Trọng Sinh Chi Luyến Sư Tư Đồ

Chương 38: 38: Đại Hội Tiên Minh




Hồi chuông thứ ba vang lên, những đệ tử có trong danh sách đã đề cử liền lên đường đến nơi tổ chức Đại hội Tiên Minh

Đại hội Tiên Minh năm nay được Cao Lăng La Thị đại diện tổ chức nơi địa thế phức tạp, núi non ghập ghềnh kéo dài vạn dặm nằm trong một địa cốc lớn thuộc Thanh Hà

Thân cưỡi kiếm bay, dẫu là vạn dặm cũng chưa quá nửa canh giờ đều đã đến

Đại hội Tiên Minh là nơi họp mặt tỉ đấu giữa các đệ tử thế gia của Bách gia tiên môn, bởi lẽ đó mà một vị tiền bối đều cử ra không ít đệ tử tham gia

Thế nhưng mỗi một vị nhiều nhất có thể chọn lựa mười đệ tử tham dự.

Nếu hạn mức cao nhất đã có như vậy, tất nhiên càng nhiều càng tốt

Vừa bước vào cổng lớn khắc rõ một chữ lớn "Tiên Minh Quan", những tiểu bối lần đầu đến Đại hội Tiên Minh chỉ có thể biết to mắt há mồm

Địa cốc này ngự lại Thanh Hà, kéo dài qua bảy tòa núi nhấp nhô, cây xanh rậm rạp

Trong đó nước ngầm chảy mạnh, thác nước dốc đá, đỉnh cao cốc sâu giao nhau chằng chịt

Toàn bộ các giáo phái của Bách gia tiên môn đều có mặt.

Chủ lực tham dự là tứ đại tiên môn giáo phái - bốn nhà tiên giáo quyền lực nhất

Dẫn đầu lại luôn luôn chỉ có thể là Kim Quang Mạc Thị còn xếp theo sau dần chính là Cao Lăng La Thị, Huyễn Chu Cao Thị, Minh Hy Liễu Thị.

Theo sau đó mới là các giáo phái tiên môn còn lại

Trong bốn phái, Kim Quang Mạc Thị là tính tổng hợp cực mạnh, về thục lực năm điện ai cũng có sở trường riêng

Về tấn công trực diện như Cao Lăng La Thị, Mị Tôn thánh chủ dư sức tung đòn

Về các chú pháp triệu hồi như Huyễn Chu Cao Thị thì chớ có mà quên Luân Ninh thánh chủ đã cho chúng đệ tử "nhai" bao nhiêu là sách chú thuật rồi đấy

Về âm luật như Minh Hy Liễu Thị thì Gia Yên thánh chủ cận lực chỉ đạo một sót một li

Chưa kể đến về khả năng bày trận đồ sở thuật Nhạc Tinh thánh chủ là một người thông tuệ thế nào

Chỉ riêng thuật điện duy nhất là Thanh Uy Viện của Tịnh Thanh Thượng Tiên, sở dĩ cũng là lần đầu tiên y nhận đệ tử, khó nhận rõ là thông tuệ về lĩnh vực nào

Vì lẽ đó, rất nhiều người tu tiên luôn rất muốn cầu học tại Kim Quang Mạc Thị, nhưng nơi đây chiêu sinh cực kỳ gắt gao, huống hồ mỗi kỳ nhận nhiều nhất cũng chỉ có mười tám đệ tử, quả thật không dễ dàng

Về đạo thuật của Kim Quang Mạc Thị thì khỏi nói, cái ngút ngàn không kém có chính là..

Kim Quang Mạc Thị rất giàu và hiển nhiên cũng rất ư là chịu chơi

Suy cho cùng, Kim Quang Mạc Thị giáo dưỡng con cháu phải biết khiêm tốn, nhưng về mặc tài chính thì có khiên tốn đến mấy thì cả thiên hạ cũng rõ rằng họ rất giàu, rất ngán cả tiền luôn ấy chứ

Cạnh tranh không kém hiển nhiên Cao Lăng La Thị - một gia tộc nổi tiếng bung tiền không kém.

Với một tên đỗ nghèo khỉ như Tiêu Vương chỉ nghe đã ham, đã xót

Nhìn bốn nhà đi đầu, Lam Tuyên Cơ đột nhiên bèn quay sang kéo tay ổi Tiêu Vương

"Ta nghe Vô Lãnh Lý Thị của Lý sư tỷ cũng là một nhà tiên giáo có tiếng mà, sao lại không được gọi tên vậy?" - Lam Tuyên Cơ

"Vô Lãnh Lý Thị khá có tiếng quyền, nhưng giáo phái nhà họ Lý này cũng là mới tạo được tiếng quyền, vốn chưa tồn tại qua trăm năm hay nhiều đời nên không thể so sánh với bốn nhà còn lại!" - Tiêu Vương

Triệu Lẫm đứng bên cạnh nghe cả hai nói về chủ đề này nên cũng bèn nói thêm nào

"Còn một chuyện nữa, vì giữa Kim Quang Mạc Thị và Vô Lãnh Lý Thị có một giao ước thế tộc riêng, nên Vô Lãnh Lý Thị cũng chỉ cần dựa vào Mạc gia cũng đã thừa tiếng dư danh rồi!" - Triệu Lẫm

"Hử? Là giao ước gì, ta chưa từng nghe qua!" - Lam Tuyên Cơ và Tiêu Vương đều tò mò theo

"Cái này thì ta không rõ, như sư phụ của ta cũng nổi tiếng khá nhiều chuyện nên nói vơ vơ cho bọn ta biết vậy thôi!" - Triệu Lẫm

Nghe Triệu Lẫm nói vậy, Tiêu Vương và Lam Tuyên Cơ bèn lèm bèm

"Ngươi đến sư phụ của mình cũng dám nói xấu ha!" - Tiêu Vương

"Đâu có nói xấu, ta nói thật mà!" - Triệu Lẫm

"Suỵt!"

Tôn Tự đột nhiên bèn nhắc nhở đến cả ba người, Lam Tuyên Cơ và Tiêu Vương bèn bịt miệng im lặng.

Còn Triệu Lẫm chỉ hướng tới Tôn Tự, không nói gì mà lườm một phát rồi mới im

Còn Tôn Tự lại y như rằng là quen rồi nên cũng không muốn nói gì thêm

Tại đây, ngoài bốn gia tộc lắm tiền nhiều của thừa tài này thì còn có các môn phái nhỏ không đếm hết được

Cho nên, cuối cùng tụ tập đến địa cốc Tiên Minh Quan báo danh khẳng định hơn cả ngàn người, trên mọi phương diện đều vô cùng náo nhiệt

Trước lệnh khởi công, các đệ tử tham dự vây quanh cả một hội trường thật lớn trước sơn cốc, từ trên nhìn xuống đều lắm màu nhiều sắc

Phía biện điện sơn cốc sớm dựng lên đài cao, là để các tu sĩ thế gia không tham dự đại hội mà xem cuộc chiến

Cờ màu của đại biểu của các phái lay động phấp phới trên đài lầu

Vị trí thượng đẳng của chư vị chưởng môn ở tầng cao nhất, một hàng Kim Quang Mạc Thị do Tịnh Thanh Thượng Tiên dẫn đầu, an vị ở đài cao

Xung quanh đều là các thánh chủ, giáo chủ hội tụ thân ý gợi chuyện

Đệ tử cận thân đều bên cạnh sư phụ của họ, còn các đệ tử khác thì bên dưới đài vây thành từng hội trò chuyện giết thời gian trước lễ khai lệnh

Tiêu Vương đeo kiếm bước đi trên con phố dài, nhìn xung quanh lại thầm nghe qua vài tiếng xì xào, lại còn đang nói về mình

Nhìn xung quanh, bọn họ nhìn vào y phục trên người của hắn mà nhận định được hắn chính là đệ tử huyền môn của Tịnh Thanh Thượng Tiên

Tiêu Vương bước đi cũng không quên tò mò nghe xem họ nói gì, có cả nam đệ tử lẫn nữ đệ tử rồi nói về hắn

Nhưng mấy lời của các nam đệ tử xung quanh nghe có vẻ không êm tai cho hắn, thế nên Tiêu Vương chỉ đành lắng tai nghe mấy lời từ những nữ đệ tử kia

"Hảo soái, đệ tử Kim Quang Mạc Thị toàn cực phẩm, đệ tử huyền môn càng hảo soái hơn nữa cơ!"

"Không biết đệ ấy thích nữ nhân thế nào nhỉ?"

"Vậy cô có muốn đến hỏi không?"

"Cô kỳ quá à, ta ngại chết mất!"

"..."

Nghe những lời đường mật ngọt ngào của mấy vị cô nương kia, Tiêu Vương đương nhiên là thích thú vô cùng

Lại còn không quên thể hiện phong thái tuấn nhã, trước mắt họ, còn phong lưu nháy mắt một cái, thật làm biết bao trái tim thiếu nữ thổn thức mà kêu la

Đi qua dòng người, đứng giữa những chính môn đệ tử của tứ đại tiên môn giáo phái, Tiêu Vương có chút lạc lõng bèn bước đến bên cạnh Mạc Tử Quân trên đài cao

Đột nhiên có một vị bước đến thi lễ với Mạc Tử Quân, Tiêu Vương đứng cạnh sau lưng y bèn theo lễ chế bèn cúi đầu hành lễ

Nhìn người này y phục ánh vàng kim sa, hoa văn lại rất cầu kỳ, nhìn nào liền biết là tông thất chính môn của Cao Lăng La Thị ngay

Người ấy hướng mắt khéo nhìn sang Tiêu Vương đứng cạnh, lại khẽ cười hòa nhã

Tiêu Vương cũng có hơi khó hiểu nhưng cũng không có ý định bận tâm nhiều, thấy đối phương có vẻ muốn bàn bạc gì đó với Mạc Tử Quân, Tiêu Vương chỉ khẽ cúi đầu rồi im lặng lui xuống

Tuy vậy, hắn vẫn thầm nghe qua vài câu của cuộc đối thoại kia giữa cả hai

Có vẻ cũng không phải chuyện gì hắn không biết đâu, vốn là nói về chuyện về Ngao linh lần trước, đối phương cũng chỉ là hỏi Mạc Tử Quân đã giải quyết thế nào rồi

Mạc Tử Quân biểu cảm không chút lay động, chỉ trầm giọng đáp lại

"Thân là hạ cổ yêu thú, bản năng cũng không khống chế được! Tự ắt không thể tồn tại!"

Chỉ thoáng nghe qua lời của y, Tiêu Vương lại có chút rùng mình lạnh gáy.

Biết là Ngao linh đã ăn thịt làm hại người dân vô tội, tuy vậy nhưng những lời của y đúng là quá thẳng thừng không chần chừ rồi

"Tiêu Vương!"

Nghe có tiếng gọi mình, Tiêu Vương bèn ngó mắt xung quanh, lại không biết là ai gọi mình

Giọng gọi hắn là giọng của một nữ nhân, nhưng giọng này không giống giọng của Lam Tuyên Cơ cho lắm

Suy cho cùng hắn chẳng quen biết nữ nhân nào, chính xác thì ngoài Lam Tuyên Cơ và Triệu Lẫm thì hắn có thân thích với ai đâu chứ

Nhìn về bên phía chúng đệ tử của Kim Quang Mạc Thị rồi bước xuống, nhưng cũng không thấy có ai quay sang hay vẫy tay gọi

Tiêu Vương bèn quê độ khẽ lắc đầu, còn nghĩ có lẽ hắn nghe nhầm rồi thì đột nhiên có thứ gì đó vội vã sượt qua vai, từ xa bay đến phía hắn

Tiêu Vương khẽ quay đầu, ra tay cực kỳ mau lẹ mà bắt lấy vật ấy, vừa cúi đầu nhìn, vậy mà lại là một nụ hoa màu tim tím nhẹ nhàng

"Nhận rồi, nhận rồi kìa!"

Nhìn sang bên vừa ném hoa qua mình đang hí hửng vài tiếng cười, còn đang đơ ra không biết nói gì, lại một bóng người thướt tha đâm đầu đi tới, giơ tay ném tới một đóa hoa nhỏ màu hồng nhạt, ném không chuẩn, nện vào bả vai hắn

Tiêu Vương khẽ cúi người nhặt lấy.

Ánh mắt di chuyển, cô nàng nọ cười hi hi, che mặt bỏ chạy

"Cái này.."

Lần thứ ba, lại là một thiếu nữ e thẹn, không dám nhìn thẳng, cứ thế là thuận tay ném đại, lại ném thế nào mà nụ hoa hồng hồng be bé lại vướng vào trên tóc của Tiêu Vương

Những cánh hoa như sợi bông quấn quanh sợi dây thắt tóc lại tạo thành một vòng tròn như quả cầu nho nhỏ ngay trên tóc Tiêu Vương

"Đáng yêu quá đi!"

Lần tiếp theo, lại là một thiếu nữ hoạt bát đi tới, hai tay ôm một đóa hoa thược dược màu trắng tinh khiết, ném vào ngực hắn rồi quay người chạy luôn

Một rồi hai, hai rồi tới ba, ba rồi lại bốn..

Cứ thế hơn chục lần, Tiêu Vương đã nhận một đống cành hoa, đóa hoa đủ mọi màu sắc

Khoảng trống mà hắn đứng đã rải rác đầy hoa và hoa từ thân xuống chân.

Nào là hoa trinh nữ, hoa hồng tím, hoa thược dược..

Đủ loại hoa gì cũng có

Nhìn bạch y tiểu thiếu niên bất lực còn ngơ ngác đứng giữa núi hoa tung sắc mà chúng người xung quanh đều che miệng cười khúc khích, đặc biệt là những vị cô nương ban nãy ném hoa vào hắn kia

Tiêu Vương của lúc này không biết nên làm thế nào cả, chỉ biết tay ôm hoa trong lòng đảo mắt nghiêng đầu nhìn sang hàng ngũ đầy những nữ nhân kia với vẻ mặt khó hiểu

Nhìn thấy biểu hiện khó hiểu trên mặt của Tiêu Vương lại khiến họ cảm thấy hắn càng đáng yêu hơn, thích thú che miệng cười khúc khích

Suy cho cùng cũng không biết nên làm gì, Tiêu Vương thì nghiêng đầu nhìn sang, vui vẻ nở một nụ cười tươi tắn

Nụ cười ngọt ngào thành công đánh trúng vào tim của những thiếu nữ kia, khiến họ không ngừng phấn khích

Tiêu Vương tay ôm thành một bó hoa to đùng trên tay, cũng không biết nên để đâu nhưng lại càng không thể phủ phàng vứt bỏ hay trả lại

Thế là hắn hai tay ôm bó hoa lớn, thuận hướng đi lên đài cao.

Ngước mắt lên liền thấy Mạc Tử Quân cao cao tại thượng đang hướng mắt nhìn hắn chằm chằm

Cũng không biết có phải là y muốn nói gì hay không, Tiêu Vương thầm đoán chắc chắn là nhắc nhở hắn phong thái không đoan chính, còn phong lưu đẩy thính cùng các vị cô nương kia

Tiêu Vương có phần chột dạ chỉ biết tay ôm hoa đứng đó hướng mắt e dè nhìn y, không dám hó hé gì

Đột nhiên vị tiên gia ban nãy kia bèn bước đến, người này nhìn hắn, vẫn nở một điệu cười hòa nhã như ban nãy rồi lại quay sang Mạc Tử Quân cười nói

"Ngươi thật là biết chọn đệ tử nha!"

Nói đoạn, ngài ấy bèn khẽ liếc mắt nhìn sang Tiêu Vương.

Trên mặt vẫn là điệu cười hòa nhã không chút lay động

"Tiểu tử, ngươi tên Tiêu Vương nhỉ, đã bao nhiêu tuổi rồi?"

Được bề trên hỏi đến, Tiêu Vương đương nhiên không chút chần chừ mà đáp lại

"Đệ tử mười lăm tuổi ạ!"

Nghe Tiêu Vương đáp lại, đối phương bèn khẽ nhướng một bên mày, rồi lại khẽ quay sang Mạc Tử Quân, điệu cười lẫn lời nói đều mang theo hàm ý trêu chọc

"Thì ra đây mới là kiểu ngươi thích rồi!"

"Hàm hồ!"

Lời vừa dứt, Mạc Tử Quân đã lập tức tỏ rõ thái độ với đối phương.

Người này ngược lại còn càng nói tiếp

"Ta lại thấy đúng ấy chứ!"

Hẽ quay sang Tiêu Vương rồi bèn tiến đến cúi đầu hướng mắt như muốn nhìn rõ Tiêu Vương hơn vậy

"Bảo bối trong tay, ngươi mà không biết trân trọng..

Ta sẽ cướp người đấy!"

Lời nói này thật sự có sức gây chiến cực cao, đối phương còn khẽ liếc mắt nhìn Mạc Tử Quân như muốn trêu ngươi y

Đối phương khẽ đưa tay đến trước mặt, Tiêu Vương nhìn điệu cười ấy vẫn như một không chút lay chuyển nhất thời lại muốn tránh đi

"Ngươi không cần dùng tay nữa?"

Một lời này của Mạc Tử Quân mang theo khí hàn băng lạnh lẽo, cứ như thể y nhất định sẽ ra tay vậy

"Cái tên này, ngươi thật là vô vị quá mà!"

Đối phương bèn khẽ rút tay lại, tự chỉnh lại tác phong của mình rồi cũng chịu im miệng

Tiêu Vương xem như thở phào một hỏi, hắn bèn mang hết số hoa trong tay đặt đại trên chiếc bàn bên cạnh

"Tiêu Vương!"

Chưa gì, lại lần nữa nghe thêm một tiếng gọi tên mình.

Nhưng gọi điệu này lại chính là của người ban nãy mà

Tiêu Vương khẽ quay sang, đối phương trên mặt vẫn luôn là nụ cười nửa thật nửa giả đó, hướng mắt nhìn hắn rồi khẽ đáp

"Ta nhớ tên ngươi rồi, chi bằng ngươi cũng nhớ tên ta đi!"

Trong lúc Tiêu Vương còn ngớ ngẩn không kịp nói gì, đối phương lại tiếp lời

"Từ giờ, cứ gọi ta là La Phi đại nhân!"

Dứt lời, đối phương vẫn nhìn Tiêu Vương đầy thân tình, không quên lia mắt sang Mạc Tử Quân đứng cạnh hắn rồi mới quay đầu bước đi

Tiêu Vương ngớ người một lúc lâu rồi mới chợt nhận ra, cái gì cơ, đó là La Phi đại nhân?

Không phải chứ, cái tên nổi danh phong lưu đó sao? Sao lại nhắm vào ta chứ?

Tiêu Vương đã từng nghe qua người này, chính xác thì là tu sĩ thì hẳn không ai không biết

Hắn chính là tông chủ của Cao Lăng La Thị, tuy vậy chỉ mới một năm đã lui về nhiếp chính, vốn dĩ còn khá trẻ đã lui mình đổi người, nhưng lại đưa ra một lý do chỉ mới hai chữ "không thích"

Chỉ với hai chữ này cũng đã nổi danh trong Bách gia tiên môn, nhưng cái mà La Phi đại nhân này tiếng xa vạn dăm hiển nhiên chính là do gã đích thị là một tên tra nam chính hiệu

Hữu tình phong lưu, dù là nam nhân hay nữ nhân gã đều không bỏ qua.

Minh chứng cho câu ăn tạp dễ sống đấy

Bây giờ cái tên này lại còn gạ gẫm Tiêu Vương rồi, kèo này toi thật rồi đấy!

Trong lúc Tiêu Vương còn đang bấn loạn, lo lắng cho tương lai sau này khi vừa nếm trải cái gọi là được nam nhân theo đuổi thì bỗng có thứ gì đó chạm qua tóc mình

Tiêu Vương theo bản năng khẽ ngước đầu lên nhìn, liền chạm phải ánh mắt của Mạc Tử Quân

Mạc Tử Quân nhìn hắn một lúc, rồi nhẹ nhàng đưa tay gỡ đóa hoa trinh nữ đang quấn thấy dây tóc của Tiêu Vương, y bỗng lãnh đạm cất tiếng

"Đừng bận tâm đến những lời ban nãy!"

"Quên càng tốt, không đáng nhớ!"

Tiêu Vương cảm thấy giọng điệu của Mạc Tử Quân thật sự là hoàn toàn ghét bỏ, hiển nhiên liền gật đầu vâng lời ngay

"Không cần nhớ, con nhớ lời sư tôn là được rồi ạ!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.