Trọng Sinh Chi Bạo Quân

Chương 12: Thành tâm giả ý




Edit: Ngũ Ngũ

Trác Văn Tĩnh thần sắc phức tạp nhìn ta, sau một hồi nhấc vạt áo lên quỳ trên mặt đất nói: “Hoàng thượng, từ nhỏ Đại hoàng tử đã vô cùng sùng kính Hoàng thượng. Niệm tình nó lần này bị thương, thần khẩn cầu Hoàng thượng dạy bảo Đại hoàng tử nhiều hơn…”

Nghe hắn nói xong, ta trầm mặc xuống, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Ngươi khi nào nhìn ra trẫm cố ý làm vậy? Ăn ngay nói thật, trẫm sẽ không trách tội ngươi.”

Trác Văn Tĩnh cúi đầu rũ mắt xuống nói: “Thần vốn không ngờ là Hoàng thượng cố ý làm như vậy. Chỉ là Hoàng thượng đột nhiên xuất hiện ở đây, bên ngoài không có người thông báo, trong lòng chợt suy đoán như vậy. Huống chi… Huống chi Nguyên Bảo chính là tổng quản thân cận nhất bên cạnh Hoàng thượng. Trong mắt thần, ý của hắn chính là ý của Hoàng thượng.”

Nghe xong lời này, ta hơi sững sờ, sau đó mỉm cười, không thể không nói hắn nhìn thấu rất rõ ràng. Tuy là lập trường không giống, nhưng hắn nghĩ được như vậy bất quá cũng coi như là đoán trúng.

Ta thở dài, tiến lên đỡ hắn đứng dậy… Sau đó nhìn vào đôi mắt thanh tịnh của hắn nói: “Ngươi nói rất đúng, lần này ta lựa chọn mấy người kia biểu hiện bên ngoài là Nguyên Bảo trăm cay nghìn đắng không thể đắc tội với mẫu hậu cùng Tiết Như Ngọc mà bất đắc dĩ phải lựa chọn như thế, tuy nhiên là trẫm âm thầm ra lệnh như vậy. Trác Văn Tĩnh, ngươi cảm thấy trẫm… Trẫm vì cái gì lại làm như vậy? Nếu như ngươi đáp đúng, trẫm sẽ đáp ứng thỉnh cầu vừa rồi của ngươi. Đương nhiên nếu đáp sai, trẫm cũng sẽ không trách tội ngươi.”

Trác Văn Tĩnh nhìn ta, do dự mở miệng nói khẽ: “Thần… Thần cho rằng Hoàng thượng là chí tôn cửu đỉnh nên không thích có người khác đứng bên cạnh quan sát mình.”

Ta nghe xong nở nụ cười. Sau đó dang tay ôm hắn vào trong ngực, cằm gối lên bả vai hắn thấp giọng cười rộ lên. Thân thể Trác Văn Tĩnh cứng ngắc, nhưng mà ta cũng không buông tay…

Trác Văn Tĩnh nói không sai, ta không thích bên người có người âm thầm soi mói.

Ta là hoàng đế, là chủ nhân của thiên hạ này. Kiếp trước không phát hiện ra, thế nhưng ta đã trọng sinh một lần, ta không cho phép mỗi lời nói hành động của chính mình đều dưới sự giám sát của người khác, cho dù người nọ là mẫu hậu thì cũng không được.

Thế nhưng mà mẫu hậu bà luôn hi vọng biết được hết thảy của ta, không muốn ta thoát ly khỏi sự khống chế của bà. Cho nên bà sẽ sai người giám sát ta, đối với từng lời nói hành động của ta đều muốn nắm trong lòng bàn tay… Mẫu hậu bà leo lên vị trí Thái hậu không dễ dàng gì, bà cũng không thích những chuyện vượt khỏi sự khống chế của mình. Như thế liền sẽ bị người khác lợi dụng sơ hở, đặc biệt là dưới danh nghĩa muốn tốt cho ta, mà Tiết gia lại dễ dàng mượn danh nghĩa của mẫu hậu xếp gian tế bên cạnh ta.

Thế nhưng cho dù ta biết rõ chuyện là như vậy, cho dù ta bạo ngược thế nào, giết người không chớp mắt ra sao thì chữ hiếu phải lấy làm đầu, ta không có khả năng chống đối với mẫu hậu.

Cho nên ta liền qua đêm tại nơi Trác Văn Tĩnh, thường xuyên cùng hắn một chỗ. Lúc đầu mẫu hậu còn kiên nhẫn, nhưng thời gian dần trôi qua sẽ tự nhiên cảm thấy bất mãn. Tiết Như Ngọc mặc dù bề ngoài không nói gì, nhưng khẳng định trong lòng ngờ vực không thôi.

Về sau ta lại để Nguyên Bảo lựa chọn nội giam cho Trác Văn Tĩnh, bên trong đám nội giam dĩ nhiên có người mẫu hậu phái tới, cũng có người của Trác gia đưa vào, đương nhiên cũng có người của ta… Ta tận lực để cho người của ta dung túng những kẻ kia, làm cho bọn họ phạm sai lầm, chọc giận Trác Văn Tĩnh.

Cho nên lúc Thẩm Vân sinh bệnh, bọn họ đều bị mời đi uống rượu hết cả rồi, không có người ở lại chăm sóc Thẩm Vân. Lúc này chỉ cần có người động tay động chân một chút, Thẩm Vân liền từ trên giường rơi xuống đất, dẫn đến gãy xương.

Sau khi Trác Văn Tĩnh biết được, hắn đương nhiên rất tức giận. Ta canh chính xác thời điểm hắn tức giận. Ta biết những người này sẽ không nghe lời hắn, cho nên ta sẽ giả bộ như rất tức giận ra lệnh đem ba người này đưa đi xử tử.

Tuy rằng không thể loại bỏ hết những kẻ mẫu hậu âm thầm sắp đặt bên cạnh ta, nhưng mà đây cũng là một hồi cảnh báo cho hành động này của bà.

Chẳng qua là những chuyện oan ức ta không có khả năng gánh vác. Ta không thể để cho tầm mắt bọn người Tiết Thanh tập trung vào ta, nếu không chuyện ta dự tính sẽ không thực hiện được. Vì vậy một lát nữa ta sẽ đi gặp mẫu hậu, tiếp đó biểu hiện của ta có thể sẽ lại càng làm cho bọn họ hiểu lầm Trác Văn Tĩnh hơn nữa…

Nhưng lần này ngược lại ta không lo Trác Văn Tĩnh chịu ủy khuất một mình một người, mẫu hậu có lẽ sẽ vì chuyện này mà trong một thời gian ngắn sắc mặt đối với chúng ta sẽ không tốt đi.

Nói thật nghĩ đến những chuyện này làm ta cảm thấy muốn cười.

Trước đây không nghĩ rằng sẽ đem tất cả khống chế trong tay mình thì cũng thôi đi, bây giờ nhìn lại chính mình là một đế vương mà bên cạnh cũng không có mấy người tin tưởng được, làm chuyện gì cũng phải nhìn trước ngó sau, thật là làm cho người ta cảm thấy cái danh hoàng đế này quả là một sự châm chọc…

Trong toàn bộ hậu cung này cũng chỉ có người trong ngực sẽ không có lòng dạ khác đối với ta.

Chấm dứt tiếng cười cực kỳ khó nghe kia, ta đẩy Trác Văn Tĩnh ra nhìn hắn, đầu mày khẽ nhíu lại, trong đôi mắt mang theo một tia lo lắng.

Ta nhếch miệng nói: “Trước tiên nhớ chăm sóc tốt cho Thẩm Vân, trẫm đi thỉnh tội với mẫu hậu.”

“Ta, không… vi thần cũng đi.” Trác Văn Tĩnh nói.

Ta gật đầu nói: “Như thế cũng được.” Vậy đại khái cũng xem như có nạn cùng chịu đi, làm người ta rất cảm động.

Chỉnh đốn lại một chút, chúng ta liền mỗi người một kiệu hướng đến cung Phượng Nghi.

Sau đó không ngoài sự liệu của ta, chúng ta bị Nhược Lan ngăn lại ngoài cửa, nói là thân thể mẫu hậu không được khỏe nên không muốn gặp bất cứ ai, cô ta nhấn mạnh rõ ràng là mặc kệ “người phương nào”, kể cả ta.

Ta cùng Trác Văn Tĩnh dựa theo cấp bậc lễ nghĩa chờ ở cửa cung Phượng Nghi. Qua một nén nhang, Nhược Lan lại đi ra truyền lời nói rằng mẫu hậu đang nghỉ ngơi, e là mấy canh giờ cũng chưa tỉnh nên mời chúng ta trở về.

Ta nói vài câu hỏi han ân cần để cho Nhược Lan nhắn lại với mẫu hậu, sau đó rời đi. Trác Văn Tĩnh vốn định đứng ở đó đợi, ta nhìn hắn nói: “Thân thể mẫu hậu đã không được khỏe, để ngày khác đến thỉnh an sau, đừng quấy rầy bà nghỉ ngơi.”

Trác Văn Tĩnh chần chừ gật đầu đồng ý.

Ta cùng hắn rời khỏi, thấy Trác Văn Tĩnh hồi về Giao Thái điện, ta liền nói: “Nguyên Bảo, bãi giá Tức Phượng điện.”

Lúc đến Tức Phượng điện, nhìn Tiết Như Ngọc dường như không được khỏe, sắc mặt có chút tái nhợt, trong lúc cúi đầu hành lễ lộ ra dáng vẻ cực kỳ yếu ớt, bộ dáng như vậy càng làm nổi bật dung nhan mỹ mạo của nàng.

Có lẽ là từ trước đến giờ nàng rất ít khi biểu lộ loại thần sắc này, cho nên trong khoảng khắc ngắn ngủi ta không khỏi ngẩn ngơ. Không thể phủ nhận, Tiết Như Ngọc lớn lên thật sự xinh đẹp, cộng thêm dáng vẻ yếu ớt bình thường không dễ dàng nhìn được, quả thật làm cho người ta cảm thấy mềm lòng thương xót…

Đưa mắt nhìn qua, ta thu hồi tâm tư đi đến đỡ nàng dậy. Sau đó ngồi ở thượng vị đối mặt với nàng ở bên trong, Nguyên Bảo đứng im ở phía sau ta.

Tiết Như Ngọc bất chợt ho khan hai tiếng, gương mặt bởi vì ho mà phiếm hồng. Ta nhìn rồi buông tách trà nhỏ xuống nhẹ nhàng cười hỏi: “Ái phi, như thế nào bị bệnh? Có nghiêm trọng không? Đã truyền ngự y đến xem chưa?”

Tiết Như Ngọc liếc nhìn ta thản nhiên nói: “Thần thiếp đa tạ Hoàng thượng đã quan tâm, chỉ là có chút nhiễm phong hàn, đã không sao rồi.” Ngụ ý là đã truyền thái y rồi.

Ta nghe xong giả cười hai tiếng nói: “Ái phi, tục ngữ nói ‘bệnh tới như núi sập, bệnh đi như kéo tơ’. Tuy chỉ là bệnh nhẹ, nàng cũng không thể không quý trọng thân thể của mình, trẫm sẽ đau lòng đấy.”

Tiết Như Ngọc nghe xong, hướng ta nhẹ nhàng cười, nét mặt vui vẻ nói: “Thần thiếp đều nghe Hoàng thượng.”

Nghe xong lời này của nàng ta nhẹ gật đầu, đồng thời thở dài một tiếng nói: “Ái phi, trẫm vốn hôm nay là tính ghé thăm nàng một chút, không nghĩ tới nàng không được khỏe, vậy trẫm đành trở về thôi.” Dứt lời, ta chuẩn bị đứng dậy ly khai.

Tiết Như Ngọc vội vàng đứng lên nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, người mới vừa ngồi xuống sao lại đi vội vậy, dù gì cũng phải uống trà xong đã… Hoàng thượng, hôm nay nhìn người dường như không cao hứng lắm.”

“Trẫm có thể ngồi đây cao hứng sao?” Ta nhìn nàng cau mày nói: “Vừa rồi chuyện trẫm tức giận ở chỗ Hoàng hậu nàng đã nghe được đi.” Tiết Như Ngọc do dự gật đầu nói: “Đã nghe nói.”

“Trẫm làm mẫu hậu tức giận.” Ta cảm thán nói: “Vốn cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là giết mấy kẻ nô tài vô lễ mà thôi. Trong lúc giận dữ đâu còn nghĩ đến mặt khác, cũng đều tại Nguyên Bảo, không đem sự tình bẩm báo rõ ràng. Nếu biết những kẻ đó là do mẫu hậu đưa cho Hoàng hậu dùng, trẫm nào sẽ… Không nói nữa, càng nói càng phiền.”

“Hoàng thượng, người bớt buồn a. Mẫu hậu bà không phải là loại người không hiểu chuyện, qua vài ngày bà sẽ hết giận thôi, trong lòng dễ chịu lại sẽ hiểu rõ được tâm tư của Hoàng thượng, huống hồ nào có chuyện mẫu tử thù hằn lẫn nhau.” Tiết Như Ngọc an ủi.

Ta nghe xong cười nói: “Ái phi, trong toàn bộ hậu cung này vẫn là nàng nói chuyện trẫm thích nghe nhất. Vậy hai ngày này lúc nàng thỉnh an mẫu hậu, nhớ đem lời này nói cho mẫu hậu nghe để bà bớt giận, bà dù gì cũng là mẫu hậu của trẫm.”

Tiết Như Ngọc nghe xong liền đáp ứng, sau đó nhìn ta do dự nói: “Hoàng thượng, thần thiếp còn có chuyện muốn thỉnh cầu người.”

“Ta và nàng mà còn cần dùng mấy câu khách sáo làm gì, ái phi nếu có chuyện cứ nói thẳng.” Ta vội nói.

Tiết Như Ngọc hỏi khẽ: “Hoàng thượng còn nhớ nhà thiếp có một vị đại ca không?”

Nghe xong lời này ta hơi sững sờ, sau đó ha ha cười nói: “Nghe ái phi vừa nhắc đến ngược lại làm ta nhớ được, ca ca của nàng tên Tiết Vân, năm nay hai mươi hai tuổi a… Năm đó lúc hắn cập quan ta nói với Thái sư để cho hắn vào triều làm quan. Lúc trước hắn còn nói hùng hồn rằng không muốn trên triều đình câu kết với đám quan lại tham ô đi thông đồng làm bậy, bây giờ như thế nào rồi? Chẳng lẽ hiện tại hắn đã hối hận? Muốn vào triều làm đồng lưu cùng những người kia rồi hả?”

Tiết Vân, tất nhiên là ta nhớ rồi. Năm đó hắn rất không thích ta, cũng không muốn vào triều làm quan. Về sau không biết đi tha hương ở đâu, mãi cho đến cuối cùng quốc gia của ta diệt vong hắn cũng không có trở lại Tiết gia…

Tiết Như Ngọc nghe xong lời của ta sắc mặt vẫn bình tĩnh, nhìn ta nói khẽ: “Hoàng thượng anh minh, ca ca của thần từ nhỏ đã không thích đọc sách, chỉ là lần này đi ngao du trở về, phụ thân vô cùng cao hứng nên hy vọng ca ca có thể vào triều đền đáp quốc gia. Đúng lúc này lại vừa vặn là kỳ thi Điện thí, mà trong nhà nhờ sự ân sủng của Hoàng thượng nên đệ tử trực thuộc Tiết gia có thể tiến thẳng vào. Nhân lúc Điện thí năm nay còn chưa bắt đầu, cho nên phụ thân liền có chủ ý này…”

Nghe xong lời này, ta gật đầu nói: “Thái sư suy nghĩ như vậy cũng không tệ, còn ý tứ ái phi là?”

Tiết Như Ngọc nhìn ta bỗng nhiên quỳ xuống nói: “Hoàng thượng, thần thiếp cảm thấy ca ca trời sinh tính tình bất hảo, nếu vào triều đình sợ bị người ta khiển trách, cho nên khẩn cầu Hoàng thượng chỉ cần cho ca ca danh tự mà thôi.”

Ta nghe xong sững sờ, đỡ nàng dậy nói: “Ái phi, nàng mau đứng lên đi.” Sau khi nàng ngồi xuống, ta mở miệng thật thật giả giả hỏi: “Ái phi, nàng là sợ mọi người nói Tiết gia của nàng quyền khuynh thiên hạ, nói rằng trẫm vô cùng thiên vị nhà các ngươi?”

“Hoàng thượng, Tiết gia là nhờ ơn người quan tâm sủng ái. Chính là vậy nên người trong thiên hạ đều tha thiết mơ ước chuyện đó, người khác muốn nói cũng không có cách nào ngăn lại họ được. Chỉ là ca ca từ xưa đến nay là người không biết chừng mực, thần thiếp sợ huynh ấy vào triều có thể làm cho Hoàng thượng không vui…”

“Ái phi, nàng nói như vậy là không đúng rồi.” Ta nhìn nàng cười nói: “Tiết Vân là một nhân tài, vào triều làm quan lại vừa vặn giúp trẫm cai quản thiên hạ này… Bất quá nếu ái phi đã mở miệng nói như vậy, trẫm cự tuyệt cũng không tốt. Cứ như vậy đi, chuyện này trẫm sẽ không nói với Lại bộ. Chi bằng cứ dựa vào bản lĩnh thật sự của Tiết Vân, nếu thi đậu vậy thì tốt, còn thi không đậu trẫm cũng không đặc cách, như vậy được không?”

Tiết Như Ngọc nghe xong trên mặt lộ ra một chút lo lắng, sau đó cúi đầu đồng ý, ta híp mắt nhìn sắc mặt của nàng.

Lúc sau lại nói vài chuyện nhỏ nhặt khác, Tiết Như Ngọc có chút không yên lòng, ta liền tìm cớ rời khỏi.

Đi ra Tức Phượng điện, ta khẽ nhíu mày. Dựa vào ký ức trước kia, Tiết Vân theo sự mô tả của Tiết Như Ngọc không giống người như vậy. Hôm nay Tiết Như Ngọc khẩn cầu như thế có lẽ là thật sự không muốn Tiết Vân vào triều.

Rốt cuộc là vì lý do gì khiến Tiết Như Ngọc không muốn hắn vào triều đây? Chẳng lẽ là Trần Kiến Quang đã ở kinh thành rồi, Tiết Như Ngọc sợ hắn bị Tiết Vân nhận ra, hoặc giả là hiện tại Tiết Thanh và Tiết Vân cũng không biết nàng cùng Trần Kiến Quang có qua lại tới lui?

Vô luận là tình huống gì, Tiết Như Ngọc nàng cùng tên phản tặc đều đáng chết. Ta thật sự tức giận, những năm này Tiết Như Ngọc sẽ không phải là luôn luôn cho ta đội nón xanh chứ.

Thật là đáng chết. Tiết Như Ngọc, nếu ta bắt được Trần Kiến Quang, ta nhất định sẽ cho hắn chết so với ta ở kiếp trước còn thảm hơn gấp trăm gấp ngàn lần…

Rời khỏi Tức Phượng điện, chuẩn bị ngồi liễn rời đi.

Thời khắc lên kiệu, ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn nơi góc tường có một người mặc thanh sam đứng đó. Người nọ cung kính cúi thấp đầu, lộ ra nửa bên mặt. Tuy đứng ở một góc hẻo lánh nhưng lại không có cách nào che dấu được dáng vẻ phong lưu anh tuấn.

Nhìn khuôn mặt hắn có chút quen thuộc, ta liền sửng sốt. Chính vào lúc này, hắn khẽ ngẩng đầu nhìn về phía ta. Bốn mắt nhìn nhau, ta nhướng mày, sau đó đi về phía hắn…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.