"Được được, con lên đi".
Vốn dĩ dự định ban đầu của Hàn Phong chính là vì anh em mà cùng ông nội nhảy vào hố lửa đàm phán với cụ Lâm không ngờ nghe thấy Ngạn Doanh có ở đây, lại không khỏe liền lập tức ba chân bốn cẳng chân chó theo sau quản gia hận không thể mọc cánh bay thẳng lên lầu trên. Bóng Hàn Phong vừa mất hút không khí phòng khách dường như lại lạnh thêm vài độ tuy nhiên cũng còn đỡ hơn lúc nhà họ Hàn chưa xuất hiện. Cụ Lâm từ tốn quay mặt lại bàn lớn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt bàn mặt khôi phục vẻ lạnh bănh buốt giá hầm hầm.
"Hai đứa còn không mau nói rõ ràng chuyện này?"
"..."
Lời thoại dù có soạn sẵn trong đầu nhưng đối với tình cảnh này ai mà lấy lại can đảm nhanh chóng được chứ.
Ban nãy đến giờ chẳng qua chỉ đợi cụ Lâm bớt tức giận sau đó giải thích, Hứa Thiên dù sao đến cái chết cũng không sợ anh chỉ lo bản thân ăn nói không tốt sẽ hại Như Lan, cô ấy chịu đi theo anh, làm người của anh cực khổ như thế, dù là lần đầu làm chuyện khó khăn như thế nhưng vì Như Lan cộng thêm động lực của cụ Hàn dưới gầm bàn nhéo đùi anh không ngừng cuối cùng cũng thở ra một hơi. Không còn vẻ ái ngại sợ sệt Hứa Thiên nhanh chóng lấy lại tinh thần, đôi mắt đào hoa đanh lại trực tiếp nhìn thẳng vào mắt cụ Lâm.
"Trước tiên, qua lại với Như Lan mà không xin phép cụ là con sai ạ, con xin lỗi cả nhà."
Ánh mắt anh dịu dàng quay sang nhìn Như Lan, Như Lan nhận thấy ánh mắt anh nhìn mình mang vẻ trấn an lòng càng thêm vững chắc, cho anh một nụ cười tươi rói. Hứa Thiên nói tiếp:
"Con cùng Như Lan gặp mặt lần đầu tiên ở quán bar trong trung tâm thành phố." Nét mặt cụ Lâm cùng cha mẹ Như Lan cơ chút biến đổi, hình như có thêm vài phần lạnh lại.
"Đúng, là quán bar. Như Lan năm nay đã là năm nhất đại học, đủ tuổi trưởng thành, các bạn đồng trang lứa cũng thế. Các buổi họp lớp, bàn bạc luận án đều thường sẽ diễn ra ở quán bar vừa giải trí vừa bàn bạc. Như Lan họp lớp ở đó, con cũng vừa hay bàn bạc cùng đối tác ở phòng bên cạnh. Chưa xin phép hai bác cũng có một số lí do nhỏ nhặt, con và Như Lan quen biết chưa lâu, chỉ mới thật sự bắt đầu nếu chưa chắc chắn chúng con không thể đường đột mà xin phép cả nhà."
Lí do rõ ràng như thế, quang minh chính đại, còn có ý trách nhà họ Lâm quản quá nghiêm Như Lan nhưng thật ra không một chút quan tâm. Đương nhiên đó chỉ là ẩn ý, cậu thanh niên này ban đầu thì sợ sệt như kẻ xấu không ngờ mở miệng lại vô cùng dễ nghe, nghe qua liền biết là người làm ăn, giọng nói trời sinh dành cho đàm phán. Cụ Lâm có chút thưởng thức với cậu thanh niên này.
"Cậu làm nghề gì? Ở đâu?" Cụ Hàn đang bị làm ngơ liền có mánh trổ tài lập công với cháu nội liên cướp lời Hứa Thiên.
"Cái này tôi biết, Hứa Thiên làm giám đốc tập đoàn Shine, mặc dù dưới trướng Hàn Thị nhưng ông cũng biết Shine gần đây oanh tạc thương trường như thế nào, nếu không phải Hứa Thiên là anh em với Hàn Phong thì chắc nhà họ Hàn tôi có đổ cũng phải hạ Shine để trừ mối họa đó haha."
Mặc dù là nói giỡn nhưng cũng không phải là sai, gần đây không biết ngọn gió nào đẩy một tập đoàn con Shine phát triển vượt bậc, chứng khoáng vọt lên cả các công ty mẹ khác. Đúng là do một tay Hứa Thiên, anh không có công gây dựng nhưng có công phát triển nhé. Có trời mới biết từ khi làm giám đốc Shine, Hứa Thiên đâm đầu vào làm việc, quên ăn quên ngủ. Thật ra Shine nhìn vào là công ty cống hiến tài nguyên cho Hàn thị nhưng thật ra ban đầu chính là được Hàn Phong sử dụng làm căn cứ trao đổi với khách hàng Bạch đạo đặt vũ khí. Tất cả người đặt hàng đều không biết mặt lão đại Hắc Long, cả năm con rồng lớn là năm vị chủ quản cũng không nhìn ra mặt được trước các mặt nạ họ đeo lên.
Trong hắc bang, phải là các bang phái lớn, hoạt động ngầm mới thật sự biết Hắc Long hợp tác cùng Hàn thị, nhưng qua loa chỉ là Hắc Bạch chung thuyền, anh cần tôi cho, tôi cần anh hiến. Người đặt hàng ngày càng nhiều, Hắc Long bây giờ chỉ nhận các đơn hàng lớn, còn các đơn hàng nhỏ lẻ cũng không còn thời gian ngó đến. Khách đến đây đặt vũ khí đều phải ngụy trang bằng cách mua cổ phiếu, đa phần sẽ mua với số lượng không nhỏ, xem như có chút liên hệ với Hắc Long và Hàn thị cho yên tâm. Hứa Thiên từ khi nắm giữ Shine nói đơn giản chính là "ra sức cày bừa" đơn hàng lớn nhỏ đều nhận, ai đến cũng tiếp, đến nỗi không cần về phòng làm việc cứ ngồi một chỗ ở phòng khách thì khách hàng sẽ lần lượt đến.
Shine từ đó cổ phiếu tăng như vũ bão, khách hàng nhỏ thì gộp mấy mươi người cũng bằng một khách hàng lớn, Hắc Long cũng không bị ảnh hưởng, ngược lại giá bán lẻ càng cao hơn nên Hàn Phong thỉnh thoảnh cũng mua ít cổ phiếu ủng hộ Hứa Thiên. Công thành danh toại mua may bán đắt rốt cuộc cũng để thanh danh hôm nay mà dùng.
"Shine sao? Tốt lắm, cậu bao nhiêu tuổi rồi, gia đình thế nào."
Làm rễ hào môn cũng không dễ nha, tra hỏi như cầm tù luôn, nhưng không sao. Dám làm dám chịu, cô gái xinh đẹp như Như Lan chịu theo anh đã là phúc phần lắm rồi. Tự nhận không phải người tốt lành, thời niên thiếu tụ tập đám ăn chơi đã qua lại với bao nhiêu phụ nữ, nhưng chẳng qua là ăn bánh trả tiền, giải quyết nhu cầu. Sau này gia nhập Hắc Long, bang không làm thứ dơ bẩn như "mại dâm" nhưng thỉnh thoảng cũng tìm vài cô gái trong trắng. Như Lan cũng biết rõ nhưng trước nay cũng không nói câu nào, lần đầu là anh ép cô cũng là lần đầu tiên cảm thấy bản thân thật dơ bẩn, các cô gái trong trắng kia ít nhiều cũng bị sờ mó, tự dấn thân vào con đường này cũng không phải loại hiền lành gì.
Tỉnh rượu nhìn vết đỏ thẫm trên ga giường, cô gái gương mặt ngây thơ như thiên thần, làn da trắng nõn mịn màng như em bé bị anh giày vò đến đầy vết xanh tím, bây giờ lại theo anh chả chút chê bai.
Quá khứ là điều không thể thay đổi, nhưng biết cô vẫn còn chút ái ngại với anh, mỗi lần anh "muốn" mà vô tình tỏ ra chút háo sắc hay trong lúc "làm" có nói mấy lời dâm dục trong mắt cô ấy hiện lên chút khó chịu. Sau này anh không dám, cũng tuyệt nhiên không lại gần bất kỳ cô gái nào, Như Lan tan học ngày nào cũng đón cô đến Shine chơi. Mối quan hệ hai người càng hòa hảo, càng vui vẻ, anh thật sự rất thích cô gái này, cô ấy ở thiên đường anh ở dưới đất thì sao, tàu vũ trụ cũng lên được nhé.
_______
Quá dữ Thiên ơi