Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu

Chương 409




Một giờ chiều ngày hôm sau, Trần Khiết say rượu cuối cùng cũng thanh tỉnh. Hắn chậm rãi nhấc nửa người trên, nhìn xung quanh trái phải, Trương Lợi đã không còn nữa, xốc chăn xuống giường, đầu nặng chân nhẹ, đại não còn có chút choáng váng. Tay vừa mới chạm đến tay nắm cửa thì cửa đã bị đẩy ra từ bên ngoài.

Trương Lợi bưng khay đi vào, hốc mắt sưng vù.

Trần Khiết giữ chặt lấy tay hắn, thanh âm hơi trầm xuống “Làm sao vậy?”

“A?”

“Đôi mắt của em, sao lại hồng như vậy? Khóc?”

Trương Lợi vội vàng đặt khay lên bàn, mở hình thức tự chụp của quang não, xung quanh đôi mắt quả nhiên sưng đỏ, thế mà buổi sáng hắn lại không phát hiện! Hắn tận lực né tránh tầm mắt của Trần Khiết, quẫn bách nói: “Không có.”

Trần Khiết chau mày “Nói thật.”

“Thật không có gì quan trọng.”

“Trương Lợi, nói thật với tôi.”

Trương Lợi nhanh chóng liếc hắn một cái, nói: “Anh ăn sáng đã.”

Trần Khiết cố chấp mà đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, ngữ khí cũng không tự giác lạnh lùng, “Trước nói cho tôi rốt cuộc là chuyện gì.”

Trương Lợi nhấp miệng không nói lời nào.

Trần Khiết nóng nảy, dứt khoát nhéo cằm hắn, cưỡng bách hắn đối diện với mình, “Rốt cuộc gạt tôi cái gì? Bên ngoài có dã nam nhân?!”

Không khí trầm trọng bởi vì câu nói này mà nhẹ nhàng hơn rất nhiền

Trương Lợi cũng bị mạch não quỷ dị của hắn chọc cười, “Không phải, em chỉ là……” Hắn do dự một chút, “Anh thích hài tử sao?”

“Hài tử?” Trần Khiết nhìn chằm chằm Trương Lợi, như là đang phán đoán tại sao hắn lại đem chủ đề câu chuyện chuyển dời đến việc có hài tử.

Trương Lợi thở dài một hơi, “Alpha cùng Beta ở bên nhau cơ bản đồng nghĩa với việc đoạn tuyệt khả năng sinh dục hậu đại. Em chỉ là lo lắng sau khi chúng ta ở cùng một chỗ, sẽ có một ngày anh hối hận……”

“Vì sao phải hối hận?”

“Rốt cuộc em không thể cho anh……”

“Tôi không cần hài tử!” Trần Khiết mạnh mẽ mà nắm lấy bờ vai của hắn, cảm xúc kích động, “Tôi chỉ cần em, chỉ cần em là đủ rồi. Tại sao lại nhất định phải có hài tử? Tôi không phải Randall điện hạ, không có sứ mệnh phải sinh sản hậu đại cho hoàng thất, tôi chỉ cần em, chỉ cần vui sướng sống cùng với em là đủ rồi!”

“Em biết, em biết.” Bả vai Trương Lợi bị nắm đau, nhưng dù như vậy cũng không nỡ bảo Trần Khiết buông ra. Hắn trở tay ôm lấy vòng em tinh tráng của nam nhân, mặt dựa vào cổ hắn, nhẹ giọng nói: “Em yêu anh, vô cùng vô cùng yêu anh. Bất luận chuyện gì làm anh khó xử em cũng không muốn làm. Em vốn nghĩ nếu anh thực sự thích hài tử thì….”

“Không được suy nghĩ miên man!”

“Về sau sẽ không.”

“Trương Lợi.”

“Ừm?”

“Nhớ kỹ một câu.”

“Cái gì?”

Cằm Trần Khiết để ở đỉnh đầu hắn, ngữ khí vô cùng trịnh trọng, “Đời này tôi chỉ cần em.”

Trương Lợi cong khóe miệng, hạnh phúc mà nhắm mắt lại, trả lời: “Em cũng vậy, chỉ cần anh.”

――

Sau khi nghi thức đính hôn của Lance kết thúc, Lannado cùng Edern mỗi ngày đều vô cùng vui vẻ, cho dù thấy ai cũng mang theo ba phần ý cười. Xem đi, hiện giờ hai đứa nhỏ của bọn họ đều đã có một nửa kia, đại bảo bối Randall ngay cả hài tử cũng có.

Bây giờ chuyện bọn họ thích làm nhất mỗi ngày chính là hai vợ chồng ghé vào cùng nhau, cân nhắc tiệc tròn một tuổi của tiểu bảo bối và hôn lễ của Randall cùng Hạ Mạt.

Khoảng thời gian gần đây hoàng thấy chuyện vui liên tục, càng là việc lớn giống như hôn lễ của Randall này càng cần làm cho nhân dân toàn cầu, thậm chí là toàn liên minh hâm mộ.

Theo ý của bọn họ, đầu tiên hẳn là thành lập đội chuẩn bị cho hôn lễ, đoàn trưởng đương nhiên từ Edern đảm nhiệm, thành viên bao gồm họ hàng gần của gia đình hai bên, đương nhiên còn có nhân viên chuyên nghiệp bên ngoài trợ giúp. Từ phương thức tổ chức hôn lễ, phí dụng đến phù dâu phù rể, người chủ trì, áo cưới, lễ phục, tuần trăng mật thậm chí là thiệp mời đều cần phải chuẩn bị tốt nhất.

Trước hôn lễ ba tháng, chủ đề đã được xác định – hôn lễ tinh tế. Nhìn tên đoán nghĩa, chính là tổ chức hôn lễ trong tinh tế. Vì để phối hợp chủ đề này đến lúc đó sẽ vận dụng chín chiếc chiến hạm tinh tế, mấy trăm chiếc Màu Bạc X.

Kiểu dáng nhẫn kết hôn cũng đã được xác định, thân nhẫn lấy màu trắng làm chủ, mặt nhẫn dùng ngọc điêu khắc thành hình song sinh may mắn, tiểu oa nhi sinh động như thật, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy ngũ quan tinh xảo, có bảy tám phần giống với hai vị tiểu vương tử.

Khách mời bao gồm 155 người lãnh đạo của các tinh cầu trong liên minh, còn bao gồm các quan viên, người nổi tiếng quan trọng của tinh cầu. Trừ cái này ra, đoàn nhạc lễ, đội nhiếp ảnh, đầu bếp, nhân viên an ninh trong ngày lễ cũng đã được chuẩn bị ổn thỏa.

Hạ Mạt cơ bản không có ý kiến gì với sắp xếp của Edern, nhưng ngược lại Randall lại đưa ra vài chỗ cần sửa chữa. Hạ Mạt cẩn thận quan sát một chút, chủ yếu là rút ngắn lại thời gian, khiến cho hai người bọn họ vào ban đêm là đã có thể bắt đầu tuần trăng mật quý giá của mình.

Đối với yêu cầu đơn giản trắng ra như vậy của Randall, Edern tỏ vẻ vô cùng thấu hiểu, vì thế tương đối săn sóc mà rút ngắn thời gian tổ chức nghi lễ lại nửa giờ, lại cùng rút ngắn thời gian tổ chức yến hội cùng vũ hội nửa giờ, cứ như vậy, cả buổi lễ có thể kết thúc vào 10h30 tối.

Hạ Mạt vốn cũng không có quá nhiều hiểu biết với hôn lễ hoàng thất. Cho dù đời trước luôn đi theo Laurent trà trộn vào cái gọi là xã hội thượng lưu, nghe những thiếu gia tiểu thư đó khoe ra mình đã từng tham gia yến hội của những nhân vật nổi tiếng nào, cũng trước sau không có khả năng trải qua sự kiện có phẩm chất cao như vậy.

Mắt thấy cách ngày diễn ra hôn lễ chính thức chỉ còn một tháng ngắn ngủi, các thành viên hoàng thất gần như là xuất động toàn lực đưa thiệp mời, lấy nhẫn, xác nhận an bài tuần trăng mật, thử lễ phục, sắp xếp chỗ ngồi khách quý,…. Một loạt sự tình rườm rà nhàm chán, ngay cả thành viên đoàn chuẩn bị lúc đầu hứng thú dạt dào như Lance cũng héo, mỗi buổi tối trở về nhà, việc đầu tiên chính là ghé vào ngực Trần Tuấn Vũ than thở “kết hôn không dễ”.

8h40 tối ngày hôm nay, Randall cùng Hạ Mạt thử xong lễ phục, lại đưa ra một số chỗ cần sửa chữa, lúc này mới chuẩn bị ăn cơm.

Nhân viên may vá chuyên nghiệp rời đi.

Lannado cùng Edern ôm tiểu gia hỏa đến xem, hai người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, cho dù xử lý những chuyện liên quan đến hôn lễ làm thân hình gầy đi không ít nhưng tinh thần vẫn phơi phới như trước.

Lannado ngồi đối diện bàn ăn, để Bình Bình ngồi trên đùi mình “Lễ phục đã xong chưa?”

Hạ Mạt buông đũa “Bẩm phụ hoàng, đã không kém là mấy.”

Edern nói: “Cả đời người chỉ có một lần hôn lễ, chúng ta phải dùng hết sức để làm cho nó hoàn mỹ không có một chút khuyết điểm nào. Chờ đến sau này hài tử của các con trưởng thành cũng có thể nhìn ảnh mà nhớ lại.”

“Phụ hậu yên tâm, tất cả đều đã có Randall nhìn a.”

“Con hài tử này, đều là người đã làm baba, mọi chuyện phải để ý chút.”

“Phụ hậu giáo huấn chí phải, chờ lần sau đưa lễ phục tới con lại nhìn kỹ xem….” Lời Hạ Mạt còn chưa nói xong, An An nằm ở trong ngực Edern bỗng nhiên mơ hồ không rõ mà hô một tiếng “Bò bò?”

Bốn người lớn đồng thời sửng sốt, nhìn nhau một cái, lập tức kinh hỉ mà nhìn An An.

An An mờ mịt nhìn nhóm người lớn, đầu nhỏ đáng yêu nghiêng nghiêng, mắt to xoay chuyển, không biết người lớn muốn nói gì.

Hạ Mạt mừng rỡ như điên, “Con đàn kêu baba đúng không?”

“Đúng, mọi người đều nghe thấy được.” Randall một tay ôm bờ vai của cậu, trong ánh mắt nhìn về phía An An cũng mang theo một tia kinh hỉ, “Có lẽ là nghe phụ hậu nói em là người làm baba, vì thế tiểu gia hỏa cũng học theo.”

Hạ Mạt buông chén đũa, đi đến trước mặt Edern, nửa ngồi xổm, nắm lấy tay nhỏ của An An, dụ dỗ: “An An thật ngoan, lại kêu baba một tiếng.”

“A?” An An ngốc manh mà nhìn chằm chằm Hạ Mạt.

“Kêu baba.”

“A?” An An vẫn là ngây thơ mờ mịt.

Edern thấy thế, cười nói: “Đừng quá nóng vội, ta còn nhớ rõ lúc trước Randall cùng Lance một tuổi linh hai tháng mới có thể mở miệng gọi người đó.”

Hạ Mạt khó tránh khỏi có chút thất vọng, thế nhưng thật nhanh đã lên tinh thần, cậu trở lại chỗ ngồi của mình, từng ngụm từng ngụm nuốt đồ ăn, tâm tư lại trước sau vẫn đặt lên người hai bảo bảo.

Nhóm nhóc con đều là quỷ tham ăn, nhìn người lớn ăn cơm, tuy nói sẽ không khóc nháo nhưng lại vẫn nhìn chằm chằm bọn họ, mắt nhỏ trông chờ làm cho tâm bọn họ đều sắp bị hòa tan.

Hạ Mạt không nhịn được hỏi: “Phụ hậu, có thể cho bọn nhỏ ăn cái gì không?”

Edern nói: “Các bảo bảo đã 11 tháng, có thể uống chút cháo loãng, cơm mềm, thịt nát, nhưng giống như các con ăn thì…” Y có ý mà nhìn thức ăn xanh xanh đỏ đỏ trước mặt Hạ Mạt một cái, lắc đầu “Dạ dày của các bảo bảo còn yếu, không chịu được mấy thứ này.”

“Vậy nước trái cây cũng có thể chứ?” Thật sự không thể trách Hạ Mạt không hiểu biết, thật ra những tri thức cơ bản nuôi nấng bảo bảo này cậu đã sớm nhớ kỹ trong lòng, bất đắc dĩ trưởng bối trong nhà đông đảo, tùy tiện một người nào cũng có thể ôm bảo bảo nói hai ngày kinh nghiệm nuôi nấng trẻ sơ sinh, cậu cũng không dám làm bộ làm tịch, cho nên biểu hiện khiêm tốn một chút, vô tri một chút luôn tốt.

Quả nhiên, Edern nghe thấy cậu xin chỉ thị, lập tức rất là quyền uy gật đầu, sau đó bế An An đến trong ngực cậu.

Hạ Mạt thật cẩn thận mà ôm bảo bảo, thoáng điều chỉnh tư thế một chút để cho nhóc càng thêm thoải mái, lúc này mới chậm rãi bón nước trái cây.

An An là đứa bé ngoan, không khóc không nháo uống xong, xem đi, ngoan ngoãn uống xong non nửa bình nước trái cây, nhóc thoải mái dễ chịu vặn vẹo thân thể, đầu nhỏ nghiêng về phía ngực Hạ Mạt, lại hô một tiếng “bò bò.”

Trái tim Hạ Mạt đột nhiên nhảy dựng!

Lần này cậu nghe được rõ ràng rành mạch! Bảo bảo quả nhiên kêu baba! Hai tay cậu ôm chặt thân mình nhỏ nhắn của An An, trong lúc nhất thời có loại xúc động muốn chảy nước mắt!

Hết chương 409.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.