Trọng Sinh Chi Hoan Sủng

Chương 23: Cảm nhận (1)




Editor: Nguyên Hy | Beta: Cuồng Soái Ca

Ngay sau khi tan làm Cố Thành liền từ thành phố S chạy tới chỗ bạn gái, vốn tưởng rằng sẽ có một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, không ngờ rằng lại biến thành một bữa liên hoan có nhiều người như vậy, làm cho anh có chút dở khóc dở cười.

Nhưng bữa liên hoan này là do người phụ nữ của anh đề xuất nên tất nhiên là anh không dám có ý kiến gì, chỉ có thể vừa thở dài vừa tươi cười xã giao. Tính toán ở trong lòng lát nữa về khách sạn sẽ đòi lại chút phúc lợi từ cô mới được.

thật ra trong lúc ăn cơm cũng không cần Cố Thành phải nói chuyện nhiều. Lý Thiệu cùng Tôn Trí hai người bọn họ đã đủ mở một sân khấu lớn, Trần Trừng và Lý Hân Ý cũng rất vui vẻ, mấy người trẻ tuổi cứ như vậy tụ tập thành một nhóm, khiến cho Lâm Tưởng và Cố Thành giống như hai người khách mời vậy.

Hai người ngồi cạnh nhau, hai bàn tay đan chặt vào nhau dưới khăn trải bàn. Sau một ngày không gặp, trong lòng bọn họ đều cảm thấy vô cùng muốn chạm vào đối phương.

Lâm Tưởng vừa nghe bọn họ nói chuyện phiếm vừa sờ mó bàn tay to của Cố Thành. Lúc thì chơi đùa ngón tay anh, lúc thì lại so sánh to nhỏ giữa tay mình và tay anh, cuối cùng là viết vài chữ vào trong lòng bạn tay anh.

Lúc đầu thì Cố Thành cũng không để ý chỉ cảm thấy bàn tay nhỏ nhắn của cô ở vạch vạch mấy đường trong lòng bàn tay mình thì cảm thấy rất ngứa, cúi đầu rồi nhìn lên, mới hiểu ra được ẩn ý ở trong đó.

Lâm Tưởng viết từng nét: “Có phải rất nhàm chán đúng không?”

Cố Thành cười nhẹ lắc đầu.

Lâm Tưởng lại viết: “Em cũng không biết là bọn họ đang nói chuyện gì nữa, ồn ào muốn chết.”

Lần này Cố Thành viết vào trong lòng bàn tay cô: “Chúng ta đi trước.”

Ánh mắt Lâm Tưởng sáng lên, viết: “Có thể không?”

Cố Thành khẽ nhếch khóe miệng, ngón tay nhẹ nhàng viết vào lòng bàn cô: “Có thể chứ, anh muốn em, muốn hôn em.”

Lâm Tưởng vội vàng ngẩng đầu lên nhìn tình hình hiện tại, thấy hai đôi kia đang bắt đầu đấu rượu, lúc này cô mới viết vào trong tay anh, “Hôn anh.”

Cố Thành nắm tay thành quyền, bất chấp còn có người khác ở đây mà ôm lấy bả vai cô cúi xuống hôn lên môi cô.

Ngay lập tức cả phòng liền ồn ào.

Lâm Tưởng không ngờ Cố Thành cứ như vậy không thèm quan tâm đến người khác mà hôn cô, trong phòng bao này còn có những người khác nữa, cảm thấy vô cùng xấu hổ. May mắn là Cố thành cũng chỉ lướt qua rồi rất nhanh liền buông cô ra. Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô, anh nhịn không được lại hôn lên mặt cô mấy cái, muốn dừng mà không thể dừng được.

Mặt khác bốn người kia đã uống nhiều mà không ngừng hi hi ha ha ồn ào, hét lên một tiếng.

Trần Trừng cũng hét lên liền quay đầu bổ nhào vào người Lý Thiệu, ôm hắn hô: “Lý Thiệu, chúng ta cũng mau ngược cẩu!” nói xong liền hôn tới tấp lên môi hắn. Ngày thường đã bị Lâm Tưởng ngược quá nhiều nên lúc uống say liền muốn ngược lại cô, có thể thấy được nỗi oán hận trong cô sâu nặng đến thế nào.

Mặt Lâm Tưởng đầy hắc tuyến nhìn bọn họ, hai người họ khoa trương mà ôm hôn nhau, hình ảnh này làm cho người khác không nỡ nhìn thẳng.

Tôn Trí ở bên cạnh nhìn cũng nóng lòng muốn thử, quay đầu lại tìm Lý Hân Ý. Lý Hân Ý vẫn chưa uống đến mức hồ đồ, che miệng lại nói: “Em cảnh cáo anh, đừng có làm xằng bậy!”

Lâm Tưởng đỡ trán, mắt thấy tình huống ngày càng trở nên quỷ dị, cô thể không gọi phục vụ tới, nhanh chóng thanh toán rồi chạy khỏi đây, bằng không chút nữa lại xảy ra chuyện.

Cố Thành có dẫn theo tài xế cho nên Lâm Tưởng kêu tài xế xe bảo mẫu đưa bốn người kia về khách sạn, còn mình thì đi theo Cố Thành lên xe.

Vừa lên xe liền bị Cố Thành kéo vào trong lòng ngực, anh dựa đầu vào vai cô, hôn lên cổ cô rồi nhỏgiọng nói: “anh uống say rồi nhất định sẽ làm loạn.”

Lâm Tưởng:……

Uống say xong còn báo trước là sẽ làm loạn sao? Xem ra là say rượu là giả, còn muốn làm loạn thì là thật!!!

Vì thế nhịn không được mà vạch trần anh: “anh uống rất ít, hai người Lý Thiệu và Tôn Trí mới chỉ mời anh tổng cộng hai ly rượu, sau đó anh không hề uống nữa.”

Cố Thành cười nhạt, dùng giọng nói khàn khàn gợi cảm thì thầm bên tai cô hỏi: “Vậy em có cho anh là làm loạn không?”

Hô hấp của Lâm Tưởng liền rối loạn, lỗ tai bị anh liếm đến mức ẩm ướt, giống như là có một luồng điện chạy trong người cô vậy.

cô vẫn ra vẻ bình tĩnh nói: “không cho.”

Cố Thành cười nói: “Bây giờ chúng ta đang ở trên xe, không thể trách em được!”

Quả nhiên là đang diễn!

Có phải là cô nên phối hợp mà nói một câu hay không: anh, em sợ!

Xe chạy thẳng một đường hướng về phía phim trường. Đoàn làm phim có sắp xếp cho bọn họ mộtphòng ở tại khách sạn gần phim trường. Nhưng mà chưa đi tới nơi thì nửa đường lại quẹo vào một khu nhà ở.

Lâm Tưởng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, bên ngoài tối đen như mực không nhìn thấy gì hết, chỉ biết đây là một khu nhà ở vô cùng xa hoa.

Quay đầu lại nhìn Cố Thành, “Đây là đâu vậy?”

Cố Thành thu hồi sắc mặt muốn trêu đùa cô lại, đứng đắn nói: “anh có một căn nhà ở đây, rất gần với phim trường, hôm nay đã kêu người đến quét dọn sạch sẽ, cũng đã mời một đầu bếp nữ tới, em đóng phim mấy ngày liền thì hãy tới đây ở đi. Nếu đến bữa mà không thể trở về ăn thì gọi cho nữ đầu bếp mang cơm qua phim trường. Chúng ta không thể ăn cơm hộp được!”

Vòng vo một lúc lâu vẫn là đang đau lòng vì cô phải ăn cơm hộp.

Lâm Tưởng ôm cổ anh, đem mặt mình tới gần mặt anh, cọ cọ, nói: “anh cứ làm vậy sẽ chiều hư em mất.”

Cố Thành rất vui vẻ với động tác thân mật này của cô, híp mắt, nửa thật nửa giả nói: “Chính là muốn chiều hư em mà, như vậy thì em chỉ có thể ở lại mãi bên anh, muốn rời đi cũng không được.”

Tất cả những gì tốt nhất trên thế giới này đều muốn đưa tới trước mặt em để trong mắt em chỉ có anhmới là người có thể chiều hư em như vậy được, là người luôn ôn nhu chịu đựng tất cả mọi chuyện của em, dù cho đó là chuyện trái lại luân thường đạo lý. Đây là kế hoạch lớn nhất cả đời của anh.

Lâm Tưởng nghe anh nói xong cảm xúc trở nên vô cùng bình tĩnh, trầm mặc một hồi, cô hôn lên khóe miệng anh, dịu dàng nói: “Dù cho anh không chiều em thì em cũng không rời xa anh, bởi vì em yêuanh!”

Lâm Tưởng được ôm xuống xe, Cố Thành có chút kích động, đặt cô xuống sô pha liền bắt đầu khôngngừng xoa nắn thân thể cô.

Lâm Tưởng còn chưa kịp đi thăm quan ngôi nhà, mà quần áo trên người đã bị lột sạch sẽ.

Hai người lăn lộn một hồi, đều đã có chút động tình, Lâm Tưởng bị liếm đến mức cả người ẩm ướt, thở gấp nói: “Bao cao su đâu?”

Cố Thành biết ý của cô đã đồng ý để cho anh đi vào, rất vui mừng, nhanh chóng đứng lên chuẩn bị đilấy, chợt đứng hình, anh nhớ ra đây không phải là nhà ở thành phố S!

Nữ đầu bếp giúp bọn họ mua đồ ăn hẳn là sẽ không giúp bọn họ mua cả cái kia đâu cho nên ở đây không có bao cao su!!

“Để anh đi mua.” anh rối rắm nói.

Lâm Tưởng quay đầu vùi vào gối trên sô pha, thầm nghĩ chờ anh mua về thì đã mất hứng rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.