Trọng Sinh Chi Luyến Sư Tư Đồ

Chương 24: 24: Đầu Mối Thủy Quỷ




"Ngươi thật sự là đệ tử của Tịnh Thanh Thượng Tiên?"

"Có vấn đề gì sao?" - nhìn điệu bộ phát hoảng của họ, Tiêu Vương chỉ ngơ ngơ gật đầu

Bốn con người kia nhìn nhau chăm chăm sau đó lại quay sang Tiêu Vương.

Lần này ánh mắt của họ lại không nghi hoặc mà lại long lanh nhìn hắn

"Tịnh Thanh Thượng Tiên thật sự trông như thế nào vậy?"

"Thanh Uy Viện có phải nhìn được toàn bộ tiên cảnh không?"

"Ngươi nhìn thấy chân thân của người chưa?"

"Ngươi có thường ở cạnh người không?"

"Người thường nói với ngươi những gì?"

"Còn nữa.."

"Dừng ngay!" - Tiêu Vương nói lớn một tiếng, bốn cái con người kia bèn im bặt

Trời ạ, hắn đến nghe còn không kịp huống chi là trả lời lại chứ

"Từng người thôi, chớ có mà hỏi dồn dập vậy chứ!" - Tiêu Vương

Ban đầu hắn cứ nghĩ là lớn chuyện rồi, nào ngờ chuyện không lớn nhưng lại phiền thế này

Ít ra cũng hỏi một câu gì đó về ta đi chứ

"Thứ nhất, ngươi trông thế nào thì không phải các ngươi ai ai cũng được nhìn thấy tượng thần rồi sao?"

"Thứ hai, tiên cảnh ở Thanh Uy Viện nhìn xuống đảm bảo các ngươi lóa cả mắt luôn!"

"Thứ ba, chân thân thượng thần không phải muốn nhìn là nhìn, ta là đệ tử của y chứ không phải thê tử của y!"

"Thứ tư, ta là đệ tử của y nhưng không có nghĩa lúc nào cũng bên y!"

"Thứ năm, y nhìn mặt ta chưa chắc được ba lần trong một ngày, đừng hỏi là nói gì với ta!"

"Cuối cùng, hỏi đến đây được rồi! Ta không trả lời nữa!"

Sau khi trả lời hết một tràn các câu hỏi của họ, cuối cùng cũng phải thở thác lác một hơi

"Thế thôi, dừng ở đây được rồi! Cáo từ!"

Tiêu Vương bèn nhanh chân chuồn trước đỡ vướng họa, chưa đi được mấy bước đã bị kêu lại

"Nè, ngươi cứ thế mà đi à?"

Tiêu Vương bèn bất lực thở dài một tiếng, rồi quay lại nói

"Vậy các ngươi có định nói mình là ai không đây?"

Nữ tử kia bèn bước lên trước, nhẹ nhàng cất tiếng mà nói

"Bọn ta là đệ tử của Bách gia tiên môn!"

Nhận được một câu trả lời dư thừa không như mong đợi, Tiêu Vương bất lực vỗ đầu một phát rồi nói

"Cô nương à, hai mắt của Tiêu Vương ta vẫn còn dùng được! Nhìn y phục các ngươi đương nhiên ta biết các ngươi là đệ tử của Bách gia tiên môn rồi!"

Nam tử mặc y phục màu trắng xám nhẹ kia bèn kéo nàng ta xuống rồi bước lên trước mặt Tiêu Vương

"Thất lễ quá! Tại hạ Huyễn Chu phái tên Cao Ưu!"

Nói rồi liền đưa tay chỉ vào nam tử áo vàng kim kia rồi đến nam tử mặc y phục nâu cam ban nãy rồi mới đến nữ tử kia

"Cậu ta là đệ tử Cao Lăng Phái tên La Thanh! Còn hắn là đệ tử Lý Quy phái tên Nhan Khiết! Còn nàng ta là đệ tử Minh Hy phái tên Lưu Ly!"

Xong một màn giới thiệu danh tính, cuối cùng cũng có thể vào được vấn đề chính cần để tâm đến rồi

Hóa ra vì những sự việc xảy ra trong số các tu sĩ mất tích cũng có phần lớn các đệ tử của Bách gia tiên môn nên họ mới giáo nhiều đệ tử xuống điều tra

Vốn là những giáo phái ấy khác với Kim Quang phái, họ vốn rất phô trương hệ trọng nên đã phái rất nhiều đệ tử xuống núi cách đây vài hôm

Tuy nhiên đến thời điểm hiện tại, chỉ còn lại bốn người này.

Chính xác hơn thì mỗi giáo phái hiện tại cũng chỉ còn có một đệ tử đảm đương nhiệm vụ lần này

Theo như bốn người họ đã điều tra suốt vài ngày qua, cũng điều tra được không ít

Kết luận của họ đưa ra chính là thứ gây họa không phải là những tiểu yêu quái bình thường

Bởi vì đa phần, yêu quái thường hành động về đêm.

Nhưng theo như họ thuật lại, chúng đã tấn công vào khi trời còn sáng, hơn nữa cũng nhanh chóng giết chết không ít tu sĩ, chứng tỉ tu vi không nhỏ

Những như đã được báo cáo từ trước, bọn chúng chỉ rút hết ngoại bì, cứ thế bỏ đi mà không ăn thịt con mồi

Thông thường yêu quái thích ăn thịt con người để đồng thời hút dương khí bồi bổ tu luyện

Tiêu Vương sau khi nghe thuật lại toàn bộ, hắn bèn ngẫm nghĩ lại đôi chút rồi hỏi

"Trong số các đồng môn bị sát hại của các ngươi, có còn giữ lại xác của ai không?"

"Vẫn còn!"

Dứt lời, La Thanh bèn dẫn Tiêu Vương vào bên trong Bạch phủ.

Có một cái xác người được đặt ở bên trong

Dù đã có vải trắng đắp lên thi thể nhưng máu vẫn cứ chảy ròng rã, thấm không biết bao nhiêu lớp vải trắng rồi

Tiêu Vương bèn bước đến, đưa tay lật nhẹ vải trắng lên.

Đập vào mắt hắn chỉ toàn máu là máu vươn khắp thi thể

Vì ngoại bì đã bị lột mất toàn bộ, đương nhiên thứ còn lại chỉ là thi thể đẫm đầy máu tanh nồng nặc

Nhưng Tiêu Vương khẽ cúi đầu ngửi ngửi, lại nhận thấy có gì đó bất thường liền hỏi

"Thi thể này đã qua bao nhiêu ngày?"

"Đã qua hơn ba ngày rồi!" - Nhan Khiết

Nghe đến đây, dường như kết luận của Tiêu Vương đã chính xác nhưng thật sự quá khó hiểu

"Thi thể này đã qua hơn ba ngày, nhưng không những không bị rã thân* mà lại không còn không có mùi hôi thối rữa!"

(rã thân: Phân hủy)

"Ừ nhỉ, sao bọn ta không nhận ra nhỉ?" - Lưu Ly

"Ha, vì thế nên các ngươi mới không thể làm đệ tử Kim Quang phái đó hiểu chưa!" - Tiêu Vương đứng dậy, giỡn giọng trêu chọc

"Tiểu tử kia, ngươi có tin là ngươi không có đường về Kim Quang sơn nữa không!" - La Thanh

"Ui, ta sợ quá cơ đấy! Ngươi lớn hơn ta à, sao dám gọi ta là tiểu tử!" - Tiêu Vương

"Ta tuy mới 18 tuổi, cũng không biết ngươi bao nhiêu tuổi, nhưng nhìn là biết ngươi nhỏ hơn ta rồi! Đồ nấm lùn!" - La Thanh

"Ngươi mắng ai lùn chứ, ta đã..

Khoan, ngươi 18 tuổi?"

Tiêu Vương còn muốn cãi tiếp, nhưng hắn dường như nhận ra có gì đó sai sai thế nên không thể nói thêm lời nào nữa

Không nhận được trả lời, La Thanh có chút mày cáu gắt, Lưu Ly bèn nhìn Tiêu Vương mà nói

"Ta nói này, La Thanh nhỏ tuổi nhất trong bọn ta nên có phần quá lời thôi! Người đừng trách đệ ấy!" - Lưu Ly

Không phải chứ, cái tên La Thanh kia đã 18 mà lại nhỏ nhất ư

"Vậy còn, các ngươi?" - Tiêu Vương

"Ta 19, còn hai người kia thì 20 rồi!" - Lưu Ly

"..."

Biết nói gì bây giờ, Tiêu Vương ơi là Tiêu Vương sao ngươi lại manh động giống cái tên ngạo kiều Triệu Lẫm kia rồi vậy

"Này này, ngươi còn chưa trả lời ta đấy! Ngươi bao nhiêu tuổi rồi hả tên lùn kia!" - La Thanh

Nếu là mọi khi, hắn nhất định sẽ cho cái kẻ dám nói mình lùn một trận, nhưng mà lần này có vẻ thua thiệt rồi hì hì

Tiêu Vương bèn gượng gạo đưa tay hờ hững gãi gãi bên má mình, sau đó bèn cười gượng mà nói

"Tiểu đệ có phần quá lời, mong sư huynh sư tỷ chớ để bụng nha!"

Nghe điệu bộ của hắn đột nhiên thay đổi, bốn cái con người kia không khỏi khó hiểu

"Sư huynh sư tỷ? Ngươi rốt cuộc bao nhiêu tuổi?" - Cao Ưu

Trời ạ, người ta đã xuống nước như vậy rồi thì cho qua đi chứ.

Chớ có mà hỏi thẳng như vậy chứ

"Tuổi á hả, thật ra thì ta..

nói sau đây.."

Tiêu Vương cứ ấp úng kéo dài không muốn trả lời.

Còn đang ôm một mớ suy nghĩ hỗn độn, chợt truyền tai hắn một âm thanh kì lạ nào đó.

Nhìn sang bốn người họ, vẻ mặt cũng kiên định lại đằng đằng sát khí hướng theo âm thanh đó

"Đi!"

Dứt lời, liền ngay lập tức phản ứng mà hướng đến nơi phát ra âm thanh ấy.

Thế là men theo con đường, lại chạy đến một con sông lớn

Nhìn đám thôn dân hoảng sợ la hét không ngừng, bên cạnh bờ là một xác chết đẫm máu tanh giống y như thi thể ban nãy ở Bạch phủ

Lưu Ly liền nhanh trí trấn an thôn dân rồi kéo họ đi khỏi chỗ này, phần còn lại sẽ dễ dàng điều tra hơn

"Lại thêm một người!" - Nhan Khiết

"Không phải chúng chỉ tấn công tu sĩ thôi sao, lần này đến cả thôn dân cũng?" - La Thanh

Cao Ưu bèn bước đến thi thể đó xem qua, khẽ vén tay áo lên rồi đặt tay lên vùng cổ rồi xuống ngực của thi thể ấy để tra xét, sau đó bèn nói

"Không, người này là một tu sĩ!" - Cao Ưu

"Tu sĩ?" - La Thanh

Tiêu Vương bèn đưa mắt nhìn qua rồi cúi xuống xem xét, rồi nói thêm

"Chính xác hơn là một đạo sĩ giang hồ, tu vi cũng kha khá! Có thể từng là tu sĩ ngoại bang!" - Tiêu Vương

Ba người bèn đưa mắt nhìn xung quanh xem xó gì bất thường không.

Đột nhiên La Thanh lại bước đến một phía vách bờ sông rồi nói

"Có linh khí yêu tà!"

Tuy vậy, khi đến xem thì lại không thấy thứ gì, hơn nữa linh khí vươn lại cũng cũng không nhiều

Nhan Khiết cũng để ý đôi chút đến những vệt nước văng lên bờ có gì đó khác biệt, Tiêu Vương nhận thấy ánh mắt đó nên cũng chăm chú đôi chút

Đột nhiên, Tiêu Vương khẽ bước đến một bên bờ gần ở nơi ban nãy mà La Thanh đứng rồi khẽ cúi người xuống ngay mặt sông

"Có gì bất thường sao?" - Nhan Khiết

Tiêu Vương không đáp lại nàng ta, hắn khẽ đặt tay lên môi ra hiệu im lặng

Bọn họ liền im lặng như tờ một lúc lâu không chút động tĩnh gì

Cả ba người đang ngưng thần đề phòng, không kịp phản ứng thêm điều gì, đã thấy Tiêu Vương đột nhiên vung tay đánh mạnh một đòn xuống mặt nước

Một sào bọt nước rào rào rào bắn tới tung toé.

Tiêu Vương lại đứng lên đạp một phát vào mạn vách bờ

Mà trên trên cánh tay ban nãy đánh xuống của hắn, lại có một thứ gì mặt mũi sưng phù, da dẻ trắng bệch, khắp người rong rêu

"Là thủy quỷ!"

Không nói thêm gì, Tiêu Vương bàn tay siết lấy con thủy quỷ trên tay, một đóm lửa đỏ rực lóe lên, ngay tức khắc đốt cháy con thủy quỷ kia hóa nó thành linh tỏa rồi áp chế vào túi càn khôn

"Xem vụ này là do thủy quỷ gây họa rồi! Haizz, đáng lẽ người nhận nhiệm vụ này phải là nàng ta chứ!" - Tiêu Vương thở dài một tiếng

Ba người kia sau một lúc quan sát hắn, Nhan Khiết bèn cất tiếng hỏi

"Ngươi có thể bắt được thủy quỷ..

bằng tay không sao?" - Nhan Khiết

Nhận được câu hỏi này, Tiêu Vương nhìn sang hai người kia nét mặt cũng không khác Nhan Khiết là bao rồi gật đầu

"Ừ, từ vốn sinh sống ở thành Hoa Viên, nơi đó có rất nhiều sông hồ nên cũng là việc thường ngày! Có gì sao?"

Tiêu Vương kì thực không nghĩ thêm được gì nhiều, có gì đặc biệt sao?

Lưu Ly đột nhiên chạy lại về chỗ của bọn họ, thở hì hục một lúc rồi nói

"Ta vừa hỏi thôn dân ở đây, thật ra con sông này không thuộc thành Vân Châu đâu! Chỗ này, thực chất là đoạn thành cuối đường ngoại biên của thành! Nơi này nối tiếp đến Lăng Cô thành!" - Lưu Ly

Tiêu Vương nghe vậy bèn liếc mắt nhìn xung quanh một chút, ánh mắt bèn dừng lại trước một khối đá lớn ven bờ sông rồi bèn nói với họ

"Phải rồi, tên sông nằm tít bên kia! Đây là sông Bích Cô!"

Khối đá mà Tiêu Vương chỉ đến, có khắc chữ khá lớn, đấy chính là tên con sông này

Chưa kịp nghĩ lại ngợi thêm, một nhiên hướng đến mặt hồ là hai vệt sáng một trắng một vàng lóe lên vụt đến nhanh như gió

Mặt nước vừa tĩnh lặng nay lại văng lên một sào nước tung tóe, từ mặt nước phóng vụt đến là hai con thủy quỷ mặt mày sưng vù dữ tợn gầm gừ văng lên

Ngay lập tức bị áp chế xuống rồi hút vào túi càn khôn.

Tiêu Vương nhìn sang hai người kia, Cao Ưu và La Thanh chỉ một khắc đã tóm gọn hai con thủy quỷ kia rồi thản nhiên thu kiếm

Thấy Tiêu Vương cứ nhìn nhìn, La Thanh đột nhiên bèn nhíu mày nhìn hắn

"Ánh mắt của ngươi có ý gì? Tuy bọn ta không thể tay không bắt thủy quỷ như ngươi! Nhưng so về kiếm pháp thì ta đây là đệ tử đứng đầu Cao Lăng phái đấy!"

"Ta có nói gì đâu chứ?" - Tiêu Vương

À, hóa ra cái tên đó là cay cú chuyện Tiêu Vương có thể tay không bắt thủy quỷ đấy ư?

Hắn vốn lớn lên ở thành Hoa Viên, đặc biệt là thôn Phồn Tử nơi có nhiều mạng lưới sông ngòi nhất.

Thậm chí đa phần gian hàng bày biện buôn bán đều ở trên sông, hơn nữa thôn dân nơi này trẻ con cũng đã có thể bơi như nhái rồi

Tuy vậy, cũng có vài lần xảy ra nhiều vụ việc đuối nước chết người, thế nên mới hình thành thủy quỷ

Thủy quỷ không phải yêu quái tu luyện thành, mà vốn dĩ là do thôn dân chết đuối, oán khí tích tụ chốn sông sâu u tối mà thành

Hơn nữa Tiêu Vương cũng hay ỷ vào kỹ năng bơi giỏi nhất thành Hoa Viên, xưa nay đều nhảy thẳng xuống sông kéo thuỷ quỷ lên

Cách này quá nguy hiểm, nhưng phải nói làm riết cũng thành thói quen, với hắn cũng không đáng nói đến

"Lưu Ly, muội có hỏi thăm qua thân nhân của người này hay không?" - Nhan Khiết bèn chỉ tay xuống thi thể ban nãy họ tìm thấy

Vốn dĩ thi thể này ngoại bì đã bị lột sạch, chẳng nhận dạng nổi mặt mũi.

Nhưng nếu là thân nhân thì chí ích có thể nhận diện được vài phần nào đó

"Muội đã tìm thân nhân hỏi thăm, nhưng lạ lắm! Họ nói ban nãy dám đảm bảo, nhưng rồi lại nói có vẻ họ nhận nhầm vì người kia đã về nhà rồi!" - Lưu Ly

"Về rồi?" - La Thanh

"Phải, muội cũng có thấy người đó! Nhưng mà lạ một điều đó là điểm mắt nhìn qua, quả thật rất giống với thi thể này! Nhưng cũng có thể là do trùng hợp qua giống chăng, hay họ là huynh đệ nhỉ?" - Lưu Ly

Quả thật theo như lời Lưu Ly đã truyền đạt lại nghe qua có nhiều điểm bất ổn, ngẫm nghĩ đôi chút Tiêu Vương bèn hỏi

"Từ đây đến thành Lăng Cô mất bao xa?" - Tiêu Vương

"Để xem, chắc khoảng gần mười dặm thôi!" - Nhan Khiết

"Chỉ mười dặm, vậy cũng được!" - Tiêu Vương

Tiêu Vương bèn khẽ đặt tay lên giữa ấn đường, xem ra là đang thông linh với ai đó

"Nghe thấy không?" - Tiêu Vương

- - "Nghe rõ mồn một luôn nè! Hảo đệ đệ bé bỏng, gọi tỷ tỷ có gì cần giúp à?"

Bên kia đột nhiên truyền đến một giọng nói của một nữ nhân vừa ngọt ngào nhưng lại có phần quá yểu, Tiêu Vương bèn mắng

"Cho ta xin đi, muốn ta gọi tỷ tỷ thì nên chính chắn lên chút đi!" - Tiêu Vương

- - "Nè nè, ngươi ăn nói kiểu gì vậy! Cần ta giúp đỡ thì giọng điệu khoan nhượng chút đi! Được rồi, có gì cần giúp à?"

"Chuyện là ta gặp vài vấn đề với vài con thủy quỷ không mấy đẹp đẽ ở đây này!" - Tiêu Vương

Nghe Tiêu Vương nói thế, đột nhiên giọng điệu của người vệ kia bèn gắt lên

- - "Đáng ghét! Ngươi đi săn thủy quỷ, còn ta bên đây khổ tâm thế nào ngươi biết không hả! Một mớ hỗn độn không đâu vào đâu cả!"

- - "Mà ngươi gặp vấn đề gì? Rắc rối lắm không? Ngươi có bị thương không đấy? Có cần ta gọi Mạc Lang đến không?"

Câu trước còn gay gắt kể lễ, câu sau liền lo lắng hỏi han.

Hiển nhiên chỉ có thể là Lam Tuyên Cơ mà thôi

"Ta ổn, ở đây ta gặp được vài đồng môn! Họ đều là đệ tử của Bách gia tiên môn! Bọn ta điều tra được không ít, nhưng có lẽ sự việc ở đây có chút kiên quan đến Lăng Cô thành!"

- - "Trùng hợp thế, ở đây ta cũng gặp không ít đệ tử của Bách gia tiên môn! Mà nếu có liên can thì các ngươi sang đây đi! Bên đây không được khả quan l..

A!"

Đột nhiên phía Lam Tuyên Cơ lại truyền đến vài âm thanh hỗn độn choi chói bên tai.

Tiêu Vương cũng cố gọi nàng ta mấy tiếng, nhưng thông linh hoàn toàn bị cắt đứt rồi, Tiêu Vương liền quay sang bốn người kia còn đang chờ hắn mà nói

"Tình thế không ổn rồi, nên nhanh chóng đến thành Lăng Cô!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.