Trọng Sinh Chi Làm Bé Ngoan

Chương 5: Không cần tỉnh lại




Mà Bạch Nhất Hàm, bởi vì khi còn nhỏ thân thể không tốt, cả nhà đều thập phần thiên vị cậu, mẹ Bạch lại càng là cảm thấy đối với cậu luôn thua thiệt, hận không thể đem tất cả thứ tốt nhất đến cho cậu. Khi học tiểu học cứ ba ngày là cậu đã hai ngày đi bệnh viện, thành tích vẫn luôn không thế nào tốt, sau lớn rồi cũng không khá lên, thành tích cũng là vẫn luôn treo nửa vời. Người trong nhà cũng không ép cậu nên cậu một chút cũng không cảm nhận được việc học nặng nề cùng vất vả, sau lại mông muội tới khi tốt nghiệp đại học, mẹ Bạch đau lòng con trai, không chịu cho cậu sớm vào xí nghiệp đi làm sáng đi chiều về, muốn cho cậu tự do tự tại chơi mấy năm nữa, chính mình quyết định tương lai làm cái gì, dù sao cũng là cậu cái gì cũng không làm, cũng có thể khoái hoạt vui sướng làm một cái phú nhị đại(* thế hệ siêu giàu thứ 2)

Cho nên Bạch Nhất Hàm hiện tại là một tên thất nghiệp lang thang điển hình, đã trải qua giáo huấn đời trước, cậu đã sáng tỏ là trên đời này không có bất luận kẻ nào tự nhiên sẽ đối chính mình tốt, khi tiếp thu người khác đối tốt với mình, hẳn là tâm tồn tại cảm ơn, cũng tăng thêm phần biết ơn, như vậy cảm tình hai phía mới có thể lâu dài.

Đáng tiếc lúc ấy cậu nhận ra quá muộn, sự yêu thương của người nhà cùng Mục Tĩnh Viễn đối với cậu đã bị cậu không kiêng nể mà tiêu xài đến không còn gì. Đợi đến thời điểm cậu hoàn toàn tỉnh ngộ thì hết thảy đã không thể quay lại, hiện giờ thật vất vả có lại một cơ hội nữa, cậu sao có thể lại tùy hứng, tùy tiện làm người nhà nhân nhượng cậu?

Mẹ Bạch thấy thái độ cậu kiên quyết, cũng không tiếp tục khuyên, Bạch Tuyết Tình nhìn kỹ sắc mặt cậu, thấy cậu xác thật không có miễn cưỡng, mới cầm lấy túi xách mình đứng dậy nói:

“Mẹ, tiểu Hàm, con đây liền đi công ty, hôm nay còn có việc.”

Bạch Nhất Hàm vội vàng xua tay nói:

"Vậy chị mau đi đi, lái xe chậm một chút.”

Mẹ Bạch cũng gật gật đầu, Bạch Tuyết Tình kỳ quái lại vui mừng nhìn Bạch Nhất Hàm một cái, em trai luôn không tim không phổi hôm nay vậy mà quan tâm cô? Bất quá, cảm giác thật không tồi! Cô nâng khóe miệng xuyên suốt quãng đường đến gara lái xe, mãi cho đến công ty, cũng chưa hạ xuống.

Trong nhà, thím Dương bưng bữa sáng tới cho Bạch Nhất Hàm, mẹ Bạch lập tức bắt đầu thu xếp cho con trai ăn cơm, bà tự tay múc cho Bạch Nhất Hàm 1 chén cháo tôm bóc vỏ, lại đem bánh bao nhỏ, sủi cảo thủy tinh(*cũng giống sủi cảo thường chỉ là vỏ bánh mỏng và trong như thủy tinh thấy được nhân bên trong) cùng bảy tám loại đồ ăn tinh xảo khác bày biện đến trước mặt cậu, ôn nhu nói:

" Hàm Hàm, con hôm nay thức dậy muộn, bụng sớm đói lả, trước ăn lót dạ một chút, chờ đến giữa trưa, lại ăn một bữa nữa.”

Bà quay đầu lại nói với thím Dương:

“Thím Dương, buổi tối làm đồ ăn phong phú một chút, chay mặn phối hợp, cân bằng dinh dưỡng, Hàm Hàm quá gầy, trong khoảng thời gian này cảm xúc lại không tốt, phải bồi bổ thật tốt.”

Thím Dương đáp một tiếng "Vâng", nhìn Bạch Nhất Hàm trong ánh mắt cũng có đau lòng, thiếu niên tinh xảo này là thịt trên đầu quả tim của cả Bạch gia, chính bà cũng là đem cậu đặt ở đầu quả tim mà đau lòng.

Bạch Nhất Hàm nhìn đồ lăn tinh xảo trước mắt, ngửi thấy mùi hương của cháo tôm bóc vỏ, tinh thần lại có chút hoảng hốt, trước kia hết thảy mọi việc còn rõ ràng trước mắt, xương vỡ vụn đau nhức còn khắc sâu vào trong xương tủy. Bất quá ngủ một giấc, cậu lại ngồi trong căn nhà mang cho cậu vô hạn ấm áp, dưới ánh mắt ôn nhu nhìn chăm chú của mẹ mà uống cháo.

Hết thảy đều phảng phất giống như trong mộng, rốt cuộc là phía trước hết thảy là một cơn ác mộng thống khổ, hay vẫn là chính mình chịu khổ quá nhiều, mới như bây giờ mơ một hồi mộng đẹp?

Suy nghĩ của cậu có chút hỗn loạn, không, phía trước hết thảy tuyệt không phải mộng, đã từng hết thảy, chính mình đều nhớ rõ như vậy rõ ràng, bẻ gãy chân, bị đập nát ngón tay. Thậm chí ngay cả tiếng súng vang đã cướp đi mạng cậu hiện tại giống như vẫn còn vang vọng bên tai, hết thảy đều là chân thật như vậy, tuyệt đối không phải nằm mơ!

Vậy hiện tại…… cậu trong lòng rùng mình, duỗi tay ở chính mình trên đùi hung hăng nhéo một phen, một trận đau nhức truyền đến, hốc mắt cậu nháy mắt đỏ, lại không phải bởi vì đau, mà là bởi vì vui sướng, đau như vậy, hiện tại nhất định cũng là sự thật, cậu thật sự trọng sinh, ông trời thật sự lại cho cậu một lần cơ hội! Nếu này thật là mộng, vậy thì cứ làm cậu vĩnh viễn đắm chìm trong giấc mộng này đi, không cần tỉnh lại.

Mẹ Bạch thấy con trai đầu tiên là ngơ ngốc đối với cháo ăn đến xuất thần, lại hung hăng nhéo đùi chính mình một phen, bà ngăn không kịp, tức giận đến hận không thể đánh đứa con út không thể bớt lo này một chút, lại luyến tiếc, chỉ có thể không ngừng thì thầm:

"làm sao vậy con đứa nhỏ này! Không bình ổn ăn cơm, sao lại muốn véo chính mình? Còn dùng sức như vậy! Lần này muốn véo tím! Thật là làm mẹ không bớt lo!”

Bạch Nhất Hàm nghe thấy những lời mà trước kia mình từng cảm thấy lãi nhãi phiền lòng không thôi, thì chỉ thấy cả người đều ấm áp, cậu ngẩng đầu nói:

“Mẹ, người thật tốt."

Mẹ Bạch mặt đỏ lên, dỗi nói:

“Con cho rằng nói vài câu lời hay mẹ liền buông tha con sao? Hừ."

Bà nói xong liền lấy chén cháo đang đặt trước mặt Bạch Nhất Hàm, cậu vội đè lại bà nói:

" Sao vậy mẹ? "


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.