Trọng Sinh Chi Độc Sủng Hoàng Hậu

Chương 5: Ngày Thành Hôn




Trước mắt thấy ngày thành hôn đã đến.

Hoàng thượng tuy rằng nói hôn lễ do Lễ bộ xử lý, nhưng hết thảy chương trình lễ nghi đều được đơn giản hóa rất nhiều, trong lòng Đức phi không thoải mái thì như thế nào, chỉ có thể sắp xếp cho nhi tử của mình nhiều hơn một chút.

Ngày bổ trang, Phong Hàn sai người mang theo hỉ phục, mũ, giày, quần áo, và một vài thứ do Đức phi chuẩn bị riêng mang đến cho Mạc Khanh Vân.

Hắn tất nhiên biết không ai chuẩn bị cho Mạc Khanh Vân những thứ này.

Nhớ lại kiếp trước, hắn thậm chí còn chưa từng nhìn xem Mạc Khanh Vân mặc loại trang phục nào, mỗi khi nghĩ vậy, tim Phong Hàn liền đau như cắt.

Nếu có thể, Phong Hàn còn muốn tự mình mang đến cho y, nhưng giờ hiện giờ không thể gặp nhau nên chỉ có thể tạm thời nhẫn nại.

Ngày 16 tháng 5, Phong Hàn vào cung nhận ấn phong vương.

Hoàng thượng dáng vẻ vừa lòng nhìn Phong Hàn, cười nói vài câu hay, văn võ bá quan hoặc nhiều hoặc ít chúc mừng vài câu, còn trong lòng nghĩ thế nào thì chỉ có người đó mới biết.

Ngày thành thân, khí trời trong sáng, chỉ còn một ngày là đúng vào hạ chí.

Đại hôn của Sở Vương, toàn bộ Nhược Thành đều ồn ào huyên náo, bên đường đều là người đến xem náo nhiệt.

Giờ Tỵ một khắc, đội ngũ đón dâu kéo dài hướng đến phủ thượng thư, Phong Hàn ngồi trên lưng ngựa nhìn con đường phía trước, trong lòng vừa khẩn trương, vừa chờ mong.

Hắn sợ nhìn thấy Mạc Khanh Vân, sợ y có phải cũng trọng sinh lại hay không, rồi gấp không chờ nổi muốn có được người này.

Phủ thượng thư nhìn qua một chút cũng không giống bộ dáng có hỉ sự, lụa đỏ trang trí không nhiều lắm, Mạc Khanh Vân ngồi an tĩnh trong phòng, dần dần tựa như có thể nghe được tiếng sáo và trống đang diễn tấu bên ngoài.

Mạc Khanh Vân cười sờ sờ xiêm y trên người mình, hỉ phục này là Phong Hàn sai người đưa tới, trong lòng y hy vọng điều này có ý rằng Phong Hàn coi trọng mình.

Bạch Đông Liên gõ gõ cửa đi vào, vẻ mặt đầy ý cười mở miệng: "Đi thôi, vương gia tới đón ngươi".

Mạc Khanh Vân đứng dậy, quả nhiên là trường đình ngọc lập, phong tư lỗi lạc, Bạch Đông Liên nhìn dáng vẻ Mạc Khanh Vân có chút không vui, vội vàng thúc giục nói: "Đi nhanh đi, chẳng lẽ còn chờ Vương gia đến thỉnh ngươi đi sao".

Phong Hàn đứng ở sảnh ngoài, Trúc Chính Thanh cùng hắn chúc mừng, hắn cũng không có biểu tình gì, dù sao văn võ bá quan cũng đang quen tính cách này của hắn, đối với những người này hắn cũng không muốn nhiều lời, huống chi người này đối đãi với Mạc Khanh Vân cũng không tốt.

Lúc này Mạc Khanh Vân xuất giá, ngay cả giả vờ ra vẻ thì cũng nên Trúc Chính Thanh tự thân đưa Mạc Khanh Vân ra, còn phủ thượng thư bố trí cũng không thấy nửa điểm vui mừng.

Phong Hàn trong lòng tức giận, nhưng hắn hiểu rõ đây cũng là điều Hoàng thượng muốn thấy, bằng không một thượng thư sao lại có can đảm đối đãi với Mạc Khanh Vân sắp gã cho hắn như vậy?

Đời trước mình đầu óc mê mang, lại không thấy được điều này.

Mạc Khanh Vân mặc trang phục đỏ ra tới, nhìn thấy Phong Hàn đứng ở chính sảnh cũng mặc hỉ phục, y hơi hơi cong khóe miệng, mà Phong Hàn bên kia là đang sửng sốt.

Người tâm tâm niệm niệm đang ở trước mắt, nhìn thần sắc Mạc Khanh Vân, rõ ràng căn bản không biết chuyện kiếp trước.

Phong Hàn trong lòng vừa may mắn, lại là đau lòng.

Hắn đau lòng Mạc Khanh Vân, thế nhưng không biết người mà mình phải gả, kiếp trước chính là một tên hỗn trướng.

Lúc trước Mạc Khanh Vân có thể chờ mong gả cho hắn không?

Phong Hàn chớp mắt một cái, suýt nữa thất thố, đành phải quay mặt đi không nhìn Mạc Khanh Vân nữa.

Nhưng bộ dạng này trong mắt người khác, tất nhiên cảm thấy hắn không thích Mạc Khanh Vân, Bạch Đông Liên thấy một màn như thế nhịn không được vui vẻ một hồi, Mạc Khanh Vân không có chỗ tốt, bà đã an tâm rồi.

Trúc Chính Thanh tuy rằng hơi hơi cúi người đứng trước mặt Phong Hàn, nhưng thật ra lại đang quan sát thần sắc của hắn.

Thấy Phong Hàn giống như không hoan nghênh Mạc Khanh Vân, trong lòng cũng hơi chút yên tâm, nghĩ đến cũng đúng thôi, bất kể hoàng tử nào, bị ban lấy nam thê cũng là không cần phải mơ ước ngôi vị hoàng đế nữa, ai có thể cao hứng nổi chứ.

Mạc Khanh Vân trong lòng nhói một cái, đi theo Phong Hàn ra ngoài, nhìn dáng cười cao to phía trước, trong lòng có chút thấp thỏm.

# hết chương 5

====.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.