Trọng Sinh Chi Đáo Giảo Cơ Du Hí

Chương 4




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyện tốt bị đánh vỡ, thẹn quá hoá giận là biểu hiện chỉ có ở Bạch Liên Hoa, mà theo trí nhớ của Tác Phi mà nói, tiểu bảo bối Manzi của cậu 360 độ đều không liên quan một chút gì với Bạch Liên Hoa cả. Hắn không chỉ có khuôn mặt lạnh lùng, mà trái tim kia cũng tuyệt đối là âm mấy chục độ.

Giết người diệt khẩu thì sao chứ, làm xong cũng không để lại gánh nặng tâm lý.

Suy xét đến giá trị vũ lực và thân phận người qua đường hiện giờ của mình, Tác Phi nhất thời cảm giác được áp lực so với lúc nãy còn muốn khủng bố hơn.

Cảnh sắc đẹp đến đâu cũng phải còn mạng mới nhìn được. Tác Phi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, lặng lẽ lặng lẽ lui về phía sau, ý đồ không muốn gây ra bất cứ tiếng động nào mà rời đi.

Chỉ là, lý tưởng thật cao đẹp, hiện thực lại không được như vậy.

Tinh Linh tộc nổi tiếng toàn bộ Jalands về cảm quan sắc bén. Nếu muốn Manzi không phát hiện ra cậu, trừ phi hắn đã chết!

Vì thế, Tác Phi vừa mới lui được một bước, liền không thể động đậy.

Động tác quá nhanh, cậu căn bản không phát hiện Manzi là như thế nào tiếp cận cậu.

Tựa hồ là chỉ trong nháy mắt, người đã xuất hiện ngay trước mắt.

Bởi vì tình huống đặc biệt, Manzi mặc trên người chỉ một kiện trường bào mỏng manh, trước ngược da thịt loã lồ ra bên ngoài, so với ánh sao còn đoạt lấy ánh mắt người khác hơn.

Mà Tác Phi rốt cuộc cũng như nguyện nhìn thấy vòng eo của tiểu bảo bối Manzi, tuy rằng không phải là tinh tế mềm mại như trong trí nhớ, nhưng da thịt phân minh, thoạt nhìn có một phen phong vị khác.

Cậu chính mình xem đến mê mẩn, hoàn toàn không phòng bị. Bỗng nhiên, cằm cậu bị kháp trụ, đầu bị ép ngẩng lên, tầm mắt chạm đến Tinh Linh lạnh lùng đang nhìn cậu từ trên cao xuống.

Tác Phi cùng hắn đối diện, lập tức hoàn hồn. Trong lòng cậu lộp bộp một tiếng, biết là có chuyện xấu rồi.

Không chỉ lỡ trông thấy Manzi dã hợp mà lúc này còn đối với thân thể của hắn chảy nước miếng, với tính tình của Manzi, cậu không chết cũng tàn phế.

Vì vấn đề sống còn, Tác Phi thật muốn cười cười lấy lòng rồi sau đó phát thệ cam đoan cái gì cũng chưa thấy, cái gì cũng sẽ không nói ra… Đáng tiếc, tại loại thời khắc mấu chốt này, bản chất sợ giao tiếp chết tiệt như mọi khi lại hoàn toàn độc chiếm cậu.

Đừng nói đến một đống lời chân chó* gì đó, cậu căn bản là cả miệng đều mở chưa ra a. Môi cậu mân gắt gao, một bộ dáng anh dũng hy sinh thà chết chứ không chịu khuất phục, chết cũng phải khẳng khái…

*nịnh nọt

Bộ dáng này lọt vào mắt Manzi chính là trắng trợn khiêu khích nha!

Tác Phi yên lặng rơi lệ trong lòng. Cậu rõ ràng là một Vương Nhị Cẩu* nhát gan sợ chết, nhưng mà cái chứng sợ giao tiếp chết tiệt này khiến cậu nói không được, khiến cậu bị bức thành Lưu Hồ Lan** hiên ngang lẫm liệt. Đây rốt cuộc là hiểu lầm tuyệt vời cỡ nào!

*, **chú thích cuối trang

Chết chắc rồi, chết chắc rồi. Một đống dòng chữ “Chết chắc rồi” liên tục bay vèo vèo như sao xẹt trong đầu Tác Phi.

Nhưng vận mệnh chính là thích đùa giỡn người như thế, nghịch chuyển thường xảy ra lúc ngươi đã tuyệt vọng chết tâm.

Manzi đột nhiên buông tay. Đồng tử màu bạc nguyên bản lạnh như băng cư nhiên lại mang theo một chút ấm áp, khuôn mặt vạn năm bất biến tựa hồ cũng không lạnh như vậy. Hắn nhìn Tác Phi, thấp giọng hỏi: “Đang tìm ta?”

Tác Phi trợn to mắt, có chút không thể phản ứng. Đây là… có ý tứ gì?

Nói càng nhiều càng dễ sai, không nói thì tốt hơn. Tác Phi càng mân miệng chặt hơn, tư thế càng lúc càng giống Lưu Hồ Lan.

Không tưởng tượng được tiểu bảo bối Manzi cư nhiên lại chấp nhận phản ứng này của cậu. Vẻ mặt của hắn mềm đi không ít: “Không cần chạy loạn xung quanh. Ngày mai ta chờ em tại Tinh điện.”

Tác Phi ngẩn người. Tuy rằng không rõ tình huống, nhưng bản năng sinh tồn nói cho cậu biết cậu nên gật đầu.

Manzi ngẩng đầu, nhu nhu mái tóc ngắn của cậu, lại hỏi: “Ta đưa em trở về?”

Tác Phi nhanh chóng lắc đầu, cố gắng nửa ngày rốt cuộc mới nói ra: “Không, không cần.”

Manzi cũng không miễn cưỡng hắn: “Vậy em về trước đi.”

Tác Phi gật đầu, sau đó xoay người rời đi, toàn bộ quá trình đều như đang nằm mơ, đầu óc loạn thành một đoàn.

Tác Phi mơ mơ hồ hồ. Nếu như vậy, xem ra Manzi cùng cậu tựa hồ rất quen thuộc? Hơn nữa còn quen thuộc tới mức bị cậu nhìn thấy chuyện riêng tư mà cũng không tức giận?

Thoạt nhìn, vị Fell này cũng không hẳn là nhân vật qua đường như cậu tưởng tượng?

“Ọc ọc…”

Tác Phi biến sắc, cúi người che bụng. Đm, cậu, cậu chính là đang đi tìm WC!

Vừa rồi tình thế khẩn cấp liền quên mất việc này, lúc này dừng lại đây… Nhịn không nổi nữa!!

Tác Phi khóc không ra nước mắt, không còn tâm tình đi tự hỏi mối liên hệ giữa Manzi với Fell đến tột cùng là như thế nào. Cậu hiện tại chỉ muốn nhanh chóng tìm được WC thôi.

Nhìn khắp nơi vẫn là không có chỗ nào nhìn giống WC, Tác Phi vẻ mặt đau khổ. Chẳng lẽ là muốn cậu thực sự giữa đêm trăng thanh gió mát giải quyết ngay tại chỗ?

Có cần phải đáng khinh như vậy hay không? Rõ ràng cậu là một nhân sĩ xuyên qua, còn xuyên thành một Tinh Linh cao quý, vậy mà vừa xuyên qua ngày đầu tiên mà đã đi đại tiểu tiện tầm bậy tầm bạ rồi?

…Rất doạ người nha. Đại thần xuyên qua mà biết nhất định sẽ giết cậu đó.

Tác Phi thật sự không có cách nào khác, đành phải quay đầu trở về. Tuy rằng Veeshan có bộ dáng một cô gái mười tám tuổi xinh đẹp, nhưng dù gì cũng là mẫu thân hàng thật giá thật của thân thể này. Cho dù đi hỏi nàng WC ở đâu thì có hơi doạ người một chút, nhưng mà cũng không tới mức nhân thần cộng phẫn.

Mới vừa chạy vài bước, Tác Phi cư nhiên trực tiếp đụng phải Veeshan.

Veeshan nhìn thấy cậu, vẻ mặt có chút lo lắng: “Fell, không cần phải chạy loạn xung quanh.”

Tác Phi gật đầu lia lịa tỏ vẻ hiểu được, ấp úng nói: “Mẫu thân, vừa rồi con lỡ uống nhiều quá…”

Veeshan ngẩn người, lập tức hiểu được ý tứ của cậu, nhất thời có chút bất đắc dĩ cười cười: “Đi theo ta.”

Rốt cục nhìn thấy nhà vệ sinh của Tinh Linh tộc, Tác Phi quả thực vui đến muốn khóc. Ngay trước lúc cậu chạy vào, Veeshan nói với cậu: “Ta chờ con ở Thánh điện. Lần này ngàn vạn lần không được chạy loạn.”

Tác Phi gật đầu như giã tỏi, một đường chạy như điên về phía WC.

Sau khi giải quyết xong vấn đề sinh lý, Tác Phi thậm chí có cảm giác đã được hồi sinh trở lại làm người. Veeshan đã rời đi trước, cậu cũng hướng về phía Thánh điện trở về.

Còn đi chưa bao xa, cậu liền nghênh diện người quen.

Xuyên qua không bao lâu, số người Tác Phi nhận thức quả thực là đếm được trên đầu ngón tay, mà vị trước mắt này, kỳ thật cũng không thể xem như là người quen, chẳng qua là gặp được bộ dáng trần như nhộng, xuân tâm đại động của y mà thôi.

Đúng vậy, kẻ đang đứng chắn trước mặt cậu chính là thiếu niên Tinh Linh tộc với diện mạo khá tốt – nhân vật chính nằm phía dưới của phim GV dã ngoại đại chiến mà cậu mới xem qua.

Giờ phút này y quần áo chỉnh tề, mặt mày hoàn toàn không còn chút mị sắc. Y nhìn về phía Tác Phi với ánh mắt không kìm được chán ghét.

Tác Phi không mở miệng, chỉ nhìn y.

Thiếu niên Tinh Linh hất cằm, thanh âm thanh thuý nhưng lời nói thực không dễ nghe: “Ngươi đắc ý cái gì? Nếu Manzi điện hạ thực sự đặt ngươi ở trong lòng, vì sao ngay khi vừa trở về lại đi tìm ta? Đừng quá xem trọng bản thân. Nếu ngươi không phải mang họ Evans, ngươi cho là điện hạ sẽ cho ngươi thêm một cái liếc mắt sao? Cũng không nhìn cho rõ bộ dáng mình thế nào.”

Đắc ý cái lông ngươi ấy, nói cái gì mà chua lè. Tên này nghĩ mình là đàn bà hay sao mà còn muốn ăn giấm tranh sủng? Lão tử đây là tổng công đường đường chính chính, từ trước đến giờ chỉ có người khác tranh ta, không có vụ ta tranh người khác nghe chưa. Tiểu Tinh Linh, ngươi nếu đáng yêu một chút, lão tử còn có thể thu người vào hậu cung, nhưng mà đức hạnh này, lão tử chịu không nổi nha.

Đương nhiên là một đống lời này cũng chỉ là ở trong bụng Tác Phi quay cuồng. Ở bên ngoài, cậu một tia dao động cũng không có, căn bản không phản ứng, thậm chí nâng bước rời đi, cũng không thèm nhìn y cái nào.

Bị cậu hoàn toàn không để vào mắt, thiếu niên Tinh Linh liền tức giận, âm điệu nâng cao, hướng về phía bóng lưng Tác Phi mà nói: “Ngươi sẽ không có kết cục tốt, Stefan Evans!”

Tác Phi trong lòng khinh bỉ. Cái loại nguyền rủa đẳng cấp thấp này nếu đem ra so sánh với người Trung Hoa thì kĩ thuật chửi nhau của thiếu niên Tinh Linh quả thật là tệ đến mức ngay cả một tên xã giao phế như cậu đều không dựng lên được ý chí chiến đấu…

Từ từ! Tác Phi lập tức dừng bước. Cậu xoay người lại, từng chữ nhả ra hỏi: “Ngươi gọi ta là gì?”

Đôi đồng tử màu bạc bởi vì không có bất cứ biểu tình gì mà có vẻ dị thường lạnh lùng. Thình lình bị ánh mắt này khoá lại, thân thể Romy thế mà lại run rẩy một chút. Hàn ý dâng lện trong nháy mắt khiến y giật mình.

Nhưng tiếp theo, y tỉnh táo lại. Stefan Evans có bao nhiêu nhát gan yếu đuối, so với ai khác y đều hiểu rõ hơn, vừa rồi nhất định là ảo giác.

Tóc và đồng tử ngân sắc là đặc thù chỉ có trực hệ Tinh Linh của Valinor mới có được. Chúng đại biểu cho huyết thống thuần tuý nhất của tộc Tinh Linh, là vinh quang đặc biệt của truyền thừa trăm ngàn năm hậu duệ của tộc.

Nhưng Stefan Evans trừ bỏ kế thừa ngân sắc cao quý này thì nửa điểm năng lực của Tinh Linh thuần chủng đều không có. Thậm chí, thể chất của cậu còn không bằng một Tinh Linh phổ thông.

Nghĩ đến đây, Romy đem sự khác thường trong lòng đẩy ra nơi khác. Y ngửa đầu, ngạo mạn nói: “Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi còn muốn ta gọi ngươi là Evans các hạ? Ngươi mà xứng sao? Stefan vô năng, Stefan khiếp nhược, sự sỉ nhục của gia tộc Evans!”

Tác Phi lăng lăng đứng ở nơi đó, động cũng chưa động.

Romy nhìn bộ dáng của hắn, vui sướng cực kì. Này mới là Stefan Evans chân chính, là một tên nhát gan, không phản bác, không phản kháng mà chỉ nhẫn nhục chịu đựng!

Đả kích như thường lệ hoàn tất, Romy tâm tình sảng khoái rời đi. Trời sinh huyết thống thuần khiết như thế này, bản chất lại vô năng như vậy. Tên này có thể có được tiền đồ gì ở tương lai?

Thật sự là một phế vật nhượng người chán ghét.

— Hết chương 4 —

Chú thích:

Vương Nhị Cẩu: nhân vật chính trong bộ phim 大内密探王二狗图册 (Gián điệp Vương Nhị Cẩu).

Thông tin toàn tiếng Tàu nên tớ cũng không biết rõ lắm, mọi người thông cảm. Nhưng đại loại là một kẻ nhát gan, nhu nhược.

10dfa9ec8a1363271dbe5293968fa0ec08fac73bjpg

Lưu Hồ Lan: (刘胡兰 – Liu Hulan): là một nữ gián điệp trẻ trong nội chiến Trung Quốc, nổi tiếng vì lòng trung thành đối với Đảng Cộng Sản.

Trước khi giết Lưu Hồ Lan, Đảng đối địch cho cô một cơ hội cuối cùng để từ bỏ lòng trung thành với Đảng Cộng sản. Cô từ chối, và ngay lập tức bị chặt đầu. Chết năm 14 tuổi.

195202_1952_png


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.