Lam cùng đệ đệ Dật Phàm, nàng không dám nghĩ đến kết cục của Cẩm Lam tỷ tỷ có giống như Trương Cẩm Sắt hay không.

“Lục Ý, ta muốn đi Trương gia, theo ta đi tìm Vương gia.” Tiêu Sắt Sắt thật sự còn nói, lôi kéo Lục Ý bước đi.

“Tiểu thư muốn cầu Vương gia cho người ra phủ?” Lục Ý hỏi: “Vẫn là đừng ra phủ, những người này luôn muốn mạng của tiểu thư, đi ra ngoài không an toàn!”

“Ta muốn tự mình đi xem mới có thể yên tâm.”

“Nhưng mà tiểu thư… A! Vương gia đến đây!” Lục Ý bỗng nhiên phát hiện Ngọc Vong Ngôn, “Tiểu thư tiểu thư, là Vương gia!”

Tiêu Sắt Sắt dừng chân, nhìn Ngọc Vong Ngôn đi tới mình.

Hắn đi rất nhanh, y phục màu khói bị gió thôi bay, gấm Tứ Xuyên được giặt rất bằng phẳng thoải mái, có chút nếp uốn mờ nhạt, màu sắc như Giang Ba gợn sóng.

Hắn vẫn bình tĩnh như trước, mang theo hơi ấm nhưng xa cách, đáy mắt đen tối không rõ, màu sắc sâu xa vô cùng.

Tiêu Sắt Sắt cúi đầu nói với hắn: “Chuyện của Cẩm Lam tỷ tỷ, Lục Ý đã nói với ta.”

Ngọc Vong Ngôn nhìn Lục Ý, người sau cũng học bộ dáng Tiêu Sắt Sắt cúi đầu, còn thè lưỡi.

Hắn nói: “Cùng bổn vương đến chúc mừng Trương Thái phó đi.”

“Chúc mừng?” 

Tuy trong lòng buồn bã, cũng muốn chúc mừng việc này, không thể đến thiếu. Ngọc Vong Ngôn không khó nhìn ra tâm tình Tiêu Sắt Sắt, cùng mình không có sai biệt.

Đáy lòng mềm mại, Ngọc Vong Ngôn nhẹ giọng nói: “Rất nhanh sẽ trở lại, không lưu lại lâu lắm.”

“Vương gia?” Tiêu Sắt Sắt trong lòng hơi ấm, gật gật đầu, “Được, ta sẽ đi theo Vương gia, không chạy loạn.”

“Ừ.”

Giờ thìn một khắc, Ngọc Vong Ngôn cùng Tiêu Sắt Sắt lên xe ngựa đến Trương gia.

Ngọc Vong Ngôn xuống xe ngựa trước, rồi xoay người đỡ Tiêu Sắt Sắt xuống xe, tiếp theo Lục Ý đón lấy rồi dìu nàng đi.

Hai gã sai vặt trong phủ vội tiếp nhận dẫn ngựa.

“Phủ Thái phó.” Sơn Tông nhìn bảng hiệu tựa tiếu phi tiếu nổi: “Chữ lưu niệm người, nét chữ cứng cáp ngắn gọn, nhìn thấy quả không sai, Vương gia cùng Vương phi xem?”

“Đúng vậy.” Ngọc Vong Ngôn nói, mắt nhìn Tiêu Sắt Sắt, đã thấy nàng xuất thần nhìn chằm chằm bảng hiệu, giống như không nghe lời nói của bọn họ.

Phủ Thái phó.

Ba chữ này đối với Tiêu Sắt Sắt quen thuộc cỡ nào.

Từ nhỏ đến lớn, cũng vô số lần ở dưới bảng hiệu chạy ra chạy vào, nhưng hôm nay, bảng hiệu cùng cánh cửa này, đều đã đi rất xa nàng.

Nàng không phải là nữ nhi Trương gia!

“Sắt Sắt, nàng làm sao vậy?”

Tiếng nói của Ngọc Vong Ngôn làm cho Tiêu Sắt Sắt hoàn hồn.

Nàng gượng cười: “Không có gì, chúng ta vào thôi.”

Ngọc Vong Ngôn không nói chuyện, hắn nhìn ra tâm tình Tiêu Sắt Sắt không được tốt, tuy không biết nguyên nhân, nhưng hắn cũng đâu được dễ chịu?

Tưởng tượng trong phủ này có nữ tử hắn yêu nhất, tất cả trí nhớ mãnh liệt đi đến. Nơi này một hoa một cây, đều làm hắn gợi lên thống khổ cùng thương tiếc, bước vào trong phủ, giống như là vướng một cái ma chú.

“Vương gia?” Tiêu Sắt Sắt nhẹ nhàng túm cổ tay áo Ngọc Vong Ngôn. Nàng sao có thể quên, tâm tình của mình cũng giống nhau hắn thôi?

Nàng cố lấy dũng khí, cẩn thận giữ chặt tay Ngọc Vong Ngôn, mà hành động như vậy làm cho đáy mắt Ngọc Vong Ngôn hiện lên dị quang, theo bản năng nàng rụt tay lại, lại tiếp xúc với ánh mắt của Tiêu Sắt Sắt, cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp.

“Vương gia, chúng ta cùng đi vào thôi, chàng… Không cần thương tâm.” Tiêu Sắt Sắt thì thào, nâng bước chân.

Đi qua cánh cửa, thái phó Trương tiềm cùng chính thất Phong thị bước nhanh ra tiếp đón, cung kính thi lễ ân cần hỏi.

Ngọc Vong Ngôn ý bảo bọn họ miễn lễ.

Tiêu Sắt Sắt cũng cười nói: “Các ngươi hảo.”

“Cẩn vương phi.” Trương Tiềm chắp tay, thắt lưng uốn cong vì cúi đầu.

Tiêu Sắt Sắt cảm thấy thê lương, trên mặt hề hề cười nói: “Cẩm Lam tỷ tỷ đâu? Ta muốn chơi cùng Cẩm Lam tỷ tỷ.”

“Cẩm Lam ở phía sau vườn.”

“Được, ta ra sau vườn.” Tiêu Sắt Sắt nâng váy chạy vọt đi.

“A, Cẩn vương phi!” Phong thị vội gọi tỳ nữ tới, “Mau đuổi theo Cẩn vương phi, nhất định phải đảm bảo an toàn cho nàng.”

“Trương phu nhân không cần.” Sơn Tông chắp tay nói, “Tại hạ có thể bảo vệ Vương phi.”

“Ừ.” Ngọc Vong Ngôn nói: “Bổn vương cùng Trương thái phó ở trước nghị sự.” Tiếp theo lại gọi gia đinh, “Đem danh mục quà tặng đưa cho Trương thái phó, quà tặng giao cho quản sự Trương phủ nghiệm thu.”

“Vâng, Vương gia.”

Trương Tiềm vội nói: “Cẩn vương, ngài thật khách khí, cựu thần…”

Ngọc Vong Ngôn nâng tay, ý bảo Trương Tiềm không cần nói thêm gì nữa, “Thái phó, bổn vương chỉ là tâm ý tán gẫu thôi.”

Trương Tiềm nhất thời hiểu được cái gì, thở dài nói: “Người đã chết, cựu thần cũng rút kinh nghiệm xương máu, mong rằng Vương gia cũng nén bị thương.”

“Đa tạ Thái phó.” Ngọc Vong Ngôn chắp tay.

“Cẩn vương, mời vào trong.”

“Mời.”

Trên đường phủ Thái phó, hoa mãi đã suy tàn, tháng giêng sắp qua, khí hậu ấm áp dần dần mang theo nhụy hoa lạnh lẽo bất khuất,

Dọc đường đi có mùi của phấn thơm thoang thoảng, hoa mai phủ Thái phó không phải màu trắng hay hồng, từ trước đến nay luôn là màu hồng phấn.

Màu sắc hoa mai không thường thấy, do mẹ đẻ Hà thị Trương Cẩm Sắt một tay tài năng trồng nên, Tiêu Sắt Sắt còn nhớ mẫu thân tùng nói qua, ở cố hương người còn có rất nhiều loài hoa màu hồng phấn.

Ngày mà cây mai nhỏ được vun trồng xuống, Tiêu Sắt Sắt đã không còn nhớ rõ, có khả năng cây mai nhỏ giờ đã trưởng thành thành đại thụ, bản thân cũng từ cô gái nhỏ trưởng thành một cô nương duyên dáng yêu kiều. Chỉ có người năm đó trông hoa, đã sớm chôn dưới mồ.

Chậm rãi đi tới, nhìn xung quanh một cây một cỏ, dương như đã qua mấy đời.

Tiêu Sắt Sắt khuôn mặt nhỏ bé chua xót, vừa chuyển ánh mắt, phát hiện Sơn Tông hướng nàng đi tới.

“Vương phi, Vương gia sợ ngài chạy loạn, thuộc hạ đi theo hộ vệ.”

“Được.” Tiêu Sắt Sắt gật đầu, thu lại tâm tình.

Cùng Sơn Tông đi vào sao sân vườn, Tiêu Sắt Sắt có chút không được tự nhiên, Sơn Tông cơ trí sắc bén, Tiêu Sắt Sắt đều rất rõ ràng. Ở trước mặt hắn nàng cũng không cần giả vờ ngốc, nhìn thấy cách đó không xa là cổng ra vào đi về phía trước.

“Vương phi, hình như ngài rất quen thuộc với phủ Thái phó a.” Sơn Tông tựa tiếu phi tiếu.

Tiêu Sắt Sắt nói: “Trước kia Cẩm Sắt tỷ tỷ thường mang ta đến chơi.”

“A…” Sơn Tông có chút đăm chiêu hỏi: “Quan hệ của Vương phi cùng Cẩm trắc phi cũng không tồi, cũng biết người Vương gia yêu là Cẩm trắc phi chứ.”

“….Biết”

“Vương phi có thể vì bản thân mà thương tâm?”

“….Sẽ.”

Sơn Tông ánh mắt trầm xuống, nói: “Còn tưởng rằng Vương phi sẽ không có lòng ghen tị.”

“Không phải ghen tị.” Dưới tay áo đã gắt gao nắm chặt, “Không phải ghen tị, không phải.”

“Vậy thì là gì?”

Tiêu Sắt Sắt nghỉ chân, nhìn lại Sơn Tông, đáy mắt bi thương cùng tang thương kéo dài không dứt, khóe môi gợi lên nụ cười đau khổ nhẹ nhàng.

“Sơn Tông, ngươi không hiểu.”

Sơn Tông híp mắt, đáy mắt như đuốc dừng trên người Tiêu Sắt Sắt, ánh mắt rất sắc bén, nhưng mặc cho hắn có xem như thế nào, cũng không thể nhìn ra được Tiêu Sắt Sắt mang tâm tình như thế nào.

Sơn Tông nghĩ rằng, đại khái cảm xúc này quá mức phức tạp, rối rắm đan vào cùng một chỗ, mới có thể khó phân biệt như thế.

Đem một nữ nhân như vậy để bên người Vương gia có tốt hay không?

Lúc Sơn Tông đang nghĩ rằng có nên vạch trần Tiêu Sắt Sắt hay không, thì bỗng nhiên Tiêu Sắt Sắt thấy cái gì đó, lộ ra kinh ngạc.

Nàng vội lôi kéo Sơn Tông, lướt qua cổng vào, ẩn thân sau một bụi cây rậm rạp.

“Đó là…” Sơn Tông thấp giọng thì thào, cùng Tiêu Sắt Sắt nhìn về một vị trí.

Nơi đó là góc tối hẻo lánh trong vườn, một thiếu niên gương mặt đầy tức giận trừng mắt Ngọc Khuynh Dương, hận không thể ăn thịt tẩm da hắn.

“Đồ bại hoại, ngươi nói, ngươi không có lỗi với chuyện của Cẩm Sắt tỷ tỷ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.