Edit: Ngũ Ngũ
Sau khi ôm hắn vào trong ngực, ta thấp giọng thì thầm bên tai hắn: “Nếu như trẫm không tới, vậy chẳng phải ngươi uổng công chờ đợi rồi sao?”
Thân thể Trác Văn Tĩnh chợt cứng nhắc, rồi sau đó nhẹ giọng cười nói: “Vi thần quen rồi.”
Lời này nói rất nhỏ cũng rất lạnh nhạt, nhưng lại giống như đang có ai đó cầm đao đâm vào tim ta vậy, rất đau đớn. Hắn nói hắn đã quen.
Hắn vào cung được năm năm, ngoại trừ đêm tân hôn, thì hầu như ta và hắn chưa từng đối mặt. Có lẽ ban đầu hắn cũng trông ngóng ta sẽ đến đấy, hoặc là trong lòng còn một tia tưởng niệm, cảm giác ta sẽ đến.
Thế nhưng mà trong năm năm qua ta không có đến đây, vì vậy thời gian dần qua đã hình thành thói quen, đã quen với nội cung lạnh lẽo này, cũng đã quen với cảnh ta cùng với mẫu hậu đối xử lạnh nhạt với hắn…
Cho nên đối với ân sủng của ta hôm nay, hắn cũng chỉ có thái độ thờ ơ lạnh nhạt, cũng phải không để tâm, mà là sợ để tâm rồi sẽ càng thất vọng. Sợ sẽ giống như trước đây, có chuyện gì không vừa ý ta liền sẽ vứt bỏ hắn mà thôi.
Lui lại một bước, ta nhìn vào mắt hắn, đôi mắt của hắn trong suốt thanh tịnh. Vươn tay xoa nhẹ gương mặt của hắn, mơn trớn từ trán đến đôi môi ôn nhuận của hắn, chậm rãi mà vuốt ve từng chút một.
Rồi sau đó tiến đến hôn lên, thậm chí cả vết sẹo kia cũng không bỏ sót, cuối cùng ta hôn lên đôi môi của hắn.
Nói thật ta trước đây ta chưa từng cùng với nam tử nào khác, cho nên nội tâm có chút bối rối. Đối với người nam tử trong ngực này, trong lòng vẫn không nắm chắc, ta sợ tới thời khắc đó chính mình không biết làm thế nào. Thế nhưng hôm nay, lúc hôn môi Trác Văn Tĩnh, trong lòng ta một điểm phản cảm đều không có, ta rất tự nhiên cởi bỏ áo ngoài của hắn. Khi áo ngoài rơi xuống, ta vươn tay vào bên trong lớp y phục vuốt ve da thịt săn chắc của hắn.
Trác Văn Tĩnh bởi vì động tác của ta mà thân thể ngày càng mềm nhũn xuống, ta nửa ôm lấy hắn cùng ngã xuống màn trướng song hỉ.
Chăn gấm mới đổi, màn trướng cũng mới thay, bên ngoài song nến hồng sắc chập chờn. Những điều này là ta phân phó Nguyên Bảo thu xếp tất cả, không có ý khác, chỉ là muốn đền bù đêm động phòng hoa chúc thảm hại vào năm năm trước mà thôi.
“Thích không?” Thấy hắn đang thất thần nhìn ánh nến bên ngoài trướng, ta ở trên người hắn thấp giọng hỏi.
Hắn lấy lại tinh thần nhìn ta, đôi mắt khẽ rũ xuống, một lúc sau như có như không gật đầu nói: “Rất thích.” Ta nở nụ cười, sau đó hôn lên khóe môi của hắn.
Bàn tay chậm rãi cởi bỏ áo lót bên trong, lộ ra lồng ngực trắng ngần của hắn.
Trên ngực của hắn cũng không trơn mịn như ta đã nghĩ, điều này cũng đúng thôi, đến trên trán hắn mà còn bị để lại sẹo từ chiến trận, huống chi là trên người.
“Những vết thương này có đau không?” Ngón tay vuốt nhẹ lên những vết thương, hắn theo đó mà khẽ run rẩy, ta liền hỏi.
“Không…” Trác Văn Tĩnh thì thào nói: “Đều bị rất lâu rồi, đã sớm hết đau đớn.” Nói xong lời này, hắn khẽ nhếch môi, ánh mắt có chút thất thần nhìn màn che, có lẽ là đang nhớ tới chiến công trên sa trường, cũng có thể là đang nghĩ nếu không tiến cung thì giờ này sẽ được tự do tự tại. Tóm lại tại thời khắc này, nhìn hắn khẽ cười mà tim ta chợt thấy đau nhói.
“Để trẫm nhìn xem trên người ngươi rốt cuộc có bao nhiêu vết sẹo.” Không muốn nhìn thấy bộ dạng này của hắn nên ta khẽ cười nói. Ta cũng không muốn hỏi hắn là đã từng bị thương bao nhiêu lần, mỗi lần có đau nhiều không.
Hắn kinh ngạc nhìn ta cởi bỏ khố tử của hắn, giờ phút này nhìn hắn giống như một hài tử đang nằm dưới thân ta.
Ta hôn lên lồng ngực của hắn, thấp giọng đếm: “Một cái…”
Sau đó hôn xuống bụng: “Hai cái, ba cái…”
Thời điểm môi chạm đến đùi Trác Văn Tĩnh, hắn thấp giọng rên rỉ một tiếng, ta hôn lên vết sẹo nhỏ chỗ đó nói: “128.” Dứt lời, ta mới cảm thấy giọng của mình đã khàn.
Ngẩng đầu nhìn trên người hắn toàn dấu hôn của ta, ta nói: “Phía sau lưng có còn không?”
“Không…” Trác Văn Tĩnh nhìn ta thở dốc nói: “Phần lưng… Phần lưng bị thương nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.”
“Trẫm tin lời ngươi. Trên người ngươi có tất cả 128 vết sẹo lớn nhỏ, trẫm đếm không sai đâu.” Ta khẽ cười nói. Sau đó không đợi hắn trả lời, ta liền hôn lên cổ của hắn. Ta biết rõ lời ta vừa nói hắn cũng sẽ không đáp lại, bởi vì đến chính hắn cũng không biết trên người mình có bao nhiêu vết sẹo. Cho dù ta có nói bao nhiêu, hắn cũng sẽ tin bấy nhiêu mà thôi.
Trác Văn Tĩnh chậm rãi vươn tay ôm lấy thắt lưng của ta, trong cổ họng không kiềm nén được tiếng rên rỉ.
Ta thích nghe âm thanh lúc này của hắn, mang theo nét phong tình nói không nên lời, trong đôi mắt hiện ra vẻ mê man ướt át, khác với vẻ thanh tịnh lúc thường.
Ta nhìn hắn sau đó cúi đầu hôn lên điểm hồng anh trước ngực, tay kia thì xoa nắn bên còn lại. Tuy không mềm mại giống nữ tử, nhưng giống ở chỗ đều là vị trí mẫn cảm.
Trác Văn Tĩnh rên rỉ càng nặng nề, cơ thể hắn nhẹ run rẩy, tay của ta liền chậm rãi trượt vào giữa hai chân của hắn.
Đều là nam nhân, ta đương nhiên biết làm thế nào để hắn cảm thấy khoái hoạt. Chỉ là lúc này, thân thể của hắn đột nhiên cứng nhắc, hai tay ôm ta cũng siết chặt thêm. Trong nội tâm ta hơi sửng sốt, đưa mắt nhìn hắn. Thần sắc hắn có chút hoảng sợ bất an, có lẽ là chú ý đến sắc mặt của ta, hắn cắn cắn môi cười khổ nói: “Không sao.”
Ta dừng một chút, nhìn hắn hỏi: “Lần kia làm ngươi bị thương?”
Trác Văn Tĩnh không có trả lời, nhưng nhìn thần sắc của hắn ta cũng đoán ra được đáp án. Trong lòng ta có chút áy náy, đêm động phòng lần đó, ta chỉ làm qua loa cho xong chuyện, nên gây thương tổn sâu sắc đến hắn.
Cho dù như vậy, nhưng trong lòng người này vẫn một mực yêu thích ta, điều này làm cho ta cảm thấy vừa chua xót lại vừa vui vẻ.
Ta cúi người hôn ở bên tai của hắn thấp giọng nói: “Lần này, sẽ không làm ngươi bị thương nữa.”
Hắn đáp ‘ân’ một tiếng, rụt rụt cổ lại, ta nhướng mày hôn lên vành tai của hắn, thân thể Trác Văn Tĩnh giật giật run rẩy, ta khẽ cười, chỗ này quả nhiên là điểm mẫn cảm của hắn.
Sau đó tại lúc hắn còn thất thần, ta cầm lấy dục vọng của hắn mà xoa nắn vuốt ve, rất nhanh hắn liền chìm đắm mất phương hướng, theo động tác càng lúc càng nhanh của ta thì hô hấp của hắn càng ngày càng nặng nề, vật của hắn trong tay ta cũng càng lúc càng lớn. Cuối cùng thân thể của hắn bỗng nhiên ưỡn lên thành hình vòng cung, sau đó trầm thấp thở dốc một tiếng, cả người mềm nhũn ngã xuống giường.
Giờ phút này nhìn thân thể xích lõa của hắn, nghĩ đến người này là của ta, ta cảm thấy tim mình đập cực nhanh. Ta ngồi dậy nhanh chóng cởi bỏ y phục của mình, rồi sau đó cùng hắn da thịt kề nhau.
Nhìn vào đôi mắt mơ màng của hắn, ta nhẹ nhàng nhấc hai chân của hắn lên, trên tay đã sớm bôi cao dược, chậm rãi đưa vào nơi mẫn cảm yếu ớt nhất trên thân thể hắn.
Ngón tay vừa mới tiến vào, hắn liền hồi thần, ta liền hướng hôn lên đôi môi hắn, liếm láp, nhẹ hút vào, khẽ cắn, dùng tất cả các kỹ xảo của chính mình làm cho hắn chìm đắm một lần nữa dưới thân ta.
Ngón tay ta ở chỗ đó khẽ vuốt ve, chậm rãi đi vào.
Sau khi tiến vào một ngón, hai ngón, cho đến khi ba ngón tự do ra vào, ta liền nâng hai chân của hắn lên mà xông vào.
“Ô…” Hắn nức nở nghẹn ngào một tiếng, sau đó cắn chặt môi, ta liền dừng lại đợi cho hắn thích ứng… Thẳng đến khi sắc mặt hắn thả lỏng một chút, ta bắt đầu ở trong cơ thể hắn trừu động.
Nam tử ở chỗ kia dù sao cũng không dễ dàng ra vào giống nữ tử, nhưng điều đó lại càng làm cho người ta hưng phấn.
Lúc đầu ta còn chú ý đến cảm thụ của hắn, thế nhưng mà về sau, khi ta đụng vào một điểm mẫn cảm trong cơ thể của hắn, cả người hắn dưới hạ thân của ta run rẩy, ta liền không có một chút do dự xâm chiếm lấy hắn.
Trong đầu ngoại trừ thống khoái vẫn là thống khoái…
Cuối cùng hắn lại một lần nữa chìm ngập trong khoái cảm, thân thể mềm nhũn của hắn nương theo động tác của ta, phía sau huyệt khẩu cũng chặt chẽ giam cầm dục vọng của ta. Tại thời khắc này ta cảm thấy trong khắp thiên hạ này không chuyện gì khoái hoạt hơn chuyện này…
Thời điểm ôm ngang hông của hắn chạy nước rút, trong đầu ta chỉ còn một mảnh trắng xóa mà bắn vào bên trong thân thể của hắn.
Trác Văn Tĩnh rên nhẹ lần nữa đạt đến cao trào.
Cao trào đi qua, ta nằm trên người hắn thở dốc, một lúc sau liền khôi phục lại tinh thần.
Người dưới thân gương mặt đỏ ửng còn chưa tan biến, hắn nhìn ta mỉm cười, tại thời khắc này nụ cười đó lại làm cho ta cảm thấy giống như là vĩnh hằng.
Rút người ra khỏi chỗ sâu trong cơ thể hắn, ta xoay người nằm trên giường ôm hắn vào trong ngực, hôn lên trán ướt đẫm mồ hôi của hắn ta thấp giọng hỏi: “Đau không?”
Trác Văn Tĩnh khẽ ‘ân’, sau đó mở to mắt nhìn ta nói: “Không đau.”
Nhìn động tác này của hắn, ta khẽ cười hai tiếng. Sau khi hồi phục, ta gọi Nguyên Bảo vào, lệnh cho hắn chuẩn bị nước ấm đặt ở trong thông phòng.
Sau đó ta ôm Trác Văn Tĩnh nằm trên giường tiếp tục hôn môi của hắn.
Tuy rất muốn làm một lần nữa, nhưng nhìn gương mặt mệt mỏi của hắn, ta vẫn nhịn xuống, còn nhiều thời gian, còn nhiều thời gian.
Trác Văn Tĩnh tuy mệt nhưng cũng không có nhắm mắt nghỉ ngơi mà chỉ lẳng lặng nhìn ta, ta cười hôn lên khóe mắt của hắn thấp giọng hỏi: “Đã thầm thích trẫm từ lúc nào?”
Nếu hắn nói không thích ta thì ta thật sự sẽ không tin, bằng không thì sao hắn sẽ một mực muốn lưu lại trong cung, thậm chí đối với những yêu cầu của ta đưa ra cũng chưa từng cự tuyệt, sẽ không có người vĩ đại như vậy, dù cho đó có là hắn. Cho nên ta nhận định hắn đối với ta là có lòng đấy.
“Trước đây rất lâu rồi.” Lúc ta cho rằng hắn sẽ không trả lời vấn đề này, thì Trác Văn Tĩnh mở miệng, không chút do dự nói ra.
Ta hiếu kỳ nhìn hắn hỏi: “Trước đây rất lâu? Là bao lâu?”
Trác Văn Tĩnh quay đầu sang một bên đáp: “Thật lâu.”
Xem ra hắn không muốn nói rồi, ta cười hai tiếng nhưng cũng không có miễn cưỡng hắn trả lời, chỉ cần là có thích là được rồi, bao lâu cũng không sao.
Cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, ta ôm hắn đến thông phòng giúp hắn tẩy rửa một phen.
Ta và hắn cùng tắm uyên ương được một lúc, đến khi giúp hắn tẩy rửa ở phía sau, ta thiếu chút nữa muốn cầm thú một hồi, nhưng mà may mắn vẫn nhịn lại được.
Trác Văn Tĩnh đỏ bừng toàn thân, nhắm mắt lại không nhìn ta.
Sau khi quay về phòng thì bên trong đã được thu dọn sạch sẽ rồi. Nhưng mà trên giường vẫn như cũ trải đệm long phượng trình tường, ta nở nụ cười ôm Trác Văn Tĩnh nằm lên.
Gương mặt Trác Văn Tĩnh thấm mệt, nhưng hắn vẫn không nhắm mắt, ta nghĩ nghĩ một chút rồi hỏi: “Không ngủ được?”
Hắn khẽ đáp: “Cùng nằm thế này cảm giác cứ như một giấc mơ vậy, có chút ngủ không được.”
“Ngủ đi.” Nghe lời này, ta nắm bả vai của hắn nói: “Cho đến sáng mai, cam đoan ngươi vẫn còn nằm trong ngực trẫm.”
Hắn sửng sốt nhìn ta, hồi lâu nhẹ gật đầu, sau đó gối lên bờ vai của ta nhắm nghiền hai mắt.
Đợi khoảng một nén nhang, hô hấp của hắn bắt đầu chậm đều, ta nhỏ giọng phân phó Nguyên Bảo tắt nến, sau đó cũng từ từ nhắm mắt lại ngủ.
Thật ra ta chưa từng nghĩ tới chính mình lại có thể ôm một nam nhân mà trở nên kích động như vậy, chỉ là nếu người nam nhân này là Trác Văn Tĩnh, thì tất cả cũng không quan trọng nữa.
Hắn yêu thích ta, mà ta cũng không chán ghét hắn, ở chốn hậu cung này, tìm được hai tấm chân tình thật không dễ dàng gì…
Ta muốn sau này cũng sẽ hảo hảo đối tốt với hắn như vậy.
Về những chuyện khác, Thái hậu, triều đình, Trác gia, Tiết gia, lúc này đều không đáng được nhắc tới, mà ta cũng không muốn nhắc đến…