Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu

Chương 346




Bởi vì một loạt hành động mất mặt khi mới tỉnh lại, Hạ Mạt quẫn bách hận không thể chui vào ngực Randall, nhưng cứ như vậy thì nhất định sẽ bị hai tên cẩu độc thân này cho là đang khoe ân ái đi?!

Được rồi được rồi, trấn định một chút!

Hạ Mạt ý đồ áp dụng một phương thức không hấp dẫn chú ý của người khác để chậm rãi từ từ dịch xuống khỏi người Randall, nhưng lại không nghĩ rằng thân thể hai người cọ xát lẫn nhau chậm rãi nổi lên phản ứng của nam nhân!

Đùi của Hạ Mạt bị cộm đến, cậu kinh ngạc ngẩng đầu.

Randall đặc biệt bất đắc dĩ mà nhìn cậu, dán vành tai cậu nói: “Cố ý tra tấn ta sao?”

Thanh âm trầm thấp khàn khàn lôi cuốn nóng rực chui vào lỗ tai Hạ Mạt, làm cậu kích thích run rẩy! Cậu không tự chủ được mà nghĩ tới thời điểm nam nhân này động tình, cổ họng phát ra tiếng thở dốc trầm thấp áp lực…..

Nháy mắt tiếp theo, chính cậu cũng cầm lòng không được mà có phản ứng!

Ngũ quan của Alpha nhạy bén, đặc biệt mẫn cảm với mùi vị tin tức tố ở trong không khí, cơ hồ ngay lập tức, Trần Tuấn Vũ đã cảm nhận được hơi thở không bình thường của hai người đối diện.

Sách, cảm tình của hai người này thực sự làm người ta phải hâm mộ ghen tị hận.

Mắt thấy phu phu người ta sắp lau súng cướp cò, hai cái bóng đèn siêu cấp chói như hắn cùng Trương Lợi có phải nên tự giác rút lui không?

Do dự một lát, hắn quyết định nhắc nhở Trương Lợi, vì thế lén lút phát ra một tin nhắn.

Trương Lợi cúi đầu xem xét, ngay sau đó ngẩng đầu nhìn hai người đối diện.

Randall đang nghiêng đầu hôn cổ Hạ Mạt; Hạ Mạt tựa hồ muốn cự tuyệt, rồi lại cự tuyệt không được, chỉ có thể hai tay bắt lấy cánh tay Randall, lộ ra đường cong bóng loáng chỗ cần cổ.

Nhìn thấy tình huống này, Trương Lợi lập tức gật gật đầu với Trần Tuấn Vũ.

Hai người lặng lẽ rời đi từ cửa chính, trước khi đi còn đặc biệt tri kỷ mà đóng cửa lại, hơn nữa dặn dò Tiền Võ không để cho bất cứ ai đến quấy rầy họ.

Hạ Mạt quả thực quẫn bách muốn chết, lý trí nói cho cậu hẳn là phải chống cự, nhưng mỗi tế bào toàn thân lại bởi vì nụ hôn của Randall mà hân hoan nhảy nhót.

Hạ Mạt sắp bị tra tấn điên rồi, hắn cũng rất muốn, hận không thể lập tức đẩy ngã Randall, cởi bỏ dây lưng của cậu, chỉ là trong phòng khách còn có người a, lại còn ở ngay sau lưng cậu!

Ngón tay đầy vết chai linh hoạt chui vào trong quần áo, dán lên làn da cậu du tẩu khắp nơi. Lòng bàn tay thô ráp cọ xát qua lại, mang đến một chút đau đớn cùng với cảm giác tê dại khó hiểu.

Hạ Mạt gắt gao nhấp miệng, hai tay ôm lấy đầu Randall, thân thể rõ ràng đã nhũn ra mà lại không thể không cố gắng giả vờ trấn định.

Chỉ là bàn tay tiếp xúc với làn da đã hoàn toàn không thể thỏa mãn dục vọng của Randall, hắn thu hồi tay, cở bỏ từng cái nút áo của Hạ Mạt từ dưới lên trên.

Hơi lạnh phất qua bên hông giống như một liều thuốc trấn định, Hạ Mạt không biết lấy đâu ra sức lực mà bỗng nhiên bắt lấy bàn tay của Randall, ngăn cản động tác tiến thêm một bước của hắn.

Randall ngẩng đầu nhìn cậu, trong mắt có chút không hiểu lắm; “Không cần?”

Hạ Mạt lắc nhẹ đầu, sau đó lại gật đầu.

Randall cắn nhẹ chóp mũi cậu, thanh âm mơ hồ lại khàn khàn: “Rốt cuộc là muốn vẫn là không muốn?”

“Em, em ......” Hạ Mạt sắp bị Randall bức điên rồi, chẳng lẽ hắn không để bụng chuyện mình bị bạn tốt nhìn thấy?

“Nói ra.”

Hạ Mạt tận lực hạ giọng; “Bọn họ còn ở đây.”

Randall dừng một chút, thoáng kéo ra khoảng cách, “Trương Lợi cùng Trần Tuấn Vũ?”

Hạ Mạt đã xấu hổ đến không dám gặp người, “Đúng vậy.” bị thấy bản thân phóng đãng như vậy, cậu về sau làm sao đối mặt với bọn họ nữa?

Randall không trả lời, Hạ Mạt cho rằng hắn định thôi, lại không nghĩ rằng ngay sau đó nam nhân lại càng thêm bá đạo hôn môi cậu, thậm chí đẩy ngã cậu xuống ghế sô pha, cởi bỏ dây lưng, kéo xuống dây quần!

Hạ Mạt sợ hãi nhìn sang đối diện, Randall lại cố ý ngăn trở tầm mắt của cậu, “Không chuyên tâm? Hửm?”

“Em, em không có. Đi trong phòng được không?”

“Nhưng ta lại muốn ở chỗ này.” Randall nằm phục người xuống, môi ngậm lấy vành tai cậu. Phần hông cọ sát qua lại thân thể cậu, “Sợ hãi bị thấy, cho nên cự tuyệt ta?”

“Như vậy không tốt.”

“Có cái gì không tốt?”

Hạ Mạt đem mặt lệch sang một bên, “Chính là, chính là ....”

Randall xoay mặt cậu lại, cưỡng bách cậu đối diện với mình, “Không cảm thấy thực kích thích?”

Hạ Mạt chần chờ một chút, sau đó nhanh chóng phủ nhận, ra vẻ trấn định nói: “Anh là vương tử, làm sao có thể làm loại chuyện này trước mặt dân chúng?”

“Phốc!” Randall bỗng nhiên cười lên tiếng.

Hạ Mạt trố mắt mà nhìn cái đầu màu vàng kim chôn ở trước ngực mình, không hiểu.

Vui sướng mà cười gần một phút, Randall mới buông ra Hạ Mạt, sau đó ngồi xếp bằng ở một bên, nhịn cười hỏi: “Theo suy nghĩ của em ta cơ khát như vậy?”

“Em......” Hạ Mạt cũng nhận thấy có vấn đề không thích hợp, vội vàng nhìn về phía đối diện, giữa sô pha làm gì còn thân ảnh Trương Lợi cùng Trần Tuấn Vũ?!

Cho nên! Cho nên Randall vẫn luôn diễn kịch?!

Hạ Mạt nháy mắt nổi giận, hổ thẹn nhìn chằm chằm Randall, “Anh dám gạt em!”

Randall thấy mặt cậu bị tức đỏ, vội vàng nhịn cười, trấn an mà hôn môi cậu “Ai bảo phản ứng của em đáng yêu như vậy? Kỳ thật ta cũng muốn làm đến cùng luôn, nhưng lại sợ em quá khẩn trương, không tốt cho thân thể.”

“Anh, anh còn không biết xấu hổ mà nói?!”

Hạ Mạt nổi giận đùng đùng mà đẩy ra Randall.

Gia hỏa này nhất định đã sớm biết hai người kia rời đi! Cho nên mới cố ý đùa cậu như vậy! Làm hại cậu xoắn xuýt trong lòng, còn phải nghĩ đến chuyện có nên từ bỏ điểm mấu chốt đạo đức để liều mình bồi quân tử hay không! Kết quả cậu bồi không phải quân tử, mà là tiểu nhân!

Quả thực không thể tha thứ!

Hạ Mạt cuộn người thành một đoàn, nỗ lực che giấu phản ứng của thân thể.

Randall cũng biết đã làm quá đáng, vì vậy duỗi tay muốn ôm lấy cậu.

Hạ Mạt hung hăng hất tay hắn ra.

Randall cũng không giận, vẫn như cũ tốt tính đến gần.

Nam nhân mềm giọng khuyên bảo, cứ việc trong lòng Hạ Mạt đã dao động nhưng vẫn biểu hiện cứng rắn như trước. “Thời gian chắc cũng đến rồi? Sắp công bố kết quả xếp hạng, xin đừng quấy rầy em.”

“Còn sinh khí? Đừng như vậy được không? Ta chỉ là muốn đùa em một chút mà thôi.” Randall nghiêng đầu nhìn, nhỏ giọng xin khoan dung.

Hạ Mạt nhìn chằm chằm vào hình chiếu 3D trên không trung, chỉ là không hé răng.

Randall nắm lấy tay cậu. Cậu giãy giụa một chút nhưng không tránh thoát. Randall lôi kéo tay cậu dán lên lồng ngực ấm nóng.

Hạ Mạt lại dùng sức mà kéo một chút, lại bị Randall càng thêm cường thế đè lại.

“Có thể cảm nhận được không? Nhịp tim của ta?”

Hạ Mạt không nói lời nào.

Randall nói: “Trái tim của ta có thể vì em mà đập nhanh, cũng có thể vì em mà dừng lại. Em đối với ta mà nói giống như là sinh mệnh, ta làm sao có thể để cho em bị người khác mơ ước? Cho dù những người đó là anh em vào sinh ra tử với ta.”

Hạ Mạt thoáng nghiêng đầu, lại không nhìn thẳng mắt Randall, mà nhìn ngực hắn. Cậu vẫn luôn biết mình rất quan trọng với Randall, cậu cũng không giận vì chuyện vừa rồi, chỉ là…..

Mặt mũi có chút không qua được mà thôi, cậu cũng là nam nhân, cũng cần kiêu ngạo và thể diện.

Randall bắt lấy cánh tay cậu, cẩn thận hôn rồi lại hôn, “Vẫn không chịu tha thứ cho ta?”

Hạ Mạt trừng hắn một cái.

Chú ý tới vẻ mặt của cậu có chút thả lỏng, Randall lập tức lộ ra tươi cười, kéo cậu vào trong ngực, làm bộ muốn hôn.

Hạ Mạt vội vàng nói: “Xếp hạng sắp được công bố! Mau để em yên tĩnh xem! “

Randall đồng ý, buông cánh tay, hai người vai sát vai ngồi trên sô pha, yên tĩnh chờ đợi.

Thời khắc được vạn người chờ mong đã đến!

Tất cả mọi người ở Lạp Hỗ tinh cầu đều ngồi trước hình chiếu 3D, sợ bỏ lỡ một nháy mắt nào đó!

Phủ nguyên soái.

Ngọc Chương cùng đông đảo tướng sĩ, người hầu, ngồi trong viện, phía trước là một hình chiếu 3D thật lớn.

Tiếu Cường lấy ra trái cây đã được rửa sạch từ trong phòng bếp, đặt trong tầm tay của Ngọc Chương.

Ngọc Chương vỗ vỗ vị trí bên người “Anh cũng ngồi xuống đi, cùng xem với tôi.”

Tiếu Cường xoa xoa tay, dứt khoát lưu loát ngồi xuống.

“Anh cảm thấy xếp hạng của Lạp Hỗ sẽ tăng lên sao?” Ngọc Chương một bên ăn trái cây, một bên giống như vui đùa mà dò hỏi.

“Cái này ......” Tiếu Cường cộc lốc cười, “Cái này cần phải xem thành viên của đoàn khảo sát a.” Nói xong hắn chăm chú mà nhìn hình chiếu, ngừng thở chờ đợi kết quả giống như những người khác trong viện.

Ngọc Chương nhịn không được nhìn nhiều hắn hai cái, sau đó bình tĩnh rời tầm mắt.

Đại sảnh thảo luận chính sự của hoàng cung.

Các đại lão đều ngồi nghiêm chỉnh, nhìn chằm chằm hình chiếu ở chính giữa không chớp mắt.

Lannado thấy không khí quá mức trầm trọng, vì vậy ra vẻ vui đùa nói: “Bài diễn văn dài dòng cuối cùng cũng kết thúc, không biết lần này Lạp Hỗ xếp hạng như thế nào. Tóm lại sẽ không giảm xuống, các vị không cần quá mức khẩn trương.”

Lời này vừa nói ra lại không hề có một chút tác dụng nào trong việc giảm bớt sự khẩn trương trong không khí.

Ai mà chẳng biết khảo sát năng lực tinh cầu 5 năm mới có một lần, nếu như lúc này Lạp Hỗ tinh cầu không thể mượn dùng cơ giáp X để tiến bộ vượt bậc thì sẽ phải chờ thêm 5 năm nữa!

5 năm!

Biến số quá lớn, cho dù là cái gì thì cũng có thể phát sinh thay đổi!

Chỉ khi bọn hắn triệt để bắt lấy cơ hội lần này, làm cho Lạp Hỗ tinh cầu vọt thẳng vào hàng cũ tinh cầu cấp cao, thì bọn họ mới có tư cách đấu đá với Nội các!

Phủ Tổng lý, trong thư phòng.

Các thành viên chủ yếu của Nội Các đều có mặt đông đủ.

Locker sắc mặt âm trầm ngồi ghế trên, mặt hướng về phía dưới, nhìn chằm chằm vào trong hình chiếu 3D.

Laurent ngồi sau sườn Locker, không dấu vết đánh giá mọi người, phát hiện biểu tình của bọn họ rất nghiêm trọng, như là sắp xảy ra tận thế đến nơi rồi.

Đúng vậy!

Lần xếp hạng này bất luận đối với Hoàng đảng hay Nội các thì đều vô cùng quan trọng!

Xếp hạng tăng lên, có nghĩa vị thế của Hoàng Đảng trong lòng dân chúng cũng tăng lên; xếp hạng được giữ nguyên thậm chí là giảm xuống thì trăm lợi không một hại đối với Nội các!

Thắng bại trong nháy mắt! Chỉ là không biết nữ thần may mắn sẽ nghiêng về phía nào?!

Cánh tay đặt trên đầu gối của Laurent không tự giác buộc chặt, móng tay đâm vào thịt, thế nhưng vẫn không cảm nhận được một chút đau đớn nào!

Hết chương 346.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.