Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu

Chương 169




Dưới sự dẫn dắt của Edern, một đoàn người lần đầu tiên đi vào phòng đấu võ cơ giáp.

Phòng đấu võ cơ giáp trống trải khác thường, dài rộng cao tất cả 40m, không gian này đối với việc đấu võ cơ giáp mà nói thì hơi hẹp một tí, bình thường lúc Lannado cùng Edern huấn luyện ở bên trong chỉ dùng cơ giáp loại nhẹ mà không thể phóng thích hoàn toàn hình thái.

Edern đứng lại, “Phóng thích cơ giáp ra đi.”

Randall không nói hai lời, đi đến chính giữa sân đấu, một tay giương lên, tia chớp màu đột nhiên xuất hiện, cơ giáp màu đen khí thế bức người ngay lập tức xuất hiện hiện cạnh hắn

Đây là lần đầu tiên Hạ Mạt trông thấy toàn cảnh của cơ giáp màu đen, ngưỡng mộ cơ giáp, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi!©¸®!

Từ khi sống lại, mặc dù biết tinh thần lực của mình cao hơn người nhưng cậu lại không chắc chắn mình có thể giúp Randall!

Nhưng bây giờ, sự thật chứng minh cậu thực sự có được tiềm lực vô hạn! Cậu đã dũng cảm mà bước ra bước đầu tiên trên con đường trợ giúp sự nghiệp vĩ đại của Randall, kế tiếp cậu nhất định có thể làm được tốt hơn!

“Hạ Mạt.”

Nghe thấy thanh âm của Edern, Hạ Mạt lập tức hồi thần, “Đế hậu mời nói.”

“Đây là cỗ cơ giáp hình người đầu tiên trong đời con, nhưng tuyệt đối sẽ không là chiếc cuối cùng, vì giấu diếm tài nghệ thực sự của con, ta không thể không đánh lên ấn ký của ta trên người nó, hy vọng con có thể tha thứ.”

“Con hiểu, con biết mọi người làm vậy là để bảo vệ con.”

Edern nhẹ nhàng mà sờ lên đầu của cậu, sau đó nói với Diệp Vĩ: “Diệp đại sư.”

“Có đây.”

“Làm phiền ngài giúp tiến hành kiểm tra đo lường đẳng cấp.”

“Vâng.”

Dưới sự chỉ huy của Diệp Vĩ, Randall cùng Vị Chinh thuận lợi lắp đặt máy kiểm tra vào thân cơ giáp. Hết thảy chuẩn bị sẵn sàng, Diệp Vĩ đi đến bàn điều khiển trong sự chú ý của mọi người, liên tiếp đưa vào mấy cái chỉ lệnh, đường thẳng màu đỏ bắt đầu di động từ trên xuống dưới.

Thời gian chờ đợi ngắn ngủi lại như rất dài, tất cả mọi người thả chậm hô hấp, chuyên chú nhìn màn hình ba chiều.

Hạ Mạt không tự chủ nắm chặt nắm đấm, cấp 6, cấp 6, nhất định phải là cấp 6!

Mười lăm giây sau, kiểm tra đo lường chấm dứt, đường thẳng màu đỏ biến mất.

Bên trong hình chiếu ba chiều xuất hiện mấy hàng ký tự đỏ chót:

Thuộc loại: Cơ giáp hình người khổng lồ

Tính công kích: 5

Tính phòng ngự: 80

Đẳng cấp tổng hợp: cấp 6

Đánh giá tổng hợp: Ưu

Kiểm tra vừa ra, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm

Edern vỗ vỗ bả vai Hạ Mạt, “Một hơi tạo ra cơ giáp hình người cấp 6! Tiền đồ vô lượng!”

“Tạ Đế hậu khích lệ. Thế nhưng tính công kích của cơ giáp quá kém, có thể tăng lên nữa…”

“Mọi thứ cứ tiến hành theo chất lượng.”

“Vâng.”

“Tiếp theo chính là quyền lực của người chế tạo ra nó, con hãy đặt tên cho nó đi!”

“Để cho Randall điện hạ đặt đi, dù sao cũng là điện hạ sử dụng.”

“Không được. Chuyện đặt tên này chỉ có thể do chính con.”

“Cái kia…” Hạ Mạt nhìn nhìn Randall, mười phần phấn khích nói: “Vậy thì gọi là Diêm Vương Hào đi.”

Kiểm tra đẳng cấp cơ giáp xong, một đoàn người cười cười nói nói đi vào nhà hàng hoa viên.

Phía trước bàn ăn hình chữ nhật có hai chiếc ghế màu ngà đặt song song với nhau, Hạ Mạt không chút nghi ngờ đó chính là vị trí của Đế hậu cùng Bệ hạ.

Đợi sau khi Edern ngồi xuống, Vị Chinh, Diệp Vĩ cùng Hạ Mạt theo thứ tự ngồi ở phía bên phải, Randall ngồi phía bên trái.

“Hôm nay là tụ hội bình thường, mọi người không cần quá mức cẩn thận.” Edern chú ý tới ánh mắt của Hạ Mạt một mực liếc sang phía Randall, vì vậy khéo hiểu lòng người nói: “Hạ Mạt, đến ngồi bên cạnh Randall đi.”

Khóe miệng Diệp Vĩ giật một cái

“Ah?” Hạ Mạt lập tức đứng lên, dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía Vị Chinh, “Như vậy có được không?”

Edern thấy cậu nhìn chằm chằm Vị Chinh, chợt nhớ tới hôm nay cũng là Vị Chinh làm người trung gian bắc cầu cho hắn và con dâu tương lai, trong nội tâm không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, “Nghe thúc thúc nói, ngồi vào bên người Randall đi.”

Sắc mặt của Diệp Vĩ ngưng trọng nhìn Đế hậu: Chẳng lẽ người không nhìn thấy hai đứa nhỏ này có mập mờ?! Luôn luôn tác hợp bọn họ là muốn ồn ào loại nào?!

Hạ Mạt kiềm chế kích động nhỏ trong nội tâm, đi đến ngồi xuống bên người Randall, lại nói tiếp, thường ngày vị trí này đều là của Lance nha!

Thấy cậu ngồi xuống, Edern mới hỏi ra nghi ngờ trong lòng, “Mạt Mạt, con cùng Vị Chinh thúc thúc… nhận thức nhau từ trước?” Edern có phần ghen tị, mình chính là phụ hậu tương lai của Mạt Mạt, tiểu gia hỏa này gặp được khó khăn lại không liên hệ với mình đầu tiên, ngược lại là liên hệ Vị Chinh? Đây là đạo lý gì?

Nghe thấy Edern nói, Hạ Mạt kinh ngạc nhìn Randall, “Điện hạ không nói với Đế hậu?”

“Nói cái gì?” Edern nghi hoặc.

Randall nghiêng đầu, “Ta nghĩ em không muốn cho nhiều người biết.”

Diệp Vĩ hoàn toàn bị lời nói nửa úp nửa mở của bọn họ làm choáng váng đầu óc, “Các con đến cùng đang nói cái gì?”

Hạ Mạt lúng túng gãi gãi đầu.

Vị Chinh nói: “Hạ Mạt là con của ta.”

Edern cùng Diệp Vĩ trăm miệng một lời: “Cái gì?!”

Còn không đợi Vị Chinh giải thích rõ ràng hơn, chỉ nghe thấy cách đó không xa truyền đến một tiếng thét kinh hãi, “Con trai của cậu là Hạ Mạt?!”

Mọi người nhìn về phía thanh âm kia, đúng là Bệ hạ Lannado khoan thai đến chậm.

Hạ Mạt vội vàng đứng lên, “Bái kiến Bệ hạ.”

Lannado trừng to mắt, hai, ba bước đi đến trước mặt Hạ Mạt, ánh mắt qua lại giữa Hạ Mạt và Vị Chinh.

Vị Chinh bị nhìn hắn đến không thể chịu được, “Mạt Mạt lớn lên giống ba ba hắn.”

Lannado chậm rãi ngồi xuống chủ vị, “Không nói đùa với ta đấy chứ?”

Vị Chinh nhăn đầu lông mày, “Chẳng lẽ Mạt Mạt là con của tôi không tốt?”

“Không, đương nhiên được, chỉ là… Cậu có hài tử lớn như vậy từ khi nào?! A! Chẳng lẽ cậu luôn không kết hôn cũng là bởi vì ba ba của Hạ Mạt?!”

Vị Chinh ngầm thừa nhận.

Lannado vỗ đùi, nói với Edern: “Ta đã nói cái tên này có người trong lòng rồi! Em lại không tin! Lại còn cứ đáp cầu đắp mối cho người khác! Kết quả hài tử của người ta đều lớn như vậy!”

“Dạ dạ dạ, chỉ anh thông minh.”

“Chao ôi! Thân gia!” Lannado cầm chặt tay của Vị Chinh, nhiệt tình rót rượu đỏ cho hắn.

Vị Chinh bình tĩnh cụng ly với hắn, ngửa đầu uống hết.

Lannado ôm bờ vai của hắn, mừng khấp khởi cảm khái, “Lúc trước ta còn luôn bàn bạc với Edern tìm thời gian mời ba ba của Hạ Mạt vào cung để trao đổi tình cảm, nhưng sau lại nghĩ đến chuyện tai mắt của Đảng nội các ở đây nên luôn không dám làm gì! Hiện tại biết rõ cậu là phụ thân của Mạt Mạt, tất cả đều dễ nói chuyện! Chúng ta quen như vậy, trao đổi tình cảm gì gì đó hoàn toàn không cần rồi! Ta cũng không cần lo lắng con trai trưởng bắt nạt Mạt Mạt bảo bối! Ha ha ha! Tóm lại một câu! Người quen dễ xử lý chuyện! Người quen dễ xử lý chuyện!”

Diệp Vĩ quả thực cũng bị thái độ quay ngược 180° này làm cho kinh ngạc đến không ngậm được mồm, hắn kinh ngạc nhìn nhìn chằm chằm người một nhà tương thân tương ái một luc lâu, mãi mới nói được câu nhắc nhở: “Có phải mọi người đều đã quên…”

“Cái gì?” Ánh mắt không hẹn mà cùng theo dõi hắn.

“Hạ Mạt, Hạ Mạt là Beta…”

Trầm mặc.

Trầm mặc.

Trầm mặc quỷ dị.

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Diệp Vĩ không nháy mắt.

Diệp Vĩ khó khăn nở nụ cười, cẩn thận từng tí hỏi: “Ta nói sai?”

Tất cả mọi người không nói thẳng, trả lời hắn là Lannado cuồng tiếu, Vị Chinh cùng Edern nén cười, Randall nhíu mày còn Hạ Mạt áy náy.

Trông thấy mọi người phản ứng như vậy, Diệp Vĩ không chút nghi ngờ lời nói của mình lúc nãy nhất định là sai

Thế nhưng Hạ Mạt đúng là Beta…

Beta?!

Hắn đột nhiên nhìn chằm chằm Vị Chinh, Cái tên này chính là Alpha thứ thiệt a, Hạ Mạt là con của hắn, theo lý thuyết Hạ Mạt nên là… Omega?!

Làm sao có thể?!

Omega làm sao có thể ở trong ký túc xá lẫn lộn?

Chẳng lẽ hắn che giấu thân phận?!

Nhìn sắc mặt của Diệp Vĩ không ngừng biến hóa, Lannado cười đến thoải mái, một lát sau, mới cầm lấy khăn tay tinh xảo lau khóe mắt, lúc này mới nói: “Mạt Mạt, con hành động không tệ! Ngay cả Diệp Vĩ đều bị lừa gạt rồi!”

Diệp Vĩ ngơ ngác nhìn Hạ Mạt.

Hạ Mạt áy náy cười cười, nói: “Sư phụ, thật xin lỗi, con không nên gạt ngài. Thật ra con cũng giống như ngài, cũng là Omega.”

Trời ạ…

Diệp Vĩ kinh ngạc không được, đồng thời âm thầm may mắn: May mắn ta không đùa nghịch ra mười tám phương pháp đánh uyên ương, nếu không nhất định là chịu không nổi…

Trường quân sự cao cấp Exxon

Sau khi phát sinh trò khôi hài to lớn này, Frankie hiệu trưởng vội vàng làm một loạt công tác xử lý, vì vậy tạm thời để cho mấy vị phó hiệu trưởng đi cùng Mingo.

Mingo từ trước đến nay vẫn không có bao nhiêu nhiệt tình với cuộc nói chuyện của mấy lão bất tử, sau khi hơi dùng một chút thủ đoạn để thoát khỏi đám nhân viên nhà trường, hắn một mình đi vào tiểu đình ven hồ. Lại không nghĩ vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu, một thanh niên có chút quen mắt liền đi tới. Người trẻ tuổi này rõ ràng là một Beta, thân cao một mét tám trở lên, ngũ quan lập thể, dáng tươi cười ưu nhã. Mingo so sánh với người nào đó trong trí nhớ, lại cảm thấy không giống nhau.

“Mingo hiệu trưởng, ngài khỏe chứ, cháu là Laurent, gia phụ là Locke.”

Locke? Nội các tổng lý?

Thanh niên tên là Laurent kia chính là con trai của Locke?

Oh, hắn nghĩ ra rồi, trước kia quả thực đã từng gặp Laurent một lần, thế nhưng khi đó ấn tượng cũng không sâu sắc, cho nên mới gặp phải một lát mà vẫn không ra.

Laurent có chút khom người, tỏ vẻ tôn trọng đối với trưởng bối, gã đưa tay phải ra, chấp nhất chờ Mingo cùng gã nắm tay.

Mingo liếc tay của gã một cái, đứng dậy cùng gã cầm một cái, sau đó gọn gàng thu tay lại, ngồi về trên ghế, “Không có chuyện gì không lên điện tam bảo, có việc nói thẳng.”

“Mingo hiệu trưởng quả nhiên tính tình ngay thẳng.” Laurent cười cười, “Ngài có để ý chuyện cháu ngồi xuống không?”

“Xin mời.”

Laurent ngồi ở đối diện Mingo, “Chuyện xảy ra hôm nay cháu đều nhìn thấy.”

Mingo cúi đầu thưởng thức trà, không làm bất kỳ đáp lại nào.

“Mặc kệ ngài nhằm vào Diệp Vĩ với mục đích gì thì cháu đều muốn nhắc nhở ngài, Diệp Vĩ là lực lượng trung kiên của Hoàng đảng, nếu như không trợ giúp nội các thì ngài căn bản không có cách nào lật đổ hắn.”

Mingo ngẩng đầu, cười không đến mắt, “Ta không rõ cậu đang nói gì.”

“Không dối gạt ngài, cháu cùng với đồ đệ của Diệp Vĩ có một chút gút mắc.”

“Đồ đệ của Diệp Vĩ?” Mingo lập tức nhớ tới tin tức đã từng nhìn thấy, “Tên Beta nửa tàn phế tên là Hạ Mạt kia?”

“Ừm.” Laurent thấy hắn tựa hồ thấy hứng thú, không ngừng cố gắng: “Ngài muốn vặn ngã Diệp Vĩ, mà cháu lại muốn vặn ngã đồ đệ của Diệp Vĩ, mục tiêu của hai chúng ta có thể nói là hoàn toàn nhất trí. Liên thủ với chúng cháu đối với ngài trăm lợi mà không có một hại.”

Mingo trầm mặc một hồi, bỗng nhiên cười ra tiếng.

Laurent trong lúc nhất thời sờ không trúng hắn rốt cuộc là ý gì, vì vậy cẩn thận thăm dò: “Mingo hiệu trưởng, ngài có cần cân nhắc hai ngày không?”

Mingo nhìn gã, đôi mắt như một đầm nước sâu, “Muốn lôi kéo ta, cậu còn chưa đủ sức nặng, nếu quả như thật có thành ý như vậy thì để cha của cậu từ mình tới tìm ta đi.”

Dáng cười của Laurent cứng đờ.

Mingo đứng dậy, gọn gàng vỗ vỗ nếp gấp trên vạt áo, xoải bước rời khỏi.

Đợi bóng dáng của Mingo hoàn toàn biến mất, Tống Tu mới chạy ra từ một bên của tiểu đình, “Đại nhân, nói chuyện như thế nào?”

Laurent lộ vẻ lo lắng, “Mingo không đơn giản như vậy, nếu như không biết rõ nguyên nhân hắn nhắm vào Diệp Vĩ, chỉ sợ rất khó nói phục hắn.”

“Vậy chúng ta…”

“Bọn họ sẽ ở lại Exxon một tuần lễ, chúng ta phải tìm ra được nguyên nhân hắn nhằm vào Diệp Vĩ, bằng không đợi hắn rời khỏi thì chỉ riêng việc liên hệ đã không dễ dàng.”

“Ừm.”

Hết chương 169.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.