Trọng Sinh Chi Hoan Sủng

Chương 16: Lâm Tưởng




Editor: Cuồng Soái Ca | Beta: Nguyên Hy

Sau khi cùng Tiểu Điền tự kiểm điểm, những gì còn lại trong đầu Lý Hân Ý chỉ là tức giận ngút trời, rốt cuộc Lâm Tưởng có địa vị gì mà có thể khiến các tiền bối nhìn cô với con mắt khác? không phải chỉ là lớn lên xinh đẹp một chút thôi sao? Lý Hân Ý cô cũng không kém mà, sao lại không có số mệnh tốt như vậy chứ?

Lý Hân Ý không muốn thấy dáng vẻ dương dương tự đắc của Lâm Tưởng, nhưng lại không cam lòng bỏ cuộc như vậy. Trong giới giải trí có một đống người muốn mời Mic chụp ảnh mà không được, cô ta lại khó có cơ hội được tình cờ gặp mặt ở đây, nói gì thì nói cùng phải để lại chút quan hệ mới được!

Chẳng qua ngồi ngốc một chỗ đến cuối cùng, cô ta cũng không tìm được cơ hội bắt chuyện với Mic.

Sau khi quay chụp xong, Lâm Tưởng tạm biệt Mic, sau đó liền đi gặp đạo diễn. Triệu Tầm đưa cho cômột bảng thời gian biểu, để đến lúc đó cô đến phim trường đúng giờ, sau đó liền cho cô đi!

Nhạc Tiểu Kỳ đi bên cạnh cô, vui vẻ nói: "Chị Lâm Tưởng, thái độ của đạo diễn đối với chị rất tốt!"

Lâm Tưởng cong khóe miệng lộ ra một nụ cười.

Xe không thể vào tận nơi để đón, hai người chỉ có thể chậm rãi đi ra cửa studio, lúc đi qua toilet, Nhạc Tiểu Kỳ tỏ vẻ mót quá cần đi giải quyết, Lâm Tưởng liền tìm một nơi râm mát ngồi đợi cô, kết quả lại gặp được Lý Hân Ý.

Lý Hân Ý nhìn thấy cô cũng vẫn là với vẻ mặt ghét bỏ ngoài ý muốn, không thèm liếc mắt liền đi ra ngoài. Lâm Tưởng lại đột nhiên mở miệng gọi cô ta.

"Lý Hân Ý, tôi muốn nói với cô hai câu?"

Vẻ mặt Lý Hân Ý giống như gặp quỷ, nói: "Tôi và cô không có gì để nói."

Lâm Tưởng nhướng mày, dáng vẻ bất đắc dĩ biểu hiện cô ta luôn là kẻ gây rối vô cớ: "không phải cô nóitôi ôm được "đùi vàng" sao? Vậy cô có muốn ôm không?"

Lý Hân Ý giả ngốc: "Ôm "đùi vàng" gì chứ? Ôm ai?"

Lâm Tưởng rất tự nhiên mà chỉ vào mình: "Ôm tôi."

Lý Hân Ý nháy mắt tức giận, tức muốn hộc máu nói: "cô bị bệnh tâm thần sao, ai muốn ôm đùi cô!" nóixong cũng không thèm nhìn Lâm Tưởng, vẻ mặt kiêu ngạo quay đầu chạy lấy người.

Lâm Tưởng thở dài, cảm thấy tính tình người trẻ tuổi bây giờ thật không tốt, cũng không chờ người khác nói cho hết câu.

Nhưng mà cô bé Đậu Đậu vẫn là ngoan nhất.

********

Lâm Tưởng nói với tài xế một tiếng, để anh ta đưa tới công viên thành phố A, Trần Trừng đang quay phim ở bên đó, cô chuẩn bị đi thăm cô ấy.

Trần Trừng sợ cô không tìm thấy đường, trên đường đi cô ấy gọi điện thoại nói sẽ ở trước cửa chờ các cô.

Lâm Tưởng có chút mệt mơ màng ngủ được một lúc, kết quả nhận được được tin nhắn của Cố Thành, liền lên tinh thần một chút.

"Bao giờ em về?" Cố Thành hỏi cô.

Lâm Tưởng nhanh chóng trả lời: "Em muốn ở lại bên này ăn cua, em nhớ ở đây có cửa hàng làm món này rất ngon."

Nửa ngày sau Cố Thành mới không mặn không nhạt trả lời một câu: "Ừ."

Lâm Tưởng cười, đoán có khả năng anh không vui, bởi vì tối qua cô và anh có hẹn ăn trưa, không nghĩ tới sau khi yêu nhau, anh lại dính người như vậy, vì thế nhanh chóng trả lời: "anh có muốn tới đây không, em mời anh ăn món hải sản tuyệt vời nhất."

Tin nhắn trả lời tới rất nhanh, chỉ có hai chữ đầy khí phách: "Chờ anh." Cuối cùng còn bỏ thêm một cái mặt cười.

Lâm Tưởng vui vẻ cười nhẹ ra tiếng, lại vuốt màn hình xem lại lịch sử trò chuyện vài lần, sau đó mới cất di động đi.

Tới công viên, Lâm Tưởng xuống xe, vẫn chưa nhìn thấy Trần Trừng, nghĩ thầm có phải cô ấy vẫn chưa ra hay không, kết quả Nhạc Tiểu Kỳ chỉ vào một của hàng nhỏ bày bán đặc sản địa phương nói: "Người kia là chị Trần Trừng sao?"

Quả nhiên, Trần Trừng đang lẫn trong đám người mua đồ, tuy rằng không lộ mặt như một thân trang phục cổ trang cũng rất dễ gây chú ý, không biết là thứ gì hấp dẫn cô ấy như vậy.

Thẳng đến khi hai người đến gần, Trần Trừng mới phát hiện ra các cô, vẫy tay chào hai người.

"Mua gì vậy?" Lâm Tưởng đi tới, nhìn thấy cô ấy mặc trang phục diễn nóng đến đổ đầy mồ hôi, liền cùng Nhạc Tiểu Kỳ lấy khăn giấy, lau mồ hôi giúp cô ấy.

Trần Trừng nâng mặt nhìn cô, cầm món đồ nhỏ, nói: "Hòn đá tình yêu, thật đẹp, tớ muốn mua chữ "Trừng" và chữ "Thiệu", cậu có muốn mua một viên tặng Cố tổng không?"

Lâm Tưởng nhíu mày, ghét bỏ nói: "Ấu trĩ."

Trần Trừng cực lực giải thích: "Ấu trĩ gì chứ, cậu tưởng tượng xem, một người đàn ông có móc chìa khóa hoặc đồ treo di động dễ thương như vậy, có phải rất vui hay không?"

Lâm Tưởng nhắc lại lần nữa: "Vô cùng ấu trĩ."

Kết quả người rất ghét mua mấy thứ ấu trĩ này, giữa trưa khi rời khỏi công viên, vẫn thuận tay mua hai cái, một cái chữ "Tưởng" và một cái chữ "Thành".

Cố Thành vì yêu mà gác lại công việc, tự mình lái xe tới đây, chỉ để cùng cô ăn một bữa cơm hải sản, khiến Lâm Tưởng vô cùng cảm động, rất nhanh liền đuổi Nhạc Tiểu Kỳ và tài xế đi, một lòng muốn đihẹn hò cùng người đàn ông của mình.

thật ra Trần Trừng cũng rất muốn ra ngoài ăn hải sản, nhưng buổi chiều vừa vặn có cảnh diễn của cô, thật sự không thể đi được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ đi hưởng thụ thế giới hai người, nghĩ thầm ngược cẩu ai mà không biết làm, lần sau nhất định sẽ đưa Lý Thiệu tới ngược chết bọn họ!

Lâm Tưởng muốn dẫn Cố Thành tới cửa hàng hải sản kia, đây là cửa hàng đời trước cô thường xuyên tới, đồ ăn rất ngon, có thể nói mỗi lần tới thành phố A đều phải đến một lần, vì vậy với vị trí của nó cũng vô cùng quen thuộc.

Nhưng sự thật cùng với suy nghĩ của cô lại có khác biệt rất lớn, cô chỉ đường nửa ngày, xe cũng đi theo nửa ngày, vẫn không thấy cửa hàng. thật giống như gặp quỷ.

"Có phải em nhớ nhầm địa chỉ không?" Cố Thành giảm tốc độ xe hỏi cô.

Lâm Tưởng nỗ lực hồi tưởng lại, cô nhớ rõ ngày ấy ông chủ nói với cô, của hàng của họ đã mở mười mấy năm, không thể nào không có, chẳng lẽ từ đầu bọn họ không mở ở đây, chỉ là sau này mới chuyển tới?

Nghĩ tới khả năng này, sắc mặt Lâm Tưởng lập tức thay đổi.

Cố Thành chú ý tình hình giao thông phía trước, nhưng vẫn cảm nhận được biến hóa của cô, lúc chờ đèn đỏ, lo lắng cầm lấy tay cô đưa lên miệng hôn: "Em làm sao vậy? Cơ thể khó chịu sao? không tìm được cũng không sao, chúng ta đi ăn thứ khác được không?"

Lâm Tưởng sắp xếp cảm xúc tốt, lấp liếm nói: "Có thể là em nhớ nhầm, em cũng chỉ nhìn thấy trênmạng thôi."

Cố Thành cũng không nói thêm gì, quay đầu xe đến nhà hàng anh quen thuộc, đã quá giờ ăn trưa, cũng không thể để cả hai người đói bụng.

Ăn xong cơm trưa, Cố Thành phát hiện tâm trạng Lâm Tưởng không tốt lắm, có thể là vì không thể ăn được món hải sản cô vẫn luôn yêu thích, liền đề nghị buổi chiều không vội trở về thành phố S mà đến Tú Cẩm viên, đầu bếp ở đó làm hải sản cũng không tồi.

Lâm Tưởng cười nói: "Mới vừa ăn cơm trưa xong đã chuẩn bị ăn tối sao?"

"Ở bên đó anh có một căn phòng, phong cảnh cũng không tệ lắm, chúng ta có thể tới đó nghỉ ngơi trước, đến giờ sẽ lại đi ăn cơm, đến lúc đó anh sẽ để em kiểm tra khả năng nấu nướng được không?" anh kiên nhẫn dụ dỗ cô.

Lâm Tưởng biết đây là Cố Thành đau lòng cho cô vì không ăn được hải sản, trong lòng ấm áp, nói: "Đều nghe anh."

Cố Thành nhướng mày, cố ý chơi xấu nói: "Đều nghe anh? Trai đơn gái chiếc cùng một phòng, em biết anh muốn làm gì nhất."

Lâm Tưởng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, tỏ vẻ không nghe thấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.