“Password? ” Chung Viễn Thanh bình thản, ung dung ngồi vào một đài siêu cấp quang não rồi mới quay qua hỏi hai người ở sau lưng.
“Nhóc con, nghe không hiểu tiếng người hả? Cậu biết dùng mấy thứ máy móc này không? Anh cảnh cáo cậu, đừng có chạm bừa vào thứ gì, nếu có bị sao thì bọn anh không chịu trách nhiệm đâu đấy.” Kiều Duy Tư chưa gặp ai không để ai vào mắt như Chung Viễn Thanh, vì thế gã mở mồm dọa nạt hắn.
Chung Viễn Thanh liếc nhìn gã, như thể không nghe thấy mấy lời của Kiều Duy Tư, tay hắn lướt nhẹ trên bàn phím, động tác nhanh nhẹn linh hoạt như một chú bướm muốn bay, tốc độ tay cực nhanh khiến người khác cực kì kinh ngạc. Một lát sau, Chung Viễn Thanh quay đầu nhìn sang Khang Phùng : “Tất cả gồm có bảy chuỗi mật mã, tôi đã phá được ba chuỗi. Hiện tại thời gian rất khẩn cấp, tuy không khó để phá bốn chuỗi này nhưng vẫn mất thời gian. Các anh vẫn kiên trì nói không với tôi ư ? Chẳng nhẽ các anh muốn câu giờ ? Các anh nên biết những người gặp chuyện kia đều là học viên được bảo vệ theo quy định điều lệnh của quân bộ, còn tôi là nhân chứng chứng kiến tất cả.”
Khang Phùng bị hắn nói đến sửng sốt, sau đó anh lập tức cười chịu thua : “Em gán tội nặng cho bọn anh quá. Thôi, Kiều Duy Tư, đưa password cho em ấy đi. ”
Điều lệ quân bộ đã quy định hễ là học viên của các trường quân đội trong đế quốc, bất kể ở vùng nào trong lãnh thổ, chỉ cần tính mạng học viên bị đe đọa, thì người đó hoàn toàn có thể nhờ quân đội ở vùng gần nhất để bảo vệ. Sau khi điều tra rõ ràng, quân đội sẽ bảo vệ học viên đó vô điều kiện.
Điều lệ này được ban hành vào thời điểm loạn lạc của Đế Quốc vào trăm năm trước. Bởi trong thời kì chiến tranh, nhân số hi sinh nhiều nhất là quân bộ, vì cam đoan giữ được nhân tài cùng thực lực quân sự cho tương lai Đế Quốc, có người đã đề xuất, mỗi học viên của trường quân đội đều là mầm non, nên bọn họ phải được bảo vệ, hay nói cách khác những mầm non này không thể bị đe dọa đến tính mạng. Sau đó sau nhiều lần sửa đổi, ý kiến này đã được thống nhất trở thành điều lệ hiện giờ cho đế Quốc.
Chung Viễn Thanh đã nói hắn là nhân chứng cho toàn bộ sự việc. Nếu nhóm Khang Phùng không chỉ thất bại trong việc cứu người mà còn gây tổn thất mất trên năm học viên cho Đế Quốc, nên dù bọn họ có chấp nhận để tòa án quân bộ điều tra, thì lời nói của Chung Viễn Thanh lúc đó sẽ là bằng chứng hoặc có lợi hay có hại trước tòa để phán định hành vi cứu hộ của nhóm Khang Phùng có hiệu quả hay thất bại.
Mặc dù Chung Viễn Thanh không muốn xé rách mặt với đồng bạn mới hợp tác vì loại chuyện này, song nếu Tần Phi Tương xảy ra chuyện, Chung Viễn Thanh cũng không thể cam đoan hành vi của mình có cần hợp lí lẽ hay không.
Hiển nhiên, uy hiếp của Chung Viễn Thanh cực kì hiệu quả với nhóm Khang Phùng. Kiều Duy Tư cũng hiểu rõ cho nên gã bất giác trừng mắt, vừa định lên án vài câu, thì thấy Khang Phùng lắc đầu với mình, Kiều Duy Tư đành thành thật nói password cho Chung Viễn Thanh.
Nhập password xong, Chung Viễn Thanh lập tức khởi động quang não, tìm tất cả tài liệu liên quan đến sao Corpach cùng núi Corpach, không hổ là tài liệu lưu hành nội bộ, số liệu của Corpach đầy đủ hơn nhiều so với những gì bọn Chung Viễn Thanh tìm được.
Chung Viễn Thanh mở hình ảnh ba chiều, một hình ảnh 3D sống động của ngọn núi Corpach hiện ra ngay tức khắc. Cùng lúc đó, Chung Viễn Thanh còn mở thêm bản đồ khai thác, mặc dù không biết loại khoáng sản đặc biệt nào được khai thác vào năm đó, nhưng căn cứ vào việc đội khai thác đã đào rỗng cả ngọn núi, ai cũng hiểu được, khoáng sản kia có tầm quan trọng nhường nào.
Tầm mắt Chung Viễn Thanh tập trung lên hai tấm bản đồ, hắn cố nhớ lại vị trí hang động tối qua mà hai người đã ở.
“Lão Đại, cậu ta cứ nhìn chăm chăm như thế chả nhẽ ra được gì á?” Kiều Duy Tư nói thầm với Khang Phùng.
Khang Phùng chỉ cười không nói, anh chỉ biết Chung Viễn Thanh có rất nhiều bí mật, đáng để anh tìm hiểu.
“Chỗ này đại diện cho thứ gì?” Chung Viễn Thanh đột nhiên chỉ vào một đường cong màu đỏ nhấp nhô trên bản đồ 3D.
“Đây là đường biểu thị nhiệt độ thay đổi trên núi Corpach, xanh dương biểu thị đường biến đổi của mạch nước ngầm, còn màu vàng ở đây là chỉ hàm lượng khoáng sản.” Khang Phùng tiến lên phía trước, chỉ lên bản đồ, giảng giải cho hắn, đồng thời cũng tò mỏ hỏi: “Em nhìn ra gì hả?”
Chung Viễn Thanh cắn chặt môi, mắt liếc nhìn hai bản đồ, mày nhăn chặt. Bỗng nhiên như lĩnh ngộ ra, hai mắt Chung Viễn Thanh sáng lên, tay chỉ vào một vị trí trên bản đồ: “Nếu tôi đoán không nhầm thì hiện tại Tần Phi Tương đang chủ động tìm kiếm đường ra, mà chỗ đó hẳn sẽ là vị trí này.”
“Tại tôi, nếu do tôi không cẩn thận thì cậu cũng sẽ không bị thương.”
Trong sơn động tối đen, một con chuột đang chạy loạn trong địa bàn của mình, một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên, nhất thời dọa nó chạy nhanh về hang ổ của mình, sau đó nó ló đầu ra, đánh bạo kêu chít chít, như đang tỏ ý kháng nghị.
Tần Phi Tương nghe tiếng chuột kháng nghị, đầu lại nhích gần về phía vách đá, hơi điều chỉnh người, tránh chạm vào chỗ bị thương, y cười khổ giữa bóng tối mịt mờ, rồi mớ mở miệng: “Cậu là đồng đội của chúng tôi, sao tôi có thể bỏ lại cậu khi gặp nguy hiểm chứ. Cậu đừng tự trách nữa, hiện tại quan trọng nhất là phải giữ được thể lực của mình.”
Lawson im lặng gật đầu, cậu vốn dĩ chỉ là một Omega nhập học tại Ares. Vì thân phận của mình nên Lawson bị hạn chế rất nhiều, trong mắt người khác cậu chỉ có một tác dụng duy nhất là sinh dục hậu đại, chứ tất cả đều coi thường thiên phú ở phương diện máy móc của cậu. Vì để tiếp tục học tại Ares, Lawson chỉ còn cách bán rẻ thiết kế của mình để kiếm kế sinh nhai, rồi đợi đến kì phát tình, tìm đại một Alpha hay Beta nào đó để kết hôn, và sống cả đời như thế.
Thế nhưng, Chung Viễn Thanh và Tần Phi Tương đã phát hiện ra thiên phú của cậu, bọn họ không chi để cậu gia nhập đội ngũ của hai người họ, giới thiệu cậu làm học trò của Ulysses, mà còn cho cậu gặp được Chung Tri.
Vì hai người đã thay đổi cuộc đời của mình, Lawson đã quyết định mai sau sẽ đi theo hai người họ. Nhưng, hiện tại mới chỉ là một buổi sinh tồn dã ngoại nho nhỏ, song lại vì cậu mà gây liên lụy đến cả đội. Thậm chí, ngay trong khoảnh khắc nguy hiểm ấy, Tần Phi Tương vì bảo vệ Lawson mới bị thương như thế này.
Lawson hiểu Tần Phi Tương đang an ủi mình, nhưng sâu trong nội tâm, cậu cứ vẫn áy náy không thôi.
Sau này dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, chỉ cần có cơ hội, dù mất cả sinh mệnh, Lawson cậu cũng sẽ bảo vệ bọn Tần Phi Tương trước. Đó là quyết định mà Lawson đã âm thầm tự quyết.
Tần Phi Tương tựa lên vách đá, y không hề nghe thấy tiếng Lawson trò chuyện, nếu không phải còn có tiếng hít thở thì có lẽ sẽ chẳng ai nghĩ sẽ có người ở đây, sự vắng lặng này quả thực làm con người ta không chịu nổi.
Nghĩ thế, Tần Phi Tương cười cười, kết quả chưa cười được lâu, y đã váng vất đầu, có lẽ do mất máu quá nhiều nhỉ? Rồi y đột nhiên lo sợ, sợ khi nhắm mắt rồi y sẽ không tỉnh được nữa. Quả nhiên khi một ai đó có người trong lòng, người ấy sẽ cứ lo lắng được mất mà. Chẳng qua dù có như vậy, chỉ cần nghĩ tới Chung Viễn Thanh đang chờ y ở ngoài kia, Tần Phi Tương đều cố gắng chịu đựng.
Đúng lúc này, hai ngọn đèn xanh lam bỗng xuất hiện xa xa, theo sau đó là tiếng bước chân lộn xộn.
“Chủ nhân, bọn tui mới phát hiện ra một đường hầm khá dài. Tôi đã kiểm tra được bên trong có dòng chảy không khí, nên chắc chắn có đường ra.” Hai ngọn đèn càng ngày càng tới gần, càng ngày càng lớn, cuối cùng Bạch Hổ xuất hiện trước mặt Tần Phi Tương, hai ánh đèn phát sáng kia là đôi mắt của nó. Vì diện tích sơn động nhỏ hẹp nên Bạch Hổ cũng đổi sang hình thái từ Bạch Hổ sang cơ giáp hình người.
Thạch Lan theo sát phía sau Bạch Hổ, đỡ Tần Phi Tương: “Giờ cậu sao rồi? Chúng ta phải đi đến đường hầm càng nhanh càng tốt, chắc phải cần mười phút. Cậu có thể không? Nếu không thì tôi sẽ cõng cậu.”
Tần Phi Tương lắc đầu: “Không sao, mười phút mà thôi. Tôi chưa yếu đến mức không đi được đâu. Lawson cậu đỡ chưa? Chúng ta sắp đi rồi đấy.”
Trong bóng tối, Lawson ngồi một góc cúi đầu lên tiếng. Dù Tần Phi Tương không trách nhưng cậu vẫn cảm nhận được mọi người đang cố nén giận, tuy không tỏ rõ nhưng cái cảm giác coi như không tồn tại này thực sự làm cậu khổ sở.
Song, hiện tại không phải lúc so đo chuyện này, Lawson nhớ tới lời dặn của Tần Phi Tương, cậu cố gắng thả lỏng tinh thần, đứng dậy rồi theo sau mọi người đi tới mục tiêu đã định.