Edit: Ngũ Ngũ
Ta nhìn hắn cười lạnh nói: “Nguyên Bảo, ngươi thật đúng là tay sai đắc lực của trẫm, hay cho một cái nô tài, chuyện trẫm phân phó cho ngươi, ngươi không làm tốt thì cũng thôi đi, thế mà lúc trẫm hỏi chuyện ngươi, ngươi lại còn muốn che giấu, ngươi có phải cảm thấy trong lúc trẫm không có ở đây, liền không còn biết trên dưới nữa rồi? Cho nên ngươi mới dám làm như thế?”
“Hoàng Thượng, nô tài không dám, nô tài thật sự không dám.” Nguyên Bảo nghe xong lời của ta, thần sắc hoảng hốt dập đầu nói, ta liền nhìn hắn nổi giận đùng đùng quát: “Những lời nói của trẫm ngươi xem như gió thoảng qua tai, còn cái gì mà dám hay không dám, trẫm thấy ngươi còn chuyện gì không dám làm nữa đâu.”
Đối với Nguyên Bảo, từ kiếp trước đến kiếp này, ta đều không có nghĩ hắn sẽ phản bội ta, hơn nữa biểu hiện của hắn vô cùng tốt, cho nên lúc này hắn bày ra bộ dạng giấu giấu diếm diếm với ta, làm cho lòng ta vô cùng khó chịu.
Tuy nhiên ta cũng phần nào minh bạch, nếu muốn sinh tồn trong nội cung này, việc trọng yếu nhất là phải khôn khéo, biết phân biệt nặng nhẹ, không thể tùy ý bàn luận về chủ tử, cũng không thể tùy tiện đắc tội với người nào, bởi vì ngươi sẽ không biết được ai sẽ một bước lên trời, ai sẽ lập tức ngã xuống địa ngục, làm một kẻ tôi tớ, phải cẩn thận từng li từng tí như vậy mới mong được sống sót.
Những chuyện này ta đương nhiên hiểu rõ, thế nhưng khi đến lượt Nguyên Bảo cũng có suy nghĩ như thế, vậy thì người bên cạnh ta còn có mấy ai ta có thể tin tưởng được đây? Nếu ai cũng bởi vì sợ quyền thế hay thân phận mà không dám đứng ra nói sự thật, vậy thì ta cũng chẳng muốn sống trong cái thế giới luôn luôn tràn ngập mưu mô giả dối này nữa, nếu là như vậy, số mệnh vong quốc chi dân còn có thể tránh né được sao?
Những suy nghĩ thất loạn bát tao này chợt lóe lên trong đầu ta, lại làm cho ta bây giờ càng không thể chấp nhận được Nguyên Bảo nữa rồi.
Nguyên Bảo nhìn ta hít hít mũi nói: “Hoàng Thượng, nô tài không dám, nô tài cho dù chết cũng không dám bất kính với ngài.”
Ta chỉ lẳng lặng nhìn hắn mà không nói gì, Nguyên Bảo quỳ trên mặt đất, toàn thân phát run lặp đi lặp lại rằng hắn ‘không dám’, thế nhưng những vấn đề ta hỏi hắn lại không hé nửa lời.
Nhìn bộ dạng của Nguyên Bảo như vậy, ta nhíu nhíu mày, sau đó trong lòng khẽ động, ở trong nội cung này, ngay cả Tiết Như Ngọc cũng đối với Nguyên Bảo cung kính ba phần, người có thể làm cho Nguyên Bảo kiêng kỵ không dám nói một câu, thì đó chính là mẫu hậu rồi.
Mẫu hậu…
“Nguyên Bảo, trẫm sẽ không hỏi ngươi những ngày này ai gây khó dễ với Trác Văn Tĩnh nữa, trẫm chỉ hỏi ngươi, hắn rốt cuộc đã bị gì? Mà sắc mặt lại tái nhợt khó coi như vậy, có phải ngã bệnh hay không?” Nghĩ đến mẫu hậu, ta nhìn Nguyên Bảo lại hỏi.
Nguyên Bảo giương mắt liếc nhìn ta, thần sắc có chút phức tạp, hắn nhìn xung quanh, sau đó cúi thấp đầu nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, ngài bế quan ba ngày trên miếu đường, nô tài vẫn luôn ở đó hầu hạ, đối với những chuyện phát sinh liên quan đến Hoàng hậu nương nương, có biết nhưng không rõ ràng lắm, bất quá nô tài nghe nói Vương ngự y mấy ngày nay có đến bắt mạch cho Hoàng hậu nương nương, nói là thân thể Hoàng hậu nương nương không được khỏe.”
Vương ngự y? Nghe Nguyên Bảo nói xong ta hung hăng nhíu mày, ông ta và Trương Đình Ngọc là hai lão ngự y đứng đầu Thái y viện, bất quá gần đây ta trọng dụng Trương Đình Ngọc hơn, lại cộng thêm chuyện sinh non lần trước của Tiết Như Ngọc, trong lòng ta đương nhiên quý trọng Trương Đình Ngọc hơn rồi. Đối với chuyện sinh non của Tiết Như Ngọc thì Vương ngự y có chút ý kiến phản bác, nhưng mà ông ta cũng không có phạm phải sai lầm gì, cho nên coi như cũng im hơi lặng tiếng. Lần này ông ta xem bệnh cho Trác Văn Tĩnh, vốn là chuyện rất bình thường, nhưng theo thái độ muốn nói lại thôi của Nguyên Bảo, chỉ sợ ẩn giấu chuyện gì lớn đây.
Nghĩ tới đây, ta đứng lên, muốn tuyên Vương ngự y đến bái kiến, sau đó lại cảm thấy làm như vậy khác nào sẽ ‘đánh rắn động cỏ’, cho nên sửa lại nói: “Được thôi, vậy thì bãi giá Giao Thái điện, còn ngươi phái người đi thỉnh Trương Đình Ngọc tiến cung.”
Nguyên Bảo vội vàng đứng lên tuân chỉ.
Thời điểm trở lại Giao Thái điện, ta không cho người đi thông báo, mà lại trực tiếp xông vào, bởi vì như vậy mới có thể biết được rốt cuộc Trác Văn Tĩnh đang có chuyện gì.
Lúc đến, ngoài điện không có người phục thị nào, ngoại trừ nội giam đứng bên ngoài đại môn, thì toàn bộ cung điện chỉ thấy vài người, tình huống như vậy làm cho ta có chút sửng sốt, có một loại dự cảm bất lành, nếu như không phải xảy ra chuyện lớn, không thể để cho người khác tùy ý nghe được, thì Trác Văn Tĩnh không thể nào không lưu lại kẻ nào bên người như thế này…
Vội vàng đi vào nội điện của Giao Thái điện, thời điểm đến, chỉ nghe thấy bên trong có âm thanh đồ vật rơi xuống đất, sau đó là tiếng kinh hô của Trác Nhiên: “Đại ca, huynh không sao chứ, ta sẽ kêu người đi thỉnh ngự y, huynh như vậy không thể chống đỡ được đâu.” Nghe xong lời này, ta ngây ngẩn cả người, trong lòng chấn động, định vươn tay đẩy cửa ra, nhưng lại chậm rãi buông xuống, tuy việc nghe trộm người khác không phải chuyện tốt đẹp gì, thế nhưng bây giờ chuyện đó cũng không quan trọng nữa.
“Đừng… Không sao đâu.” Lúc này giọng nói của Trác Văn Tĩnh vang lên, hắn có chút suy yếu nói: “Hoàng Thượng chỉ vừa mới trở về, nếu lúc này mà truyền ngự y, người nhất định sẽ rất lo lắng.”
“Đại ca, lúc Hoàng thượng xuất quan, đã để cho huynh làm chủ hậu cung này, huynh tại sao lại chịu đựng như vậy, để cho người khác khi dễ chính mình.” Trác Nhiên phẫn nộ nói: “Trước kia Hoàng thượng không sủng huynh, thì coi như không sao, huynh là nam nhân, cũng không cần phải giống như mấy nữ nhân kia đi tranh đoạt tình cảm, thế nhưng mà đệ nhìn ra được, huynh không vui, một chút cũng không vui, phụ thân cũng thường nói, cho huynh vào cung, là một sai lầm rất lớn… Mà hiện tại tâm tư của Hoàng thượng không dễ gì mới khai sáng chút ít, đối với huynh cũng tốt hơn một chút, đệ liền nghĩ cuối cùng thì thời kỳ cực khổ của huynh cũng đã qua rồi, khí sắc trên mặt huynh cũng sáng sủa trở lại, thế nhưng mà, thế nhưng mà bây giờ huynh vẫn còn chịu khổ, trách không được phụ thân vẫn thường nói, đường vào cửa cung ‘thâm sâu như biển’, lời này một chút cũng không sai, mà huynh lại còn không nghe, bị khi dễ thì chỉ nhẫn nhịn, cứ tiếp tục như vậy thì có ngày sẽ bị người khác leo lên đầu.”
“Trác Nhiên, đệ nói nhăng nói cuội gì đấy?” Trác Nhiên liền im lặng, Trác Văn Tĩnh trách cứ hắn nói: “Chuyện của Hoàng gia, sao đệ lại có thể nói năng lung tung như vậy, coi chừng sẽ bị mất đầu. Vậy đi, ta không có chuyện gì lớn, đệ trở về đi, trong nội cung có quy củ của nội cung, đệ không thể tùy tiện vào cung nữa, ở lại lâu sẽ bị người khác nói xấu đấy. Còn có đừng làm cho phụ thân phải lo lắng, nói ta không sao hết.”
“Cái gì mà không có chuyện gì lớn, nếu như không phải đệ vừa vặn đến kịp lúc, thì thai nhi trong bụng của huynh đã không còn rồi, đây chính là cốt nhục của Hoàng thượng… Ca, huynh nghe ta đi, việc này không được tự mình chịu đựng, vẫn là nên nói minh bạch cho Hoàng thượng, để cho ngài ấy miễn cho huynh phải cấp bậc lễ nghĩa ở chỗ Thái hậu, bằng không lỡ sau này có sai lầm gì, Thái hậu sẽ nói huynh không giữ được huyết mạch của Hoàng gia, thì người có tội vẫn là huynh.” Trác Nhiên trách móc nói, mà ta nghe xong lời này, giống như có một đạo thiên lôi giáng lên đầu, Trác Văn Tĩnh có thai?
Bào thai trong bụng đó, là của Trác Văn Tĩnh?
“Vậy đi, Trác Nhiên, đừng nói nữa, đợi sau khi thai nhi ổn định, ta sẽ nói cho Hoàng thượng, nếu như thật sự không được sẽ thỉnh cầu Hoàng thượng miễn đi cấp bậc lễ nghĩa.”
“Ca, huynh không nói, ta sẽ đi nói…”
“Trác Nhiên, ngươi thân là thần tử sao có thể nghị luận chuyện hậu cung của Hoàng gia, nếu để cho người khác biết được, sẽ gán cho ngươi cái tội danh gì ngươi biết không, nếu ngươi không sợ liên lụy chính mình, chẳng lẽ toàn bộ Trác gia ngươi cũng không để ý? Hơn nữa… Hơn nữa sẽ làm cho Hoàng thượng khó xử, ngài ấy là hoàng đế, người trong thiên hạ sẽ nhìn ngài ấy như thế nào, hôm nay nếu chọn con đường đó, đến đó nói ra thì toàn bộ người trong thiên hạ này cũng đều biết. Trong nội cung chuyện cấp bậc lễ nghĩa há có thể nói bỏ đi là liền bỏ, Thái hậu… Thái hậu cho dù không thích ta, thì bà vẫn là Thái hậu, nếu như hôm nay Hoàng thượng vì ta mà không màng đến thể diện của Thái hậu, thì người trong thiên hạ sẽ nói gì về ngài ấy, sẽ nói gì về ta? Chẳng lẽ ngươi lại muốn nghe người khác nói Hoàng thượng vì trầm mê nam sắc mà không màng đến tình mẫu tử, hay là nói Trác gia chúng ta dưỡng ra một Hoàng hậu ngông cuồng ngạo mạn?”
“Thế nhưng chân tướng thật sự không phải như vậy.”
“Chân tướng thật sự thì như thế nào? Chỉ sơ hở liền bị người người đàm tếu, thiên hạ biết bao người, có mấy người muốn hiểu rõ chân tướng thật sự đâu.” Trác Văn Tĩnh thở dài một tiếng nói: “Vậy đi, Trác Nhiên, ngày sau ta sẽ cẩn thận hơn, việc này ngươi đừng nói, cũng đừng nên hỏi, cứ coi như không biết đi.”
Trác Nhiên thoáng dừng lại nói: “Ca, huynh không cho ta nói ra sự thật, có phải là huynh cảm thấy Hoàng thượng đối với huynh không phải là thật tâm? Cho nên huynh không tiện mở miệng nói ra những chuyện kia?”
Lần này đến lượt Trác Văn Tĩnh trầm mặc, trong lúc hắn im lặng, trái tim của ta đập dồn dập, hồi lâu ta nghe được hắn mở miệng nói: “Cũng không phải như thế, Hoàng thượng… Hoàng thượng đối với ta rất tốt, chỉ là… Chỉ là ngài ấy dù sao cũng là Hoàng Thượng, trong hậu cung này muốn người nào liền có người đó, so với một nam tử như ta thì nữ tử vẫn là tốt hơn, nói không chừng ngài ấy sẽ nhanh chóng tìm người thay thế ta, ta không muốn khi đó hai bên sẽ cảm thấy khó xử, cũng không muốn đa nghi, nói đến cũng nực cười, ta không phải không tin ngài ấy, mà là ta không tin chính mình…”
Lúc ta nghe đến đó thì ta không muốn nghe tiếp nữa, đột nhiên đẩy cửa đi vào, Trác Văn Tĩnh cùng Trác Nhiên sững sờ tại chỗ, đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía ta.
Ta đứng ở đó nhìn Trác Văn Tĩnh, đôi má của hắn nhợt nhạt khó coi, tay trái lại đang vuốt ve cái bụng, giống như đang bảo hộ vật trân bảo vậy, bên giường là chén thuốc vỡ nát, bên trong có mùi thuốc nhàn nhạt phát ra.
Ta liếc nhìn Nguyên Bảo, hắn cúi đầu không dám lên tiếng lui qua một bên.
Lúc này Trác Văn Tĩnh đột nhiên lấy lại tinh thần, hắn vội vàng di chuyển định hành lễ với ta, liền bị Trác Nhiên ngăn lại, ta liền bước nhanh đến giường nắm tay của hắn nói: “Thân thể ngươi không khỏe, chớ lộn xộn, coi chừng… Coi chừng hài tử trong bụng.”
Trác Văn Tĩnh nghe lời ta nói mà sắc mặt càng tái nhợt, há miệng muốn nói gì đó, nhưng chỉ thấy đôi môi khẽ động, chứ không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Ta nhìn hắn nở nụ cười, sau đó nhìn Trác Nhiên nói: “Ngươi về trước đi, trẫm cùng Hoàng hậu trò chuyện đôi chút.” Gương mặt Trác Nhiên có chút không vui, bất quá vẫn hành lễ lui ra.
Trác Nhiên đi rồi, bên ngoài cũng vừa vặn truyền đến âm thanh bẩm báo, nói là Trương Đình Ngọc đã tới, Nguyên Bảo liền vội vàng đi ra đón tiếp người, mà ta chỉ im lặng ngồi ở đầu giường, nhìn tấm đệm dùng ngân tuyến để phác họa đôi uyên ương dưới thân của Trác Văn Tĩnh.
Đại khái là không khí trong phòng vô cùng ngột ngạt, sau khi Trương Đình Ngọc đi vào rồi hướng ta hành lễ xong, liền vội vàng bắt mạch cho Trác Văn Tĩnh, sau khi xem mạch được một lúc, ta thậm chí có thể cảm nhận được, sự bất an cùng lo lắng của Trác Văn Tĩnh. Ta nắm chặt tay hắn trấn an, Trác Văn Tĩnh ngẩng đầu nhìn ta nở nụ cười.
Đại khái khoảng nửa nén hương, Trương Đình Ngọc thu tay lại, sau đó hướng ta nói chúc mừng: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương là đang mang thai… Rất tốt, chỉ là thân thể của Hoàng hậu nương nương có chút hư nhược, tốt nhất không được kích động, vi thần sẽ kê đơn thuốc để giúp Hoàng hậu nương nương điều dưỡng thân thể.”
Nghe lời Trương Đình Ngọc nói xong, trái tim đang treo lơ lửng của ta rốt cuộc cũng trở về vị trí, sau đó âm thầm thở dài, ta nhìn ông ta nhàn nhạt nói: “Sau khi trở về kê thuốc, ngày sau nếu Giao Thái điện có truyền ngự y, ngươi phải tự mình đến đây, không phải ngươi thì không được, nếu không đến được thì cũng phải an bài người nào tin tưởng được đến đây, ngươi hiểu ý của trẫm không?”
Trương Đình Ngọc đáp: “Vi thần minh bạch.”
Sau đó ta để cho ông ta lui xuống, trong phòng lập tức yên tĩnh, ta liền hướng nhìn Trác Văn Tĩnh, đúng lúc thấy hắn lúng túng ngồi ở chỗ kia, thần sắc lo lắng bất an.
Thời điểm ta nói hắn đã có hài tử, có lẽ hắn biết ta nghe được những lời nói vừa rồi của bọn họ, ta nhìn hắn nhíu mày im lặng, sắc mặt của hắn rất khó coi, giờ phút này ngồi ở đó lại hiện ra vài phần yếu ớt.
Ta đỡ hắn nói: “Sắc mặt khó coi như vậy, nên ngủ một giấc đi a.”
Trác Văn Tĩnh nhìn ta mấp máy miệng, sau đó nhẹ gật đầu, sau khi cẩn thận nằm xuống, ta ở bên cạnh hắn nói: “Ngủ đi, trẫm ở đây trông ngươi.”
Lúc này hắn mới nhắm mắt lại.
Kể ra chờ hắn ngủ xong cũng không dễ dàng gì, mặc dù hắn đã ngủ, nhưng đầu mày vẫn nhíu chặt lại, ta vuốt nhẹ trán hắn sau đó ngồi nhìn hắn ngủ.
Ngồi khoảng nửa nén nhang, ta mới nhẹ nhàng đứng dậy, thấy không kinh động đến người đang ngủ say, ta mới cất bước nhẹ giọng nói ly khai rồi tiến ra ngoài điện.
Đẩy cửa ra, nhìn thấy bên ngoài điện có Nguyên Bảo cùng Trương Đình Ngọc đang quỳ ở đó, ta hừ lạnh một tiếng, sau đó thấp giọng nói: “Đừng quỳ ở chỗ này, sẽ đánh thức hắn, trẫm không tha cho các ngươi đâu.”
Dứt lời phất áo ly khai. Nguyên Bảo cùng Trương Đình Ngọc vội vàng đi theo phía sau ta cùng rời khỏi.
Ta nghĩ, khoản nợ này nên hảo hảo tính toán, vô luận là đầu đuôi câu chuyện ra sao, ta cũng sẽ nói với mẫu hậu, lần này gặp may, đụng phải Trác Nhiên, nếu có lần sau, mà ta lại không có bên cạnh, còn Trác Văn Tĩnh thì không thể phản kháng lại được, khi đó hài tử mà có gì sơ xuất, chẳng phải ta sẽ ôm hận cả đời hay sao.
Nghĩ tới đây ta híp mắt, trong lòng thập phần không vui, mẫu hậu quả thực rất quá đáng… Cũng không biết Tiết Như Ngọc đã bày mưu tính kế được bao lâu rồi.