Trọng Sinh Chi Hoan Sủng

Chương 11: Kịch bản




Editor: Nguyên Hy | Beta: Cuồng Soái Ca

“Chị Đỗ, chị đừng giận em nhé.”

“Chị không tức giận, việc này cũng là do chị nóng vội.”

“Trưa ngày mai tới nhà em ăn cơm nhé, chúc mừng em chuyển tới căn hộ cao cấp.”

Đỗ Hân liếc nhìn cô một cái, không kiên nhẫn mà nói: “Nhất định sẽ tới, ngày mai chị sẽ mang theo cả rượu vang đỏ.”

Nhìn thấy Đỗ Hân thật sự không tức giận với mình, lúc này Lâm Tưởng mới yên tâm. Sau khi từ biệt Đỗ Hân, liền dẫn Nhạc Tiểu Kỳ rời khỏi công ty. không ngờ lại gặp Lâm Kiến Quần ở bãi đỗ xe.

Mấy ngày không gặp, vậy mà Lâm Kiến Quần đã tiều tụy đến mức không ra bộ dạng gì, làm cho côthiếu chút nữa đã không nhận ra. Vẫn là Lâm Kiến Quần mở miệng gọi cô trước, lúc này cô mới phản ứng lại.

“Sao mày lại ở chỗ này?” Lâm Kiến Quần hỏi cô với giọng điệu không có chút kiên nhẫn nào.

“Tôi làm việc ở đây.”

Hiển nhiên là Lâm Kiến Quần không tin, “Làm việc ở tập đoàn Cố Hợp sao? không phải là mày đang diễn kịch đó chứ?”

Lâm Tưởng cười lạnh, thật là không dễ dàng, không ngờ ông ta còn nhớ rõ cái gì là diễn kịch. “Có công ty giải trí trực thuộc Cố Hợp, tôi là nghệ sĩ ký hợp đồng với nơi đó.”

Lâm Kiến Quần nheo mắt lại, sau đó lại hỏi: “Vậy mày cùng với Cố Thành vẫn còn liên hệ sao?”

Lâm Tưởng lười giải thích với ông ta, vì thế trực tiếp đáp: “không liên hệ.” Vừa nói xong lời này, trong lòng cô lại hiện ra hình ảnh mũi chân của hai người chạm nhau dưới gầm bàn.

Lâm Kiến Quần nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không tiếp tục nghi vấn. Lúc này điều quan trọng nhất đối với ông ta chính là nghĩ ra biện pháp gặp mặt được Cố Thành. Nghĩ đến đây, ông ta cũng không tiếp tục nói chuyện với Lâm Tưởng nữa, bước vội vàng về phía thang máy.

Lâm Tưởng nhìn bóng dáng ông ta rời đi, trong lòng bình tĩnh không một gợn sóng.

Nhặc Tiểu Kỳ tò mò hỏi cô: “Chị Lâm Tưởng, ông ta là ai vậy?”

Lâm Tưởng xoay người đi về hướng xe bảo mẫu, vừa đi vừa trả lời: “Cha chị.”

Nhạc Tiểu Kỳ trố mắt đứng nhìn, nghĩ thầm, dáng vẻ giương cung bạt kiếm vừa rồi của hai người, mộtchút cũng không giống cha con. Hiểu rõ được điểm này, Nhạc Tiểu Kỳ chạy nhanh tới, ngậm miệng không dám hỏi thêm vấn đề nào nữa.

******

Hướng Nặc tìm tới là vì cục diện rối rắm mà Cố Thành đã ném cho hắn. Ở trong văn phòng của Cố Thành đợi một lúc lâu, sau khi nhìn thấy anh, liền lập tức phun trào.

“Nhân phẩm của Lâm Kiến Quần như vậy mà lúc trước cậu dám hợp tác cùng với ông ta, lại còn chuẩn bị liên hôn nữa chứ. Tôi vô cùng bội phục cậu, thật không biết cậu là kẻ ngốc nhiều tiền, hay là người tài giỏi lá gan lớn đây.”

Cố Thành không để ý đến lời nói của hắn, hỏi: “Công việc tiến triển như thế nào rồi?”

Hướng Nặc nói: “Còn có thể thế nào chứ, chính là còn một ít thủ tục giao nhận tương đối phiền toái, Lâm Kiến Quần không chịu phối hợp.”

Cố Thành không hề nghĩ ngợi, nói: “Vậy xuống tay chèn ép ông ta ở mảng đầu tư khác đi, được cái này mất cái khác, xem ông ta còn có thể không tiếp tục mở miệng được nữa không.”

Hướng Nặc giơ ngón tay cái lên với anh, “Chiêu tổn hại như vậy mà cậu cũng có thể nghĩ ra được.” nóixong thì suy nghĩ, lại hỏi: “Rốt cuộc là cậu đang nghĩ cái gì vậy, không phải cậu rất thích Lâm Tưởng con gái Lâm Kiến Quần sao? Thích đến nỗi vì cô ấy mà có thể mở cả một cái công ty để nâng đỡ cô ấy lên cao. Vậy vì cái gì mà lại cự tuyệt hôn ước với Lâm gia? Trực tiếp cưới cô ấy về nhà không phải tốt hơn sao?”

Cố Thành trưng ra vẻ mặt ghét bỏ nói: “nói thì cậu cũng không hiểu đâu.”

Hướng Nặc trợn mắt, “Còn không phải là do yêu thật lòng sao, ai mà không hiểu!”

Lúc này trợ lý của Cố Thành gõ cửa đi vào, nói là có Lâm Kiến Quần tới tìm anh, hỏi anh có muốn gặp hay không.

Hướng Nặc cảm thấy buồn cười, thật là vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới!

Cố Thành bảo trợ lý mời Lâm Kiến Quần vào, Hướng Nặc lười biếng hỏi anh, “Có cần tôi phải tránh đikhông?”

“không cần, vừa đúng lúc để mọi người có thể nói chuyện rõ ràng với nhau.” Cố Thành đi tới ngồi trước bàn làm việc, lấy ra xấp giấy tờ của cuộc họp vừa rồi. trên giấy là bức tranh anh vẽ cùng Lâm Tưởng, lại ngồi ngắm nhìn một lúc mới cẩn thận thu dọn lại.

Khi Lâm Kiến Quần vâng vâng dạ dạ đi vào, trong lòng Cố Thành cảm thấy vô cùng phản cảm. anh biết rõ Lâm Kiến Quần đối xử với Lâm Tưởng thế nào, nhưng bực nhất là chính mình cũng từng thông đồng cùng ông ta làm bậy, cùng nhau tính kế ép Lâm Tưởng kết hôn.

Nghĩ đến đây, Cố Thành không kiềm được mà thở dài một cái, may mắn là sinh mệnh cho anh trở lại một lần nữa, để anh có cơ hội bù đắp lại sai lầm của chính mình. Lúc này đây, anh chắc chắn rằng mình phải làm cho người phụ nữ anh yêu nhất trở nên hạnh phúc.

Lâm Kiến Quần cúi đầu khom lưng nói với Cố Thành: “Cố Tổng, cảm ơn cậu đã dành ra chút thời gian để gặp tôi.”

Cố Thành dựa lưng vào ghế ngồi, rũ mắt nhìn ông ta, nói: “Vừa đúng lúc tôi có việc cần tìm ông.”

Lâm Kiến Quần có việc cầu xin người khác, cho nên đối với dáng vẻ cao cao tại thượng của đối phương, ông ta cũng chỉ có thể cúi đầu khom lưng trả lời: “Là về việc hạng mục hợp tác của chúng ta sao? Hôm nay tôi tới tìm Cố Tổng cũng là vì việc này. Tôi nghĩ là chúng ta đã có sự hiểu lầm gì đó, nếu là do bên tôi có vấn đề, thì Cố Tổng cứ việc yêu cầu, chúng tôi nhất định sẽ làm theo ý của Cố Tổng, nhất định sẽlàm cậu vừa lòng. Tôi thật tình hy vọng có thể kết giao được với Cố Tổng, không cần vì con gái tôi cư xử không đúng mực mà bị ảnh hưởng.”

Cố Thành không kiên nhẫn đứng lên, bước đến trước mặt Lâm Kiến Quần, hai tay khoanh trước ngực, hờ hững nói: “Chuyện hôm nay tôi muốn nói với ông đúng là có liên quan đến Lâm Tưởng. Ý muốn giải trừ hôn ước là tôi tự ý hủy bỏ, không liên quan gì đến Lâm Tưởng. Tôi vô cùng không muốn nhìn thấy ông vì chuyện này mà giận chó đánh mèo với cô ấy. Còn nữa, tôi và ông không hợp ý nhau, nếu hiện tại có thể hợp tác, sau này cũng nhất định sẽ xuất hiện trở ngại, vậy sao không trực tiếp bóp chết trở ngại đó đi, như vậy đối với cả hai đều là chuyện tốt. Nếu bên ông cảm thấy bị chịu tổn thất, thì tôi cũng đáp ứng sẽ bồi thường gấp đôi. Lâm Tổng là người thông minh, vẫn nên sớm ngày phối hợp làm việc với Hướng Nặc đi, nếu còn tiếp tục kéo dài thì sẽ rất khó coi đấy.”

“Cố Tổng, tôi cảm thấy…...”

“Lâm Tổng, hẳn là ông cũng biết rõ Cố Thành tôi là người như thế nào, đã quyết định chuyện gì thì sẽkhông dễ dàng thay đổi.”

Cố Thành nói lời này cho Lâm Kiến Quần toát mồ hôi lạnh. Lúc này ông ta mới ý thức được chuyện này không còn có thể xoay chuyển được nữa rồi. Cố Thành quyết tâm đá văng ông ra, cho nên hôm nay mặc kệ ông ta có thái độ cung kính đến thế nào thì đối phương cũng sẽ không bị lay động.

Càng nghĩ càng không cam lòng, trước đó không lâu, rõ ràng mọi chuyện vẫn còn đi theo đúng như kế hoạch của ông ta, vậy mà sau khi Cố Thành gặp mặt Lâm Tưởng thì mọi chuyện liền hoàn toàn đi chệch khỏi quỹ đạo của nó.

Nhất định là do Lâm Tưởng, nhất định là nó đã làm cái gì đó mới khiến cho ông vô tội lại bị giận chó đánh mèo.

“ Cố Tổng, có phải là do Lâm Tưởng không hiểu chuyện đã làm gì đó chọc cậu không vui phải không? Nếu là như vậy thì tôi có thể gọi nó tới nhận lỗi với cậu. Cậu rộng lượng đừng chấp kẻ tiểu nhân, đừng chấp nhặt với nó.”

Lại có thể ở trước mặt anh nói bậy bạ về vợ anh, lão già này hẳn là chán sống rồi!

Cố Thành hừ lạnh, nói: “hiện tại Lâm Tưởng là nghệ sĩ trực thuộc công ty tôi, đối với cô ấy tôi có ấn tượng vô cùng tốt, cũng chuẩn bị mọi thứ để nâng đỡ cô ấy lên. Cho nên, đừng ở chỗ này nói lời bẩn thỉu về cô ấy nữa, còn không bằng chạy đi lấy lòng cô ấy đi, biết đâu lại có chỗ tốt.”

“Lấy lòng nó sao?” Lâm Kiến Quần hoàn toàn bị dọa ngốc, ông suy nghĩ là Cố Thành quyết định giải trừ hôn ước khẳng định là vì chướng mắt Lâm Tưởng thì mới có thể làm như vậy. Nhưng hiện tại Cố Thành lại nói ông nên đi lấy lòng cô, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Chẳng lẽ ý Cố Thành là Lâm Tưởng có thể giúp ông cầu tình trước mặt Cố Thành sao?”

Chẳng lẽ Cố Thành thực sự coi trọng Lâm Tưởng, vậy thì tại sao lại không cưới cô?

thật tình Lâm Kiến Quần không hiểu được, hơn nữa ông nên làm thế nào để đi lấy lòng Lâm Tưởng đây? Tình cảm cha con giữa bọn họ đã sớm tan vỡ không còn dấu vết, chính mình cũng cố tình bỏ mặc cônhiều năm như vậy, Lâm Tưởng đã sớm có oán hận sâu sắc đối ông. hiện tại ông chạy tới lấy lòng cô, chắc chắn sẽ không có đồ tốt để ăn!

Suy nghĩ đến chuyện này, Lâm Kiền Quần liền cảm thấy da đầu nổi lên từng đợt tê dại.

Sau khi tiễn Lâm Kiến Quần ngu ngốc đi, Hướng Nặc vẫn luôn ở bên cạnh xem xét, nở một nụ cười không mấy thiện cảm, “Đây chính là cha vợ tương lai của cậu, sao cậu có thể đối xử với ông ta như vậy chứ?”

Cố Thành im lặng không nói, ngồi xuống ghế sô pha nhàn nhã rửa sạch bộ trà cụ chuẩn bị pha trà, trong lòng suy nghĩ: Vợ mình gây ra phiền toái cho Lâm Kiến Quần, mình chỉ là chăm chú đi theo phối hợp cùng mà thôi.

Suy nghĩ một lúc, anh dặn dò Hướng Nặc: “Cậu theo dõi ông ta cho tôi, đừng để cho ông ta giở trò gì.”

Hướng Nặc bất đắc dĩ nói: “Sao cậu không đi mà theo dõi ông ta!?”

Cố Thành trưng ra vẻ mặt ghét bỏ: “Ông ta đáng giá đến mức tôi phải hao phí sức lực sao?”

Hướng Nặc: “…..” Cho nên sai hắn đi sao? Đây là cái logic quỷ quái gì vậy, chẳng lẽ Hướng Nặc hắn là chân sai vặt sao? Vì thế hắn nhịn không được mà sỉ nhục bạn tốt: “Vâng vâng vâng, sức lực quý giá của cậu là dùng để theo đuổi bà xã!”

Cố Thành tán đồng: “không sai.”

Hướng Nặc: “…..” Nima[1], còn chưa có ném tú cầu[2] mà tay đã giơ lên để bắt, sau này ở bên nhau thìphải làm sao đây!

[1] Nima: đây là câu chửi trong tiếng Trung, nghĩ là “Mẹ mày”

[2] Ném tú cầu: một tục lệ thời xưa của Trung Quốc. Nhưng cô gái đến tôi lấy chồng muốn kén chồng thì có thể tự tay may một quả tú cầu, bên trong có để tín vậy của mình. cô gái sẽ đứng ở trên gác cao, ném quả tú cầu xuống bên dưới cho những chàng trai đáp ứng được những yêu cầu của gia đình cô gái. Chàng trai nào bắt được tú cầu sẽ lập tức được thành thân bái đường với cô gái đó. Chủ yếu là được những nhà quyền quý, giàu có tổ chức để kén chồng cho con gái mình.

******

Lâm Tưởng mời vợ chồng Trần Trừng Lý Thiệu, còn mời cả Đỗ Hân và Nhạc Tiểu Kỳ. Sau đó do dự hồi lâu mới mang theo tâm trạng hồi hộp nhắn tin trên WeChat cho Cố Thành, hỏi anh ngày mai có thể tới ăn cơm tân gia của cô không. Gửi xong tin nhắn, tâm trạng hồi hộp cuối cùng cũng hạ xuống. không thể phủ nhận là trong những người cô mời tới thì người mà cô trông mong nhất chính là Cố Thành.

Khi Cố Thành đọc xong tin nhắn, trong lòng cảm thấy như có một trận kích động. Chỉ là khi thấy cônhắn là “mời mọi người” thì không khỏi có chút thất vọng. Nhưng Lâm Tưởng có thể chủ động mời anhthì đã đủ làm cho anh cảm thấy hưng phấn rồi.

Sau khi bình tĩnh lại liền nhắn tin bảo nhất định sẽ tới, Cố Thành vội vàng kêu trợ lý đặt hai thùng cua lớn, để ngày mai mang tới cho Lâm Tưởng niềm vui.

Ngày hôm sau, vì muốn cua có thể dọn lên bàn đúng lúc, nên Cố Thành đã tới nhà Lâm Tưởng từ sớm. Đến khi đến nơi thì mới phát hiện ra là đã tới quá sớm, những người khác còn chưa tới.

Lâm Tưởng mở cửa cho Cố Thành, tuy rằng cảm thấy ngạc nhiên, nhưng lại thầm cảm thấy may mắn vì có cơ hội cho hai người ở riêng.

“Nhiều cua lớn như vậy, ăn không hết thì làm sao bây giờ?”

Lâm Tưởng định vươn tay nhận lấy cái thùng, nhưng lại bị Cố Thành né tránh, sau đó thấy anh giống như rất quen thuộc mọi ngóc nghách trong nhà mà mang cua đi thẳng vào bếp, nói: “Thừa một chút còn hơn là không đủ ăn, cô đã chuẩn bị cơm chưa?”

Lâm Tưởng lắc đầu, “Chưa, đang chờ Trần Trừng và Lý Thiệu mua nguyên liệu tới. Tôi chuẩn bị chút hoa quả.”

Cố Thành đi xung quanh phòng bếp một vòng, không biết nên nói gì nữa, “Vậy….. Tôi giúp cô rửa.”

Lâm Tưởng cười nói: “không cần không cần, anh đi ra ngoài ngồi trước đi, hẳn là bọn họ sắp tới rồi.”

Cố Thành nhìn nụ cười ở khóe miệng cô, có chút mê mẩn, cũng không thể ăn vạ không chịu đi, chỉ có thể sờ sờ cái mũi rời khỏi phòng bếp. Thừa dịp không có ai, đi tham quan xung quanh phòng khách. Số lần anh tới căn phòng này không nhiều lắm. Đời trước cũng vậy, dường như nơi này trở thành cấm địa của Lâm Tưởng.

hiện tại, căn hộ này lại một lần nữa trở về trong tay của chủ nhân nó, Cố Thành càng nghĩ càng xúc động. Bất luận như thế nào thì lúc này đây anh nhất định phải trở thành nam chủ nhân của nơi này.

đang do dự không biết có nên đi lên tầng hai hay không thì đột nhiên nghe được tiếng kêu sợ hãi của Lâm Tưởng vang lên từ trong phòng bếp. Cố thành không kịp suy nghĩ nhiều ngay lập tức chạy vào phòng bếp.

Vừa tiến vào phòng bếp đã nhìn thấy một màn vô cùng chấn động: Lâm Tưởng đứng ở trước bồn rửa táo, vòi nước bị vỡ làm nước phun ra như suối tràn khắp nơi, ở trong phòng bếp ngập nước như có mưa to. Lâm Tưởng đứng ở một bên vừa thét chói tai vừa duỗi tay chắn nước, nhưng chẳng có ích gì, rất nhanh đã bị phun cho ướt sũng như chú gà rơi vào nồi canh.

Cố Thành sửng sốt hai giây, nhanh chóng tiến lên kéo Lâm Tưởng ra phía sau, duỗi tay vặn vòi nước thìphát hiện ra là chỗ mấu nối đã bị vỡ, vì thế ngồi xuống mở ngăn tủ tìm van nước. Sau khi mở hai ngăn tủ mới tìm được liền vội vàng đóng van lại, lúc này nước đang phun mới dừng lại không phun nữa.

Lâm Tưởng đứng ở bên cạnh Cố Thành, đôi tay nắm chặt quần áo anh, vẫn là dáng vẻ kinh hồn chưa bình tĩnh lại được.

Sắc mặt trắng bệch, tóc ướt sũng nhỏ từng giọt nước, quần áo bị ướt đẫm dán chặt vào người, chính là dáng vẻ vô cùng đáng thương.

Cố Thành vỗ vỗ vai trấn an cô, ôn nhu nói: “Đí lau tóc thay quần áo đi, tôi dọn dẹp phòng bếp mộtchút.”

Lúc này Lâm tưởng mới buông tay, run rẩy nói: “Hừ…... Làm tôi sợ muốn chết.”

Cố Thành nhịn không được cười nói: “không có việc gì rồi, chỉ là vòi nước bị hỏng, lát nữa tôi đi mua cái khác đổi cho cô.”

không cần nhìn cũng biết dáng vẻ lúc này có cô có bao nhiêu chật vật. Lâm Tưởng vội vàng lùi lại phía sau hai bước, không ngờ bị trượt chân, thiết chút nữa là ngã ra phía sau. Vẫn là Cố thành tay mắt nhanh nhẹn, kịp thời đỡ được cô. Nhưng bởi vì dùng sức quá mạnh nên Lâm Tưởng lao thẳng vào trong lồng ngực anh.

Hai người cùng cứng đờ.

Cả hai đều trong trạng thái cả người ướt sũng, quần áo dán chặt trên người như tầng da thứ hai, cảm giác vô cùng rõ ràng.

Sau khi Lâm Tưởng vọt vào trong lồng ngựcCố Thành, cảm nhận đầu tiên đó chính là mặc dù quần áo bị ướt có hơi lạnh nhưng nhiệt độ cơ thể anh vẫn rất ấm áp, cái nhiệt độ đó trong nháy mắt khiến cho mặt cô trở nên ửng đỏ.

Cố Thành cúi đầu, rất nhanh nhìn thấy sự thẹn thùng của cô, tâm tình của anh cũng nhộn nhạotheo.

Ánh mắt nhìn xuống chút nữa, chính là nhìn thấy bộ quần áo trắng mặc ở nhà bị ướt đang dán chặt lên làn da cô, quần áo vừa mỏng vừa xuyên thấu, sau khi bị nước làm cho ướt càng trở nên trong suốt. Hai bầu ngực tạo nên đường cong hoàn mỹ cứ như vậy đập thẳng vào mắt anh.

Hai bầu ngực nhấp nhô theo nhịp thở của cô, cứ lên rồi lại xuống phập phồng, tròn trịa no đủ, vô cùng sinh động.

Cố Thành nhìn đến mức không chớp mắt, kìm nén nuốt nước miếng một cái, thẳng cổ nói: “Mau đi thay quần áo đi, đừng để bị cảm lạnh.”

Lúc này Lâm Tưởng mới như mới tỉnh dậy sau giấc mộng, cuống quít đẩy anh ra chạy khỏi phòng bếp.

Sau khi Lâm Tưởng thay xong quần áo đi ra ngoài, thì Cố thành đã nhanh nhẹn quét tước dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp. Nhưngnhìn anh cả người ướt đẫm, áo sơ mi dính chặt trên người, lộ ra cơ ngực rắn chắc cùng vòng eo thon chắc của anh.

Lâm Tưởng lén lút nhìn trộm mấy lần.

Cố Thành lấy điện thoại từ túi quần ra ấn ấn, nói: “Điện thoại của tôi bị ướt hỏng rồi.”

Lâm Tưởng vội vàng tìm điện thoại của mình đưa cho anh, “Dùng của tôi đi.”

Cố Thành dùng điện thoại của Lâm Tưởng gọi điện cho trợ lý, bảo anh ta mang tới một bộ quần áo, thuận tiện mua một cái vòi nước mới để đổi, cái cũ đã không thể dùng được nữa


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.