Trọng Sinh Chi Bạo Quân

Chương 44: Tiết tầm




Edit: Ngũ Ngũ

Lần này xuất cung ngược lại cảm thấy thần khí thanh sảng, dù sao mẫu hậu cùng Tiết Như Ngọc không có ở trong cung, trong nội cung này ta lớn nhất, ai dám làm gì ta.

Lúc xuất cung, ta đến Hình bộ đại lao trước tiên, thời điểm quay lại lần nữa, bên ngoài Hình bộ đại lao nhìn nghiêm cẩn hơn nhiều, lính canh ngục gác ngoài cửa đều vô cùng tận tâm, người bên ngoài nếu muốn vào đều phải cầm công văn đến, ta nghĩ nghĩ, cất bước đi tới, Nguyên Bảo vội vàng đi theo.

Hai tên lính canh ngục liếc nhìn ta với Nguyên Bảo nói: “Các ngươi đến đây thăm tù sao? Có công văn hay không?”

“Hai vị sai gia, Biểu thiếu gia nhà ta phạm tội, nên công tử chúng ta muốn đến thăm, bất quá công văn còn chưa đến tay, hai vị sai gia có thể châm chước được không a.” Nguyên Bảo cười nói, vội vàng lấy bạc từ trong ngực định đưa ra, chỉ là còn chưa kịp đưa lên, hai lính canh ngục trước mặt liền biến sắc quát: “Các ngươi muốn làm gì?”

Nguyên Bảo sửng sốt giật mình nói: “Sai gia, chúng ta chỉ là muốn vào thăm thân thích, không có ý gì khác, ít bạc lẻ này ngươi cầm đi uống rượu a.”

“Các ngươi quả thực làm càn, muốn hại chết chúng ta phải không.” Tên lính canh ngục mập mạp bên trái tiến lên một bước hung dữ quát: “Cả kinh thành này ai không biết, Hoàng thượng chán ghét nhất là chuyện hối lộ thăm người, nếu ngươi có công văn thì chúng ta cho các ngươi vào, còn ngươi không có, thì đi nhanh đi, bằng không chúng ta sẽ không khách khí với ngươi đâu.”

“Cái này…” Nguyên Bảo liếc nhìn ta, sắc mặt có chút khó xử. Ta liếc nhìn hai tên đó, định mở miệng nói, thì tên cao gầy bên phải cũng nhíu mày mở miệng nói: “Đi nhanh một chút đi, không có công văn thì biến lẹ a, hai chúng ta chỉ đang kiếm miếng cơm, cũng không muốn rơi đầu, các ngươi nếu còn dây dưa ở chỗ này, chúng ta không đảm bảo không xảy ra chuyện gì đâu.”

Ta nhìn tình huống này mà trong lòng hết sức vừa ý, vì vậy tiến lên một bước nói: “Đã như vậy, sẽ không phiền đến hai vị nữa, đi đến Hình bộ thôi…”

Nguyên Bảo vội đáp: “Vâng, công tử.” Hai người kia phất phất tay đuổi chúng ta đi.

Rời khỏi Hình bộ đại lao, ta cười cười, đối với sự thay đổi này coi như hài lòng, ít nhất không phải đưa bạc là có thể tùy ý tiến vào cái Hình bộ đại lao dưới chân thiên tử này nữa, thỏa mãn được phần nào liền vội vàng đi tìm Tiết Tầm.

Lúc đến Hình bộ tìm Tiết Tầm, thấy hắn đang bận bịu xem xét các án kiện, lúc hắn tình cờ ngẩng đầu uống trà mới nhìn thấy chúng ta, ban đầu rất kinh ngạc, sau đó luống cuống tay chân tiến lên thỉnh an, bởi vậy nên làm đổ chén trà trên mặt bàn.

Ta cười nói: “Đứng lên đi.”

Sau đó chậm rãi nhìn qua công văn trên bàn của hắn hỏi: “Hình bộ gần đây có nhiều vụ án như vậy?”

“Bẩm Hoàng thượng, thực ra không phải mấy vụ án gần đây, mà là các bản án cũ mấy năm trước, vi thần lấy ra nhìn lại.” Tiết Tầm vội đáp.

Ta nhìn hắn đưa tay mở các bản án, đây đều là các bản án mấy năm nay ta tại vị, xem ra tồn đọng không ít, làm người ta có chút áp lực. Vả lại khoảng thời gian Tiết Tầm ở Hình bộ, những ngày này e là đã xử lý trước một ít rồi, mà lại còn nhiều như vậy, xem ra mấy năm nay ta tại vị đã để lại các bản án còn hơn chỗ này nhiều.

Tình huống như vậy, không khỏi làm tinh thần vừa hưng phấn của ta trở nên có chút sa sút, bất quá cũng do ta sai, cho nên không biểu hiện cái gì.

Nhưng Tiết Tầm cũng là một người rất thông minh, nhìn thần sắc của ta có lẽ đã đoán ra ta đang suy nghĩ cái gì, liền cười nói sang chuyện khác: “Hoàng Thượng hôm nay sao lại rảnh rỗi đến thăm Hình bộ? Hay là đang điều tra vụ án nào chăng?”

Nghe xong câu hỏi của hắn, ta lắc đầu nói: “Cũng không phải như thế, chỉ là muốn đến xem Hình bộ dưới sự dẫn dắt của thừa tướng, được sửa đổi như thế nào… Nhắc đến mới nhớ trẫm có ghé qua Hình bộ đại lao, bên đó ngược lại làm việc rất trung thực a.”

“Có uy long của Hoàng thượng ở đây, nào có ai dám tùy tiện mạo phạm.” Tiết Tầm thản nhiên nói.

Ta ‘ân’ một tiếng, sau đó nhìn xung quanh, liền ngồi xuống ghế làm việc của hắn nói: “Ngươi đến Hình bộ cũng được một khoảng thời gian rồi, cảm thấy như thế nào?”

“Bẩm Hoàng thượng, từ khi Hoàng thượng hạ chỉ cải cách Hình bộ, hiệu suất làm việc của quan viên ở đây tăng lên không ít, tiến độ phá án cũng rất nhanh và chính xác, thật sự là phúc đức muôn dân.” Tiết Tầm đáp.

Ta nhẹ gật đầu nói tiếp: “Vậy cũng là một chuyện tốt a, bất quá lần trước trẫm đến Hình bộ, cái chức Hình bộ thượng thư này, là do thừa tướng một mực giám sát, nhưng thừa tướng là thống lĩnh của văn võ bá quan, có rất nhiều chuyện cần làm, trẫm sợ ông ấy không thể kiêm nhiệm. Tiết Tầm, ngươi cũng đã ở nơi này được một thời gian dài rồi, ngươi cảm thấy triều đình này ai có thế đảm nhiệm cái chức hình bộ thượng thư này?”

Tiết Tầm nghe xong lời của ta có chút kinh ngạc nhìn ta hỏi: “Ý của Hoàng Thượng là?”

“Trẫm không có ý tứ gì khác.” Ta thản nhiên nói: “Chỉ là muốn nhờ ngươi cho ý kiến mà thôi.”

Tiết Tầm nhìn ta, một lúc sau rũ mắt xuống, khóe miệng lộ ra một tia cười khổ nói: “Hoàng Thượng, vi thần mới vào quan trường, đối với văn võ bá quan không hiểu rõ lắm, sợ không thể gánh vác nổi sự ưu ái này của Hoàng thượng.”

“Trẫm chỉ là muốn ngươi đề cử ai đó, chứ không phải để cho ngươi đảm đương cái chức Thượng thư này, có cái gì mà gánh vác nổi hay không nổi, ngươi chưa chi đã ngắt lời rồi, trẫm miễn tội cho ngươi đấy.” Ta dùng tay nhẹ gõ gõ bàn thản nhiên nói.

Tiết Tầm trầm mặc xuống, sau đó nhìn ta nói: “Hoàng Thượng, vi thần cảm thấy chức hình bộ thượng thư có thể cho quan viên ở địa phương khác đến đây đảm đương, theo vi thần biết được, bên ngoài kinh thành có rất nhiều quan viên tài giỏi, xứng đáng được trọng dụng.”

Ta nhướng mày nói: “Điều quan viên từ bên ngoài, việc này tuy có thể thực hiện được, nhưng lại có chút khó khăn, ngươi cũng biết, chức vụ Thượng thư quan trọng như thế nào, quan viên trong kinh thành trông đợi vị trí này có thể sắp hàng dài từ Nam đến Bắc, nếu tuyển chọn từ bên ngoài, làm chức tổng đốc Tri phủ các loại thì được, nếu chọn quan viên cấp dưới, đây chính là trực tiếp nhảy lên mấy cấp, cho dù trẫm không sợ dân chúng dị nghị, nhưng chỉ e người đảm nhiệm vị trí đó cũng không sống yên ổn, như thế làm sao có thể tạo phúc cho dân?”

Tiết Tầm chần chừ rồi nói: “Nếu Hoàng thượng tin vi thần, vi thần nguyện ý làm phụ tá cho Thượng thư mới.”

Nghe xong lời này ta nở nụ cười nói: “Nếu trẫm không tín nhiệm ngươi, sao có thể nói với ngươi những chuyện này.”

Tiết Tầm vội vàng tạ ân, ta để cho hắn đứng dậy, sau đó nói: “Vậy trước hết ngươi cứ đảm nhận chức Thượng thư a, đợi trẫm xem xét kỹ lại rồi nói sau.”

Sắc mặt Tiết Tầm khẽ biến, sau đó có chút cười khổ đáp ứng. Ta đứng lên đi đến bên cạnh hắn, Tiết Tầm cúi thấp đầu, ta thở dài nói: “Nếu như ngươi cảm thấy không hài lòng, hoặc là khó xử, thì trẫm cũng không miễn cưỡng ngươi.”

Tiết Tầm ngẩng đầu nhìn ta, sau một lúc khẽ cười nói: “Hoàng thượng, vi thần không dám, vì nước vì dân, vi thần nguyện dốc hết sức mình, nào có miễn cưỡng gì.”

Ta nhẹ gật đầu, vỗ xuống bờ vai của hắn, nói: “Ngươi có thể nghĩ như vậy, trẫm rất an tâm.” Tiết Tầm trầm mặc không nói lời nào.

Ta biết rõ thế lực trên triều đình của Tiết Thanh rất lớn, vây cánh của ông ta cũng rất nhiều, ta có thể nổi giận một lần với bọn họ, hai lần khiển trách chức vụ để làm suy yếu thế lực của bọn họ, thế nhưng lâu ngày, chung quy sẽ xảy ra tai họa. Ta muốn tự mình bồi dưỡng thế lực, ắt phải giảm bớt vây cánh của bọn họ, tỷ như chuyện đề bạt quan viên này, khẳng định Tiết Thanh cũng muốn đưa người của mình vào Hình bộ đảm nhiệm chức Thượng thư đấy, với ta mà nói, biện pháp hữu hiệu nhất là để cho Tiết Tầm quản lý.

Một mũi tên trúng hai đích, ta có thể đạt được người ta muốn, còn hắn sẽ không bị Tiết Thanh ghen ghét. Mà vây cánh của Tiết Thanh, cho dù không hài lòng, cũng phải nhìn mặt mũi của Tiết Thanh cùng Tiết Như Ngọc mà không dám làm gì hắn.

Về phần tại sao không cho Trác Luân tham dự vào chuyện này, là bởi vì Trác Văn Tĩnh đang mang thai, vốn là mối hiểm họa cho Tiết gia, nếu ta đem vị trí Thượng thư giao cho bọn họ, sợ là gặp chuyện không may, cho nên ta mới nghĩ tới Tiết Tầm, ngoài thân phận của Tiết Tầm ra, hắn lại có một tấm lòng trung thực, hắn muốn làm chút chuyện cho dân, cho nên ta mới nói ra việc này, hắn liên tục cân nhắc nhưng cuối cùng cũng đáp ứng.

Chỉ là như vậy cũng khó xử cho hắn, dù sao Tiết Thanh với Tiết Như Ngọc cũng là người thân của hắn.

Nghĩ như vậy, trong lòng ta có chút phiền muộn không nói nên lời, người trước mắt này vô luận là tài văn chương hay cách làm người, đều làm cho ta rất thưởng thức, nếu không phải họ Tiết, chỉ sợ phát triển hơn nữa.

Cho dù sau này ta muốn diệt trừ Tiết gia, thì người này nên làm sao bây giờ? Giết hay không giết? Thật đúng là chuyện đau đầu mà.

Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì, bất quá đối diện với ánh mắt trong trẻo của người này, dù sao vẫn có phần phiền muộn không nói nên lời, vì vậy ta nhìn Tiết Tầm cười nói: “Không nói những chuyện công sự phiền lòng này nữa, ngươi cũng đừng xem bản án nữa, ra ngoài cùng trẫm một lúc a.”

Tiết Tầm nhìn ta nói: “Vi thần tuân chỉ.”

Ta mỉm cười: “Đừng nói tuân chỉ nữa, hiện tại ta chính là người bình thường, ngươi cũng đừng hô Hoàng thượng nữa, ta nói này Tiết Tầm, ngươi hãy gọi ta là Hoàng tam.”

Tiết Tầm nhìn ta nở nụ cười, sau đó con ngươi hơi sáng nói: “Nếu Hoàng thượng muốn xuất cung giải sầu, ngược lại có một nơi vi thần muốn giới thiệu, không biết Hoàng thượng có thể giá lâm không.”

“Ah? Chỗ nào?” Ta bỗng nhiên cảm thấy hứng thú hỏi, tuy rằng không phải xuất cung để du ngoạn, nhưng có thể làm tiêu tan mệt mỏi của bản thân, vậy cũng rất tốt.  Tiết Tầm thần bí nở nụ cười nói: “Ngay ngoại thành, nhưng cũng không xa lắm.”

“Hoàng Thượng…” Ta còn chưa mở miệng, Nguyên Bảo ở một bên có chút lo lắng hô lên.

Tiết Tầm liếc nhìn ta, lùi lại nửa bước, thần sắc có chút hoảng sợ, đại khái là vì đề nghị này của mình.

Ta nhìn Nguyên Bảo, suy nghĩ một chút rồi nói: “Được rồi, trẫm sẽ cùng ngươi đi một chuyến, nhưng nếu nơi đó không có gì hay, trẫm sẽ phạt ngươi đấy.”

Tiết Tầm đáp: “Vi thần tất nhiên sẽ không cô phụ sự kỳ vọng của Hoàng thượng.”

Ta nhìn hắn cười cười.

Dứt lời, Tiết Tầm vội vàng thu thập đồ đạc trên mặt bàn, đem các bản án để vào ngăn tủ khóa lại, sau đó cùng ta đi ra ngoài, trên đường đi cũng không gặp quan viên nào khác, ngược lại giảm không ít phiền toái.

Sau khi rời khỏi Hình bộ, Tiết Tầm thuê một cỗ xe ngựa, mua vài thứ gói lại, ta vốn định cưỡi ngựa, thế nhưng Tiết Tầm với Nguyên Bảo đều không đồng ý, ngay cả Tiết Tầm cũng không cưỡi ngựa, nhìn bọn họ như vậy, ta liền buông tha cho ý nghĩ này.

Đương nhiên là Nguyên Bảo ở bên ngoài đánh xe, ta ngồi ở bên trong, vốn là Tiết Tầm cũng định ngồi ở bên ngoài, ta nói: “Tiết Tầm, để cho Nguyên Bảo đánh xe đi, ta và ngươi cùng trò truyện bên trong.” Tiết Tầm lên tiếng đáp ứng, sau đó trước khi vào xe thấp giọng nói bên tai Nguyên Bảo mấy câu, Nguyên Bảo liếc nhìn ta, vội vàng cười đáp ứng.

Lúc ta muốn xuất cung, có lẽ Tiết Tầm cũng biết ta không muốn ồn ào, cho nên không có làm náo động lớn, với ta mà nói, trong lòng đối với cái chỗ kia thật đúng là tò mò.

Xe ngựa xuất phát, ta với Tiết Tầm ngồi bên trong đều trầm mặc, bầu không khí tự dưng có chút kỳ lạ.

Ta nhìn hắn muốn mở miệng nói gì đó, nhưng rốt cuộc cũng không nói câu nào, chỉ im im lặng lặng ngồi đó, Tiết Tầm đại khái cũng ý thức được vấn đề này, vì vậy tìm lời mà nói: “Vi thần còn chưa chúc mừng Hoàng thượng đây này.”

Ta nhìn hắn, suy nghĩ rồi nói: “Ý là chuyện Hoàng hậu có tin mừng?”

Tiết Tầm gật đầu đáp: “Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương phu thê tình thâm, làm cho người khác rất ngưỡng mộ.”

“Trẫm thiếu nợ hắn rất nhiều, nói đến chuyện vui vẻ năm nay, chuyện Như phi sinh non trong lòng trẫm cũng không chịu nổi, may mà Trác Văn Tĩnh có hài tử.” Nói đến đây, ta trầm mặc nhìn hắn cười nói: “Nhắc tới thì ngươi cũng đã mười tám tuổi rồi, đều chưa có thê thiếp, chẳng lẽ không có ai đến làm thân? Có phải ngươi không vừa ý người ta, hay là thân phận không tương xứng? Nếu có người trong lòng thì cứ nói ra, trẫm sẽ ban hôn cho ngươi.”

Tiết Tầm nhìn ta, thần sắc trở nên bối rối, sau đó nhàn nhạt nói: “Vi thần tạ ơn Hoàng thượng… Chỉ là vi thần còn chưa có ý định thành thân.”

Ta ngừng lại, không phải tính toán hắn có ý định lớn gì, chỉ là Tiết Tầm là người thông minh, càng hỏi nhiều, sẽ làm cho hai bên cảm thấy khó xử mà thôi. Tiết Tầm nhìn ta im lặng, liền mở miệng nói tiếp: “Hoàng Thượng, vi thần có một chuyện, không biết có nên nói hay không?”

“Chuyện gì?” Ta nhướng mày hỏi.

“Là chuyện có liên quan đến Điện thí, đề thi hôm đó, không biết kết cuộc như thế nào?” Tiết Tầm có chút dè dặt cười nói, tựa hồ vấn đề này có chút quẫn bách.

Mặt mũi của hắn với Tiết Như Ngọc có ba phần giống nhau, so với Tiết Như Ngọc còn nhiều hơn vài phần tuấn nhã, giờ phút này mỉm cười, giống như hoa sen nở rộ trong ao vậy, ta chớp mắt nhìn, sau một lúc, rũ mắt xuống thản nhiên nói: “Chẳng phải lúc ấy ngươi đã có câu trả lời rồi hay sao?”

“Vi thần chỉ tùy tiện nói bừa mà thôi.”

“Ngươi chỉ vừa tùy tiện nói, thế nhưng lại nói đến cái trạng nguyên lang.” Ta cười cười, sau đó lại nói: “Về câu chuyện đó, thực ra cái kết rất đơn giản, Tri phủ đó dâng tấu lên trên, giết Huyện lệnh giàu, điều Huyện lệnh nghèo lên phú huyện, bản thân Tri phủ thì tự dâng tấu thỉnh tội, nói sẽ đảm nhiệm chức Huyện lệnh nghèo, còn chức Quan Tri phủ, hãy để cho triều đình phái người đến đảm nhiệm là được… Cảm thấy như thế nào?”

Thần sắc của Tiết Tầm có chút ngẩn ngơ, sau đó cười nói: “Cái kết cục này thật sự vượt ra ngoài dự liệu.”

“Không tốt?”

“Cũng không phải như thế, rất tốt.” Tiết Tầm cười nói: “Tuy Huyện lệnh nghèo không biết luồn lách, nhưng lại xác thực là một vị quan tốt, đưa đến phú huyện có thể kiểm nghiệm được phẩm hạnh, mà Tri phủ đại nhân tự mình đảm nhiệm Huyện nghèo, chỗ đó nhất định sẽ khá lên, sau này Tri phủ tất nhiên sẽ được thăng chức, về phần Huyện lệnh giàu, ăn hối lộ trái pháp luật, ai cũng đều biết, nếu như ông ta thăng chức, mọi người sẽ cười đến chết mất.”

Ta nghe xong ‘ân’ một tiếng, biểu thị đồng ý.

Huyện lệnh giàu chắc chắn phải giết, vô luận hắn làm cho huyện giàu lên như thế nào, mọi người đều biết hắn ăn hối lộ đương nhiên không thể để cho hắn sống. Mà hắn lại là thủ hạ của Tri phủ, có một cấp dưới tham quan như vậy, Tri phủ tất nhiên cũng không sạch sẽ, thế nhưng ông ta tự mình dâng tấu thỉnh tội xin đến đảm nhiệm huyện nghèo, đó lại là một ý kiến hay, ông ta đến huyện nghèo, để giữ lại một mạng, mặc dù chỗ đó là nơi khỉ ho cò gáy, ông ta cũng sẽ cố gắng khiến nó trở thành tấc đất tấc vàng, huyện nghèo sẽ từ từ trở thành huyện giàu, sau đó ông ta có thể thăng chức được hay không phải xem vận mệnh của mình rồi.

Thực ra đây có lẽ đúng với câu ‘nước quá trong ắt không có cá’, Tri phủ đó rất biết cách làm quan, ông ta hiểu rõ quan trường, rất khôn khéo.

Thời điểm ta đang nghĩ ngợi, đường đi có chút gập ghềnh, Tiết Tầm không cẩn thận chúi ngã, ta thấy vậy liền vội đưa tay kéo hắn, vừa vặn hắn nằm trong ngực ta.

Ta hơi sững sờ, vịn bờ vai của hắn im lặng không nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.