Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu

Chương 439




Hạ Mạt ngồi xe hở mui mini đến lối vào hầm trú ẩn, sau khi kết thúc kiểm tra toàn thân, cửa kim loại dày nặng tự động mở ra, Hạ Mạt kéo thân thể đã có chút cồng kềnh chậm rãi đi vào trong động.

Hầm trú ẩn mấy trăm mét vuông chen chúc hơn 1000 người, trong đó đa số là người hầu trong cung, cùng với người nhà của đội viên đội hộ vệ Hoàng gia, mọi người đều co rúm lại trong góc, rũ đầu, không rên một tiếng.

Cũng không biết có phải do ánh đèn hay không mà Hạ Mạt cảm thấy sắc mặt của ai cũng có chút tái nhợt.

Là lo lắng cho người nhà đang hăng hái tắm máu chiến đấu ở bên ngoài hay sao?

Hạ mạt không nhịn được mà nghĩ như vậy.

Cậu đi dọc theo thông đạo hẹp nhỏ vào bên trong, vừa đi vừa tìm kiếm thân ảnh của Bình Bình và An An.

Người trong động thực sự quá nhiều làm cậu nhìn hoa cả mắt, hơn nữa không khí trong này không tốt, thực nhanh cậu đã cảm thấy đầu có chút choáng váng. Cậu không khỏi dừng chân lại, chuẩn bị thoáng nghỉ ngơi một chốc, đúng lúc này, bỗng nhiên nghe thấy mấy người nói chuyện với nhau.

“Ba ba, ngài để con ra ngoài đi! Con không thể để A Uy ở bên ngoài một mình!”

“Đi ra ngoài thì có thể làm gì? Đứa nhỏ ngốc, con lại không hiểu chiến đấu, không hiểu vũ khí, không phải đi chịu chết sao?! Ba ba nhất định sẽ không để con đi.”

“Con muốn ở cùng với hắn! Chết cũng muốn ở cạnh hắn! Con không muốn làm người nhát gan! Không cần!”

“Hài tử này, tại sao lại quật cường như vậy….”

Hạ Mạt nhìn về phía phát ra thanh âm, nói chuyện chính là một đôi cha con Beta. Đối mặt với con trai kiên trì phải rời khỏi hầm trú ẩn, nam nhân đầy tóc trắng tựa hồ đã bó tay không biện pháp, nhìn người trẻ tuổi không nhịn được mà thở dài.

Mấy nam nữ trẻ tuổi xung quanh nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, mồm năm miệng mười hưởng ứng theo.

“Tôi cùng cậu đi ra ngoài!”

“Tôi cũng phải đi.”

“Mỗi một lần có chiến tranh đều phải trốn dưới nền đất, thật là đã chịu đủ những ngày uất ức rồi! Chúng ta khi nào xuất phát?!”

“Hiện tại!”

“Được……”

Hạ Mạt nhíu mày, vừa định nói chuyện liền nghe thấy hai thanh âm giòn tan.

“Ba ba?!”

“Ba ba!”

Âm thanh mềm mại đặc biệt trong trẻo trong không gian yên tĩnh, mọi người vốn gục đầu xuống đều không hẹn mà cùng nhìn về phía phát ra âm thanh kia, hai tiểu vương tử đang ở trong một góc.

Bọn họ vừa nghe thấy cái gì?

Tiểu vương tử đang kêu ba ba?

Ba ba của tiểu vương tử là ai?

Hạ đại sư!

Hạ đại sư thế mà cũng tới?!

Hơn một nghìn đôi mắt động tác nhất trí nhìn về phía lối đi nhỏ

Hạ Mạt vốn đang thấy yên tâm vì rốt cuộc đã tìm được các bảo bảo, không nghĩ tới giây tiếp theo đã thình lình nhận được sự chú ý của mọi người, hơi dừng lại, tầm mắt chuyển từ Bình Bình cùng An An đến những người đang nhìn cậu. Cậu có thể nhìn thấy vô vàn cảm xúc sợ hãi, bàng hoàng, bất lực, tín ngưỡng, quyết tuyệt,… đan chéo vào nhau trong từng đôi mắt ấy, làm tâm tình của cậu trở nên trầm trọng khó hiểu.

Người ngồi ở hai bên sườn gần sát lối đi nhỏ chậm rãi đứng lên. Có một mở đầu như vậy, người ở phía xa cũng đi theo đứng lên.

Tất cả mọi người chuyên chú nhìn Hạ Mạt, đôi mắt ướt át, lại mở rất lớn, cố gắng không cho nước mắt chảy xuống. Ngay cả mấy thanh niên vừa nãy ầm ĩ muốn ra ngoài cũng không khỏi mím chặt môi.

Hạ Mạt từ trên những người này nhìn ra được quá nhiều cảm xúc áp lực.

Chẳng lẽ cậu cũng không phải như thế?

Một khi chiến tranh xảy ra, bất lực nhất, bàng hoàng nhất, sợ hãi nhất luôn là nhân viên không chiến đấu. Bọn họ vô cùng khát vọng bảo vệ người mình yêu, lại bởi vì năng lực không đủ mà chỉ có thể được bảo vệ. Nếu điều kiện cho phép, bọn họ cũng muốn xung phong phía trước, rơi đầu chảy máu vì người thân. Nhưng hiện thực lại không cho phép bọn họ làm như vậy.

Bàn tay giấu trong ống tay áo chậm rãi nắm chặt.

Bên ngoài hầm trú ẩn thường xuyên truyền đến tiếng nổ mạnh cùng tiếng súng vang, mỗi khi thanh âm kịch liệt truyền đến luôn làm người trong động rùng mình.

Hạ Mạt hít sâu một hơi, la lớn: “Các đồng bào!”

Đồng tử mọi người đột nhiên thu nhỏ lại một vòng, ánh mắt tựa hồ sáng hơn vài phần.

Ngọc Chương ngồi trong góc một tay giữ chặt mấy nhóc con cũng đứng lên theo, nhón mũi chân nhìn xung quanh, muốn xuyên qua tầng tầng lớp lớp tường người thấy rõ Hạ Mạt.

Bình Bình cùng An An vốn nhìn thấy ba ba còn đang rất vui vẻ, không nghĩ tới những người xa lạ này thế mà chắn kín cả ba ba bọn nhóc, ngay cả mép áo, chỏm đầu cũng không nhìn thấy. Mày nhíu lại, miệng méo xuống, mắt thấy liền khóc lên.

Ngọc Chương vội vàng kéo bọn nhỏ vào trong lồng ngực, một bên vỗ lưng một bên nói: “Ngoan ngoãn chờ, ngoan ngoãn chờ, ba ba lập tức tới đây, nghe lời.”

Tiểu gia hỏa một trái một phải dựa vào trên bả vai của Ngọc Chương, cánh tay mập mạp ôm lấy cổ y, đặc biệt ủy khuất nói: “Nhưng mà, nhưng mà ba ba, không thấy.”

“Thực nhanh, thực nhanh, chúng ta không phải có thể nghe thấy thanh âm của ba ba sao? Không tin các cháu nghe.”

Tiểu gia hỏa an tĩnh trong chốc lát, quả nhiên nghe thấy thanh âm của Hạ Mạt, tức khắc cũng không sụt sịt nữa, bĩu môi nhìn tường người cao cao trước mặt, nước mắt treo trên lông mi cong vút, phát sáng long lanh, đặc biệt làm người trìu mến.

Nhìn bộ dáng này của bọn nhóc, tâm can Ngọc Chương cũng đau, lập tức phân phó binh lính bên người bế tiểu gia hỏa lên, làm cho bọn nhỏ có thể thấy Hạ Mạt.

Bọn lính đều là Alpha vẫn chưa kết hôn, ngày thường ngay cả Omega đều ít thấy, hiện giờ bỗng nhiên được gọi bảo ôm tiểu vương tử, tức khắc cứng đờ cả người, tứ chi đều không phối hợp.

Ngọc Chương không có nhiều thời gian để ý đến ý tưởng của binh lính, Bình Bình cùng An An chính là bảo bối trong lòng y, y không nỡ để cho bọn nhỏ rơi trân châu, vì thế không nói hai lời bế hai nhóc con lên, phân biệt đặt ở trong ngực của hai Alpha.

“Giơ cao bọn nhỏ lên, để chúng nhìn Mạt Mạt.”

Binh lính nghe vậy lập tức cẩn thận mà nâng lên tiểu vương tử mềm mại đáng yêu.

Ngay từ đầu bọn nhỏ còn không rõ đây là trò chơi mới gì, chờ đến khi hai nhóc thấy Hạ Mạt trong đám người, cho dù chỉ là đỉnh đầu, cũng cao hứng vô cùng, lập tức kêu to “a a” múa máy tay nhỏ.

Động tác này làm bọn lính sợ đến mức mềm cả chân, vội vàng lấy ra một bàn tay bảo vệ tiểu vương tử.

Hạ Mạt bị bao phủ trong đám Beta, nếu không nhón mũi chân thì căn bản không thể thấy tình huống phía sau. Cậu dùng quang não kết nối với hệ thống phát thanh trong hầm trú ẩn, hỏi: “Các vị có phải cho rằng, khi người thân ra trận giết địch, tắm máu chiến đấu hăng hái mà chúng ta lại cuộn tròn ở trong hầm trú ẩn chính là tham sống sợ chết, né tránh trách nhiệm?”

Tám chữ “Tham sống sợ chết, né tránh trách nhiệm” này đánh vào trong tim của mọi người, tức khắc làm cho sắc mặt của họ tái nhợt, đặc biệt là mấy người vừa ầm ĩ muốn ra ngoài hồi nãy, càng quẫn bách cúi đầu.

Ánh mắt Hạ Mạt lướt qua toàn trường một vòng, thấy biểu tình của mọi người, cậu biết mình đã nói đến điểm mấu chốt, nhưng mà…. “Tôi muốn nói cho các vị, ý nghĩ như vậy là sai lầm! Là cô phụ trả giá cùng tình yêu của những thân nhân đang chiến đấu trên chiến trường dành cho các vị!”

Mọi người đột nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn ngập kinh ngạc.

“Phụ hoàng, phụ hậu, phụ thân, nam nhân của tôi, chiến hữu của tôi tất cả đều đang ở trên tiền tuyến, nhưng tôi lại bị bọn họ đưa vào trong hầm trú ẩn. Các vị cho rằng loại thời điểm này tôi hẳn là nên tự trách tự buồn sao? Hẳn là nên hối hận vì không thể ra trận giết địch sao? Không! Tôi không như vậy! Bởi vì tôi trốn ở trong hầm trú ẩn cũng có sứ mệnh, đó chính là bảo vệ bọn nhỏ, bảo vệ chính mình, bảo vệ người bọn họ để ý cùng quý trọng! Chúng ta tụ tập ở trong này không phải tham sống sợ chết, không phải tránh né trách nhiệm, mà là để cho người yêu của chúng ta yên tâm chuyên chú bảo vệ quốc gia!”

Hạ Mạt hơi tạm dừng, lạnh giọng chất vấn: “Các vị dám cam đoan sau khi ra ngoài là có thể giết chết một địch nhân nào sao? Dám cam đoan các chiến sĩ sẽ không phân tâm bởi vì sự xuất hiện đột ngột của các vị? Các vị đang ngồi đa số đều không có tố chất thân thể cơ bản như một chiến sĩ, một người không chịu nổi một đòn như vậy khi vào chiến trường thì sẽ chỉ trở thành tù binh, trở thành nhược điểm uy hiếp của các chiến sĩ! Các vị muốn làm loại người này sao?!”

Hơn một ngàn người đều cúi đầu, im lặng không lên tiếng nhìn chằm chằm mặt đất.

Đúng vậy, bọn họ chỉ một mặt nghĩ đến việc chiến đấu bên cạnh thân nhân, lại quên mất mình rất có khả năng trở thành trói buộc.

Loại thời điểm này, bọn họ nên làm không phải là ồn ào đòi rời khỏi hầm trú ẩn mà là ngoan ngoãn ở lại trong động, chúc phúc và cầu nguyện cho người thân, mong bọn họ bình an trở về.

……

Mắt thấy mọi người đã hoàn toàn bình tĩnh, khí thế của Hạ Mạt cũng mềm không ít, cậu nhẹ nhàng thở ra, đi về phía đám người.

Mọi người lập tức chủ động nhường ra một con đường cho cậu, trực tiếp để Hạ Mạt đi về phía tiểu vương tử trong góc.

Bình Bình cùng An An thấy Hạ Mạt thì vô cùng vui vẻ, không ngừng vặn vẹo thân thể nhỏ bé.

Binh sĩ Alpha vốn dĩ cũng không dám dùng lực ôm hai nhóc, hơn nữa mấy bé không phối hợp, thì chỉ có thể vừa kinh vừa sợ nhìn Ngọc Chương xin giúp đỡ.

Ngọc Chương nhìn Alpha thân hình cao lớn thế mà bị hai nhóc Omega bảo bảo ngược khóc, không khỏi cảm thấy buồn cười “Bọn nhỏ đây là muốn xuống đất, đặt bọn chúng trên đất là được.”

“Rõ!” Binh lính vội vàng làm theo, sau khi buông tay còn không hẹn mà cùng thở ra một hơi.

Bình Bình cùng An An vừa xuống đất đã lập tức mở ra hai tay, bước ra chân ngắn nhỏ, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía Hạ Mạt.

Hạ Mạt ngồi xổm xuống, kéo hai nhóc con vào trong lồng ngực, lại hôn một cái lên mặt hai nhóc, sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía Ngọc Chương “ba ba”

Ngọc Chương từ ái gật đầu, khom lưng đỡ cậu dậy “Con vào rồi là tốt, vừa rồi hai nhóc con còn hỏi ta ba ba đi đâu vậy.”

“Phải không?” Hạ Mạt cúi xuống nhìn hai bé.

Bình Bình cùng An An quá lùn, cho dù Hạ Mạt cao chưa tới 1m8 thì đối với hai bé cũng là cấp bậc người khổng lồ, cho nên bé chỉ có thể liều mạng duỗi cổ nhìn Hạ Mạt, nhìn một lát, mấy nhóc liền thấy mệt mỏi, bắt đầu túm lấy quần Hạ Mạt làm nũng muốn ôm một cái.

Hết chương 439.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.