Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu

Chương 292




Bệnh viện Hoàng gia có vị thế cao, người đến đây đa số đều có được địa vị xã hội nhất định cùng nhân sĩ giới thượng lưu có bối cảnh gia tộc hậu thuẫn.

Lúc này đã là 5h30 chiều, thế nhưng bệnh viện vẫn người đến người đi như cũ, cho dù dùng cách nói khách đến đầy nhà để hình dung thì cũng không quá.

Trong bãi đỗ phi thuyền chuyên dụng của bệnh viện Hoàng gia, một chiếc phi thuyền Vinh Quang 3000X bay tới từ phía xa, chậm rãi ngừng ở khoảng cách cách mặt đất tầm một mét. Nguyên bản cũng không có ai chú ý tới chiếc phi thuyền có bề ngoài vô cùng bình thường này, lại không biết có ai bỗng hô lên một câu “Vinh quang 3000X?”

Lúc này toàn bộ người ở trong bãi đỗ đều chạy tới vây xem, thậm chí có một vài người chuẩn bị cất cánh cũng cố tình dừng lại phi thuyền, chạy ra xem náo nhiệt.

“Đây là thành viên của Thất quân đoàn phải không?”

“Nhất định phải. Chậc chậc. Đem phi thuyền cấp S thành công cụ đi lại, đúng thật là thổ hào.”

“Suỵt, nhỏ giọng một chút, cẩn thận bị người khác hiểu lầm.”

“Yên tâm, người của Thất quân đoàn làm gì hẹp hòi như vậy. Lại nói, tôi chỉ đơn thuần tỏ vẻ hâm mộ mà thôi.”

“Ai, nói cũng đúng, đến khi nào tôi có thể thăng cấp dùng phi thuyền cấp S làm công cụ đi lại thì mịa nó nhân sinh liền hoàn mỹ a ……”

“Sẽ sẽ, Lạp Hỗ tinh cầu đang nhanh chóng tiến về phía trước, nói không chừng chờ đến khi cuộc khảo sát năng lực các tinh cầu kết thúc Lạp Hỗ cũng được tiến vào trong danh sách mười tinh cầu đứng đầu.”

“……”

Mọi người đang bàn tán sôi nổi thì cửa khoang mở ra, không nghĩ tới vậy mà là Randall cùng Hạ Mạt.

Randall điện hạ cùng chuẩn Vương phi Hạ Mạt a.

Ánh mắt mọi người sáng lên, tập thể đều nhìn về phía bụng của Hạ Mạt. Mọi người trố mắt chừng mười giây mới hậu tri hậu giác mà phản ứng lại, cuống quít cúi đầu hành lễ, “Chúc Randall điện hạ một ngày tốt lành, Hạ Mạt các hạ thiên an.”

Randall tùy ý mà xua xua tay, cầm tay Hạ Mạt, không nhanh không chậm mà đi về phía thang máy.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn từ khi hai người Randall xuất hiện đến khi biến mất trong thang máy, cả một bãi đỗ phi thuyền to như vậy hoàn toàn không phát ra tiếng động nào, chờ cửa thang máy khép lại, mọi người mới lập tức ồn ào sôi nổi.

“Trời ạ! Randall điện hạ quả nhiên phi thường ôn nhu với Hạ Mạt các hạ. Ông có chú ý không, Randall điện hạ vẫn luôn nắm chặt tay của Hạ Mạt các hạ không rời a!”

“So với cái này, chẳng lẽ không phải ông càng nên quan tâm bụng của Hạ Mạt các hạ sao? Hạ Mạt các hạ đang mặc quân trang, người đang mang thai mặc quân trang không có chuyện gì chứ?”

“Chắc là ổn chứ, dáng người của các hạ cũng không có thay đổi gì nhiều.”

“Trong bụng của Hạ Mạt các hạ đang có hai bảo bảo đó, chỉ nghĩ thôi mà đã thấy thật hạnh phúc.”

“Cố gắng lên, không chừng ông cũng được.”

“……”

Hạ Mạt cùng Randall mười ngón tay đan vào nhau, cùng đi ra thang máy, gây lên sự chú ý của rất nhiều nữ y tá xung quanh.

Hạ Mạt cũng chú ý tới các nàng, vội vàng dựng thẳng ngón trỏ trước miệng, ý bảo các nàng giữ im lặng.

Nữ y tá lập tức che miệng gật mạnh đầu, đôi mắt lại mở to, ngay cả vành tai đều nghẹn đỏ.

Randall nắm chặt tay của Hạ Mạt, Hạ Mạt quay đầu lại cười với Randall, hai người cùng đi về phía phòng bệnh trong lời của Ngọc Chương.

Phòng bệnh của Tiếu Cường ở trong góc.

Hai người vừa rẽ vào liền thấy Ngọc Chương đang ngồi trên ghế.

Ngọc Chương vốn đang xem video, nhìn thấy bọn họ đến liền đứng dậy tiến lại gần.

Hạ Mạt nhanh chóng tiến lên hai bước, cầm tay của Ngọc Chương, “Ba ba……”

“Yên tâm, ba rất tốt.” Ngọc Chương cười nhẹ, biểu tình thực bình tĩnh, “Thế nhưng người bên trong kia thật sự thảm, mì sợi đều sặc trong cổ.”

Randall nói, “Hắn tỉnh chưa ạ?”

“Vừa mới tỉnh, các bác sĩ đang kiểm tra cho hắn.”

“Con đi xem.” Randall trực tiếp đẩy ra phòng bệnh.

Bác sĩ cùng y tá thấy hắn, giật mình.

Nơi này tuy là bệnh viện Hoàng gia, nhưng điện hạ Randall vẫn luôn thân cường thể tráng nên số lần xuất hiện có thể đếm trên một bàn tay, hiện giờ hắn lại tự mình đến vì nam Beta này, chẳng lẽ nam Beta này là một nhân vật có thân phận tôn quý nào đó?

Bác sĩ cùng y tá giữ nghi ngờ trong lòng, cúi đầu thỉnh an: “Randall điện hạ thiên an.”

Tiếu Cường nằm ở trên giường bệnh giả vờ suy yếu vừa nhìn thấy Randall suýt chút nữa kích động mà nhảy dựng lên. Hắn trừng lớn đôi mắt nhìn Randall vài giây, thẳng đến khi Randall cũng đem ánh mắt dừng ở trên người hắn mới vội vàng rũ xuống tầm mắt, cung kính nói: “Randall điện hạ thiên an.”

Randall khẽ gật đầu, hỏi bác sĩ: “Tình huống của hắn thế nào?”

Bác sĩ cẩn thận trả lời: “Cũng may cứu giúp kịp thời nên không tạo thành nguy hiểm cho tính mạng. Nếu như lại muộn một hai phút thì rất có khả năng bởi vì hít thở không thông……”

Câu nói kế tiếp hắn chưa nói ra Randall đã gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu.

Bác sĩ ngẩng đầu nhìn Randall, lại nhìn nam Beta nằm trên giường bệnh, do dự mãi mới xin chỉ thị: “Điện hạ, chúng tôi ra ngoài trước.”

“Được.”

Bác sĩ cùng y tá yên yên tĩnh tĩnh mà ra khỏi phòng bệnh.

Randall đứng ở cuối giường, nhìn Tiếu Cường không chớp mắt, không nói một lời.

Tiếu Cường tự nhận là lá gan không nhỏ, thế nhưng lại không ngờ khi đối diện với Randall lại cảm thấy túng quẫn, mà vấn đề ở chỗ Randall mới chưa đến 20 tuổi còn hắn đã là một Thánh đấu sĩ hơn 40 tuổi! Không nói đến cái khác, chỉ riêng kinh nghiệm sống hắn đã phong phú hơn Randall gấp đôi a, vì cái quái gì còn cảm thấy khẩn trương như vậy?

Chẳng lẽ nói, đây là khí tràng trong truyền thuyết?

Tưởng tượng đến hai từ này, hai mắt của Tiếu Cường tức khắc tỏa sáng.

Randall chú ý tới ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời của hắn, không khỏi cảm thấy càng thêm kỳ quái.

Từ trước đến giờ hắn vẫn nhìn người rất chuẩn, người nam nhân này cũng không giống như có ý đồ gây rối.

Nhưng nếu không phải ý đồ gây rối thì tại sao hắn lại muốn giấu diếm thân phận để tiếp cận ba ba? Chẳng lẽ do phụ thân Hạ Khoa của Mạt Mạt phái tới?

Không có khả năng.

Randall lập tức phủ định suy đoán này.

Căn cứ vào điều tra của hắn, Hạ Khoa cũng không có cảm tình với ba ba, hơn nữa bây giờ hắn đã có phu nhân mới nên càng thêm không có khả năng đặt sự chú ý lên người ba ba. Như vậy cũng bài trừ hiềm nghi của Hạ Khoa.

Chẳng lẽ quả thật là người của Fillet tinh cầu?

Nhưng tại sao Fillet tinh cầu lại phải tiếp cận ba ba? Làm như vậy có chỗ tốt gì?

Randall thật sự không nghĩ ra.

Tiếu Cường chú ý tới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Randall, vì thế thanh thanh giọng, nói: “Trước tiên xin tự giới thiệu, tôi tên là Tiếu Cường, đến từ Gamma tinh cầu.”

“Thật sự đến từ Gamma tinh cầu?”

“……”

“Ta đã điều tra, mặt của chú cũng không phải là công dân của Gamma tinh cầu. Cho nên, hoặc là chú dùng mặt nạ da người để thay đổi bề ngoài; hoặc là chú căn bản không phải là người của Gamma tinh cầu.”

Mặt ngoài của Tiếu Cường không nói chuyện nhưng trên thực tế đã kích động đến không kiềm chế được! A! Quả nhiên là đội trưởng của Thất quân đoàn! Năng lực nhạy bén cùng với tư duy logic quả thực làm người ta thán phục không thôi.

Thần sắc Randall không thay đổi mà nhìn chằm chằm hắn, “Cố ý tiếp cận ba ba của bổn cung là muốn như thế nào?”

“Ông chủ của tiệm tạp hóa kia vậy mà lại là ba ba của ngài?”

Randall trầm mặc mà nhìn hắn, biểu tình càng thêm lạnh lùng.

“Tôi chỉ là cảm thấy thực kinh ngạc mà thôi.” Tiếu Cường tiếp tục bịa chuyện, “Như tôi đã nói với ba ba của ngài, tôi chỉ tình cờ lưu lạc đến Lạp Hỗ tinh cầu, bởi vì nghèo đến mức ngay cả mì ăn liền cũng không mua nổi, cho nên mới ……”

Randall không chút khách khí mà đánh gãy hắn, “Chú đang nói dối.”

Tiếu Cường yên lặng rơi lệ: Mịa nó, đôi khi chỉ số thông minh của nam thần quá cao cũng không tốt.

Randall thấy hắn vẫn không muốn nói thật, vì thế thu hồi ánh mắt, “Tiền thuốc men đã chi trả, mời chú về sau không xuất hiện trước mặt người nhà của bổn cung nữa.” Nói xong, căn bản không cho Tiếu Cường bất luận cơ hội gì, trực tiếp đẩy cửa rời đi.

Trong lòng Tiếu Cường vô cùng ảo não!

Mịa nó thật vất vả có cơ hội tiếp cận với Thất quân đoàn mà cứ để uổng phí như vậy?

Tuyệt đối không được.

Hắn nhất định phải tìm mọi cách lưu tại tiệm tạp hóa, nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, hắn nhổ kim tiêm lao ra, hô to với ba người Randall đang chuẩn bị rời đi: “Tôi muốn ứng tuyển.”

“Cái gì?” Randall, Hạ Mạt, Ngọc Chương đồng thời quay đầu lại.

“Tôi muốn ứng tuyển, hiện tại tôi đang không có một xu dính túi, cho nên cần phải tìm một công việc để làm.” Ngay sau đó hắn nói với Ngọc Chương: “Một mình các hạ xử lý chuyện của cửa tiệm hẳn là vô cùng vất vả, bảy ngày trong tuần, 365 ngày một năm đều mệt từ sáng tới tối, nếu như ngài thuê một nhân viên để trông hàng thì tất cả vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng, ngài có thể hoàn toàn giải thoát từ một đống công việc vụn vặt tốn thời gian này, để tôi làm nhân viên của ngài đi, các hạ.”

Ngọc Chương bị lời nói của hắn làm cho sửng sốt, tuy rằng quả thật hắn có suy nghĩ muốn thuê một nhân viên để trông cửa hàng, thế nhưng một gia hỏa không rõ lai lịch như vậy hắn cũng không dám dùng.

Tiếu Cường thấy Ngọc Chương do dự, bỗng nhiên “Thình thịch” một tiếng quỳ xuống.

Mày Ngọc Chương run rẩy, người này làm sao mà hơi một tí đã quỳ xuống?

“Các hạ, cầu ngài, để cho tôi ở lại đi.”

Tiếu Cường nói chuyện làm việc không biết xấu hổ, thật là dùng bất cứ giá nào.

Những người đi trên hành lang chú ý tới tình huống bên này liền sôi nổi nhìn lại bằng ánh mắt tò mò.

Ngọc Chương vốn cũng không phải là người thích bị mọi người chú ý, cảm giác được ánh mắt của người khác liền cảm thấy xấu hổ không thôi “Anh làm gì vậy, mau đứng lên.”

“Các hạ, nếu ngài không đáp ứng, tôi vẫn sẽ quỳ ở đây.”

Randall lạnh mặt, “Có tin ta lập tức làm cho chú ngồi tù không.”

“Tôi tin, nhưng tôi cũng tin người cương trực công chính, thân dân yêu dân như Randall điện hạ sẽ không lạm dụng chức quyền, oan uổng bá tánh.”

“Phụt.” Hạ Mạt cảm thấy người này có chút thú vị, một nam nhân 40 tuổi phải làm chuyện không tiết tháo như thế này cũng đủ khó xử hắn, không nói đến điểm này, hắn cư nhiên còn am hiểu dùng lời nói để thiết kế bẫy rập?

Ngọc Chương không được tự nhiên mà kéo kéo ống tay áo Hạ Mạt “Chúng ta đi thôi, ba cũng không tin hắn sẽ luôn quỳ ở nơi này.”

“Ba ba.” Hạ Mạt cầm tay Ngọc Chương, “Con ngược lại cảm thấy ngài có thể thuê người này.”

“Vì cái gì, chẳng lẽ con không cảm thấy hắn rất khả……”

Từ “nghi” còn chưa nói ra, Hạ Mạt đã cắt lời hắn “Tiệm tạp hóa cần một người ngốc nghếch như vậy. Còn lý do khác con sẽ nói với ngài sau.”

Ngọc Chương nửa tin nửa ngờ mà nhìn Hạ Mạt, cuối cùng vẫn là gật đầu.

Cứ như vậy, bước đầu tiên để Tiếu Cường khảo sát Lạp Hỗ tinh cầu —- “Đóng quân” đã thuận lợi hoàn thành.

—-

Hết chương 292.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.