Trọng Sinh Chi Đô Thị Tu Tiên

Chương 8: 8: Bạn Thân Khương Sơ Nhiên




Editor: Hoa Hạ

CHƯƠNG 8: BẠN THÂN KHƯƠNG SƠ NHIÊN

Lần này, Đường di không phải gọi hắn đến ăn cơm, mà là nói Khương Sơ Nhiên có tiệc sinh nhật của bạn thân, dì ấy không yên tâm nên gọi Trần Phàm cùng đi.

Ăn một bữa cơm không chậm trễ bao nhiêu thời gian, hắn nghĩ thầm, sau đó bấm dãy số Đường di cho.

"Alo, Nhiên Nhiên? Tôi là Trần Phàm"

"Ừ, có chuyện gì?" Microphone truyền đến âm thanh lãnh đạm của Khương Sơ Nhiên.

Trần Phàm cũng không để ý, tiếp tục nói: "Đường di nói cậu dự sinh nhật bạn thân, dì ấy bảo tôi đi cùng với cậu"

"À, tôi đang ở Starbucks trong trung tâm thành phố, cậu tới đây đi" Tựa hồ nhận được mẹ thông báo, Khương Sơ Nhiên trầm mặt một lúc trả lời.

...

"Nhiên Nhiên, ai gọi điện thoại?"

Điện thoại vừa dứt, bên cạnh một dáng người nhỏ xinh, thiếu nữ trên người đầy hàng hiệu kỳ quái hỏi.

Thiếu nữ Bạch Phú Mỹ này chính là bạn thân của Khương Sơ Nhiên tên Trương Vũ Manh, cũng là chủ nhân tiệc sinh nhật lần này.

Trừ cô nàng này, ngồi bên cạnh còn có một thiếu nữ lãnh diễm cao gầy, cả hai cùng Khương Sơ Nhiên là bạn chơi thân từ thuở nhỏ.

"Đừng nói nữa, là con của bạn mẹ mình.

Không biết mẹ mình coi trọng cậu ta ở điểm nào, nhất định phải tác hợp mình với hắn" Buông điện thoại xuống, Khương Sơ Nhiên khôi phục bản tính, vẻ mặt rầu rĩ nói.

"Ô ô, được đó, đã sắp đặt sẳn rồi" Trương Vũ Manh chép miệng lấy làm kỳ lạ, lòng hiếu kỳ nổi lên, bát quái hỏi:

"Trông thế nào? Bối cảnh ra sao? Có so được với Dương Siêu của mình không?"

Dương Siêu là bạn trai Trương Vũ Manh, lớn lên cao to đẹp trai, còn là đội trưởng bóng rổ.

Gia đình là chủ khách sạn Thiên Thịnh, đẳng cấp năm sao, nằm top 5 khách sạn lớn nhất Sở Châu, luận tài sản so với nhà Trương Vũ Manh chỉ cao chứ không thấp hơn.

Điều tra về hắn không ngừng, Trương Vũ Manh rất hiếu kỳ muốn biết có xếp ngang với bạn trai mình không, đây là niềm hãnh diện.

"Con nhỏ này thật hám lợi, chỉ quan tâm tới tướng mạo và gia thế" Cô nàng cao gầy lãnh diễm ở bên cạnh trợn tròn mắt.

"Mình xem tướng mạo và gia thế thì sao? Thói đời mà, không đẹp trai, nhà không tiền không quyền, mà thả thính bà đây?" Trương Vũ Manh chống nạnh, đúng lý hợp tình đánh trả.

"Được rồi, được rồi, biết đại tiểu thư Manh Manh chúng ta ánh mắt rất cao" Khương Sơ Nhiên tức giận nói.

"Hắn tên Trần Phàm, quê Tứ Thủy, gia cảnh bình thường, trông cũng thanh tú, mấu chốt mẹ mình nói là người tốt, thành thật"

"Thành thật? Có thể làm cơm ăn à" Trương Vũ Manh không khỏi cười nhạo.

Cô bạn lãnh diễm ở bên cạnh lắc lắc đầu, nghiêm túc nói: "Nhiên Nhiên, Manh Manh nghĩ như vậy không đúng.

Nhưng nếu giống cậu nói, không tướng mạo lại không bối cảnh, dù cho cậu thích hắn, hai người ở bên nhau sẽ rất khó khăn.

Các cậu từ nhỏ lối sống khác nhau, sau này ắc sinh nhiều mâu thuẫn"

"Mình không nói mình thích tên kia, các cậu đừng bận tâm, mẹ mình tác hợp loạn, mình rất phiền".

Khương Sơ Nhiên hữu khí vô lực nói.

"Nếu cậu không thích tên kia, chờ hắn tới, mình sẽ giáo huấn tên này một trận" Trương Vũ Manh cười lạnh một tiếng, nói tiếp:

"Cho hắn biết trời cao đất rộng, cái gì cũng không, còn dám theo đuổi Khương hoa khôi của trường chúng ta?"

Khương Sơ Nhiên chớp chớp hai mắt, không còn sức để nói tiếp.

...

Trần Phàm đến nơi, liếc mắt liền thấy các nàng.

Năm 2007, Starbucks tiến vào quốc nội rất được giới trẻ hưởng ứng, con gia đình tầng trung và thượng lưu yêu thích buổi chiều cùng bè bạn đi Starbucks uống ly cà phê, ăn chút điểm tâm, nói chuyện phiếm, hưởng thụ thời gian nhàn nhã.

Bên trong Starbucks, Khương Sơ Nhiên ngồi trong góc nhưng cũng được rất nhiều người chú ý.

Chủ yếu do là thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, cô nàng ở trong đám đông đang uống cà phê có cảm giác như hạc lạc giữa bầy gà.

Hơn nữa ngồi cùng có hai cô bé cũng rất xuất sắc, một cao gầy lãnh diễm, một tiểu kiều khả ái.

Bọn họ tụ cùng một chỗ, vô tình trở thành tiêu điểm trong quán cà phê.

"Nhiên Nhiên"

Hắn đi tới, mặt lộ vẻ mỉm cười chào hỏi.

Việc theo bồi cô gái này làm hắn rất đau đầu, nhưng lại không đành phụ tâm tư Đường di, dù sao Đường di cũng có ý tốt.

"Cậu tới rồi!" Khương Sơ Nhiên rất lễ phép, nhưng có thể cảm giác được đang cố tình giữ khoảng cách.

Khác với thiếu nữ tiểu kiều khả ái, thiếu nữ cao gầy lãnh diễm không hề liếc nhìn Trần Phàm một cái.

Bưng cà phê, hai mắt vô thần quan sát đường phố ngoài cửa sổ thủy tinh, một bộ người sống chớ quấy rầy nữ thần cao lãnh.

"Cậu là Trần Phàm?" Trương Vũ Manh ở bên cạnh trên dưới đánh giá, vẻ mặt ghét bỏ hỏi.

Thiếu nữ này một thân quần áo giầy túi gộp lại hơn mười vạn, túi xách Lv phiên bản giới hạn, mặc bộ váy Chanel hồng nhạt nữ tính, đi giày cột La Mã Italy Milan mauroleone, quốc nội không có, là cha nàng mua từ nước ngoài.

Mà Trần Phàm từ trên xuống đều là hàng vỉa hè, trên đường tùy tiện là có thể mua, mấy trăm liền có thể tập hợp cả thân.

Hai người đứng chung một chỗ, khác biệt rõ ràng.

"Tiểu tử, như cậu cũng muốn theo đuổi Khương đại hoa khôi của chúng tôi sao? Cậu biết Nhiên Nhiên ở trường có bao nhiêu người theo đuổi không? Nào là con nhà Phó thị trưởng, còn có ứng viên được cử đi học Hoa Thanh Yến Đại đều vây Nhiên Nhiên nhà chúng tôi đó.

Cậu muốn tiền không tiền, muốn tướng mạo không tướng mạo, muốn năng lực không năng lực, ai cho cậu dũng khí cái này?" Trương Vũ Manh khinh bỉ nói.

"Manh Manh!" Khương Sơ Nhiên trừng bạn một cái, tựa như trách cô này nói chuyện quá phận.

"Yên tâm, tôi chỉ nghe Đường di bảo cùng cậu ấy đi dự tiệc, chứ không có ý định theo đuổi cậu ta đâu" Trần Phàm nhìn lướt qua Khương Sơ Nhiên nói.

"Manh Manh không phải ý này, cậu đừng hiểu lầm" Khương Sơ Nhiên lạnh nhạt nói.

Không phải ý này, vậy ý nào?

Trần Phàm cười cười, cũng không để ý.

Thấy Khương Sơ Nhiên chỉ trừng Trương Vũ Manh một cái, cũng không nhìn hắn giải thích, liền biết lời nói này là nàng ta ngầm đồng ý.

Hắn đời này trở về, ngoại trừ Tiểu Quỳnh, đối mặt những cô gái khác cũng không hứng thú.

Khương Sơ Nhiên nếu biết hắn suy nghĩ như vậy, nàng ta cần gì mặt nóng dán mông lạnh đây? Độ Kiếp tiên tôn cũng có sự kiêu ngạo của mình à.

Trương Vũ Manh đắc ý nhìn hắn xoa xoa cằm, thấy mục đích đã đạt được, tự mình cầm lấy tạp chí thời trang ra xem, không để ý đến hắn nữa.

Trần Phàm yên lặng gọi ly Cappuchino, tìm chổ trống ngồi xuống.

Sự chú ý của hắn kỳ thực cũng không ở hai người Khương Sơ Nhiên và Trương Vũ Manh, mà là nhìn về phía thiếu nữ lãnh diễm.

Hứa Dung Phi!

Bạn thân Khương Sơ Nhiên.

Nghiêm chỉnh mà nói, hai người ở kiếp trước có chút quan hệ mập mờ.

Thiếu nữ dung mạo lãnh diễm trên người mặc áo T-shirt thời thượng màu đen lộ eo, bộ ngực cao vót, eo thon tinh tế, hấp dẫn kinh người.

Bên dưới quần soóc ôm cặp mông căn chặt, lộ ra cặp chân siêu dài kinh tâm động phách, trắng mịn dưới ánh mặt trời óng ánh long lanh, dưới chân là giày thể thao màu trắng hợp thời trang.

Tuy không phải hàng hiệu xa hoa, nhưng nàng dáng người cao gầy, cho dù mặc quần áo bình thường vẫn trông như siêu mẫu.

Cô tuy rằng nhìn rất lạnh lùng, kỳ thực nội tâm cũng không tệ, kiếp trước còn cố ý nói cho Trần Phàm người mà Khương Sơ Nhiên yêu thích, khuyên hắn nên từ bỏ hy vọng, đi tìm người yêu mình chân chính.

Không giống Trương Vũ Manh, bề ngoài xinh đẹp đáng yêu, một thân hàng hiệu thời thượng, bối cảnh ưu việt, là Bạch Phú Mỹ đúng nghĩa.

Nhưng ánh mắt ở tận trời cao, kiếp trước ánh mắt đó chưa bao giờ nhìn tới Trần Phàm.

"Mình nhớ rõ Hứa Dung Phi là sinh viên nghệ thuật, sang năm thi đỗ học viện điện ảnh Yến Kinh, đương nhiên sẽ trở thành diễn viên, đóng qua mấy bộ phim truyền hình đang hot, được xem như một trong tứ tiểu Hoa đán đương thời?" Trần Phàm một bên uống cà phê, một bên đánh giá Hứa Dung Phi.

Hắn kiếp trước cũng là công tử tập đoàn Cẩm Tú, khi ấy với nữ diễn viên Hứa Dung Phi có chút giao tình.

Lúc đó hai người cùng tham dự tiệc rượu do một công ty giải trí lớn tổ chức buổi party thời thượng thì gặp lại.

Bạn học cũ gặp mặt, một là công tử giá trị bản thân mấy chục ức, một là Tiểu Hoa đán đang hot.

Đi học lại có chút quen biết, lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy.

Đáng tiếc vẫn chưa đi đến đâu, Trần Phàm gặp phải biến cố lớn nhất trong cuộc đời mình.

Công ty phá sản, mẹ bệnh qua đời, khi đó hắn bận bịu đến sứt đầu mẻ trán, còn đâu tâm tư cùng bạn học cũ chơi trò tình ái.

Đến cuối hắn một thân lẻ loi, nghèo túng trở lại Sở Châu, ngẫu nhiên biết được ít tin tức của bạn học cũ này.

Hứa Dung Phi đắc tội đại lão trong nghề bị phong sát, còn bị tung ra rất nhiều tin đồn thất thiệt, tương lai ảm đạm.

Cuối cùng không chịu nổi áp lực, trong lúc túng quẩn, tự sát thân vong.

Không tới 30 tuổi kết thúc cuộc đời mình giống như pháo hoa tỏa sáng mỹ lệ rồi vụt tắt.

Khi đó Trần Phàm một trận thổn thức, lúc hai người gặp mặt, vô cùng hăng hái.

Tự cho là bọn hắn thuộc lớp nhân tài kiệt xuất.

Không nghĩ tới chỉ chớp mắt một lại khốn cùng nghèo túng, một lại tự sát thân vong.

"Thế sự thật khó lường" Trần Phàm nội tâm không khỏi cảm thán.

Tựa hồ chú ý tới ánh mắt dị thường của hắn, Hứa Dung Phi nhíu nhíu mày, quay đầu hỏi:

"Cậu biết tôi?"

Cô tuy rằng bề ngoài lạnh nhạt, nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng lại ôn nhu, nói chuyện hệt như làm nũng vậy.

Cho nên nàng đối với rất nhiều nam sinh đều không coi ra gì, nhưng người theo đuổi càng ngày càng nhiều, như tre già măng mọc.

Điều này làm cho Trần Phàm nhớ tới kiếp trước một tên nữ minh tinh Chí Linh tỷ.

Hứa Dung Phi tiến vào thế giới giải trí cũng được coi là tiểu Chí Linh, đáng tiếc cuối cùng kết quả so với Chí Linh tỷ thảm hơn nhiều lắm.

"Không quen, nhưng tôi gia truyền uyên bác, tinh thông tướng số, biệt hiệu Thần toán tử" Nhìn thấy kiếp trước cố nhân, Trần Phàm nhất thời cũng chơi tâm nổi lên.

Thu hồi biểu cảm, nữa đùa nữa thật nói:

"Chúng ta tuy lần đầu gặp mặt, nhưng tôi tính ra được cậu sẽ là sinh viên nghệ thuật, đồng thời họ tên có chứa chữ Hứa!"

"Ồ! Có thật không? Ngoài ra cậu còn nhìn ra cái gì nữa?" Hứa Dung Phi không nghĩ tới hắn sẽ như vậy trả lời, nhất thời lòng hiếu kỳ bị hấp dẫn.

"Còn gì?" Trần Phàm giả vờ suy nghĩ nói: "Cậu tương lai sẽ thi đậu Học viện điện ảnh Yến Kinh, theo nghề diễn viên, cuối cùng trở thành đại minh tinh"

"Cậu sao biết tôi định vào Học viện điện ảnh Yên Kinh? Hơn nữa tôi còn dự định làm diễn viên!" Hứa Dung Phi kinh ngạc miệng nhỏ hơi mở ra, bộ dáng ngây thơ xinh đẹp, tựa như quả táo chín mùi, khiến người ta nhìn liền không nhịn được muốn cắn một cái.

"Xì xì!" Bên cạnh Trương Vũ Manh không nhịn được bật cười.

"Trời ạ, Hứa đại tiểu thư của tôi ơi, cậu là nhân vật nổi tiếng ở trung học Thường Thanh Đằng, chuyện này ai không biết, cậu ta sau khi nghe ngóng sẽ biết thôi" Trương Vũ Manh ôm chặt lấy Hứa Dung Phi, mạnh mẽ hôn nàng ta một cái, tức giận nói.

Sau khi nàng ta hôn xong, lại quay đầu lại đầy vẻ khinh bỉ nhìn Trần Phàm.

"Này tiểu tử đến từ Tứ Thủy, theo đuổi con gái không phải chỉ dựa vào mồm mép thôi đâu.

Hơn nữa cậu cũng quá háo sắc.

Mới bị Nhiên Nhiên từ chối, liền chuyển đến Hứa mỹ nữ của bọn tôi sao? Xem chúng tôi là kẻ ngu?"

Khương Sơ Nhiên cũng lặng lẽ cau mày.

Vốn tưởng rằng Trần Phàm mặc dù có chút khoác lác, nhưng vẫn tính là đàng hoàng, không nghĩ tới cũng là tên miệng lưỡi trơn tru..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.