Trọng Sinh Ấm Hôn: Tổng Giám Đốc Khẽ Cưng Chiều

Chương 6: Chap-6




Chương 6: Anh có thể đi điều tra.

Mong các bạn nghe thử bản audio chương ở dưới rồi đưa ra nhận xét giúp mình có nên đưa thêm audio vào không nhé ♥

Chương 6: Anh có thể đi điều tra.

“Mục Hàn, em mang thai. Đứa bé đã được nửa tháng rồi. Mục Hàn, anh thích con trai hay con gái? Nếu thai đầu tiên là con trai, chúng ta có nên sinh thêm một đứa em gái không, để làm bạn với thằng bé?”

“Ha.”

“Con của tôi?”

“Từ rất lâu trước khi kết hôn, tôi đã đi buộc garo rồi. Đứa trong bụng cô là con hoang… Ha –”

“Bác sĩ, đứa bé trong bụng tôi đâu? Nó sao rồi?”

“Ngày hôm đó đứa bé đã không còn rồi, cô hãy bớt đau lòng. Cô còn trẻ, sớm chăm sóc tốt cơ thể, vẫn có thể mang thai nữa.”

Bả vai đau đớn, Mạc Thi Ý tỉnh táo lại từ những ký ức rối loạn đau khổ của kiếp trước, ánh mắt tập trung nhìn vào ánh mắt hàm chứa sự khiếp sợ của Thẩm Mục Hàn.

“Sao cô biết tôi đã buộc garo?”

Anh đã sớm xóa sạch dấu vết về việc anh làm phẫu thuật này rồi, căn bản không có ai biết, sao người phụ nữ này lại biết được? Lần này, Mạc Thi Ý dễ dàng đẩy Thẩm Mục Hàn đang đè trên người cô ta, “Anh không cần quan tâm tại sao tôi biết. Chẳng phải anh nên đi hỏi người đã làm phẫu thuật cho anh trước sao? Hỏi cô ta thử xem, tại sao lại lừa anh, nói anh đã làm phẫu thuật buộc garo rồi?”

Thẩm Mục Hàn xoay tay kéo Mạc Thi Ý đang định xuống giường lại rồi đè xuống, giọng điệu rét lạnh, “Cô cho rằng tôi sẽ tin lời cô nói sao?”

“Có phải hay không, anh có thể đi điều tra xem. Tôi cũng không muốn đến lúc đó không cẩn thận có con của anh, kết quả lại bị anh nói là con hoang, vậy thật sự oan muốn chết.”

Rõ ràng chuyện này còn chưa xảy ra, rõ ràng trong giọng điệu của Mạc Thi Ý xen lẫn chút trêu đùa, nhưng Thẩm Mục Hàn ngạc nhiên nhìn thấy sự oán hận sâu đậm vô thức lộ ra trong mắt cô.

Cứ như thể chuyện này đã từng xảy ra vậy.

Thẩm Mục Hàn nặng nề nhìn Mạc Thi Ý một lúc lâu, cuối cùng im lặng không lên tiếng đứng lên rời đi.

Thật sự như người bị bệnh thần kinh vậy.

Mạc Thi Ý nằm liệt trên giường, đôi mắt mờ mịt nhìn trần nhà.

Kiếp trước kiếp này…

Những kẻ ác đã cướp đi tất cả của cô, lần này cô chắc chắn sẽ đòi lại!

Nhưng chẳng được lâu, cánh cửa đóng chặt lại phát ra tiếng động, Mạc Thi Ý cũng lười nhìn sang, thuận miệng hỏi một câu, “Anh còn muốn thế nào nữa?”

Thẩm Mục Hàn lấy lại điện thoại, từng bước một đi đến bên cạnh mép giường.

Anh cưới cô đúng là vì nguyên nhân cô đã nói, nhưng anh tự nhận đã làm đến không chê vào đâu được, tại sao từ lúc cô tỉnh dậy vào sáng nay lại thay đổi thái độ, dường như biết được rất nhiều chuyện, luôn ồn ào muốn ly hôn?

Thế nhưng, kết hôn đều do anh ấy quyết định, vậy đừng mơ tưởng đến việc ly hôn!

“Thay quần áo, đi xuống mời rượu.”

Mạc Thi Ý lười biếng mở số quần áo Thẩm Mục Hàn ném tới.

Chiếc áo đỏ thẫm, thêu hoa văn long phượng tinh xảo, thỏa mãn sự chờ mong của một cô gái với đám cưới.

Nếu không phải đã sống lại một lần, cô chắc chắn sẽ vui vẻ.

Mạc Thi Ý ném bộ lễ phục lại, nghiêng mặt qua một bên, “Không đi.”

Thẩm Mục Hàn chậm rãi vuốt nhẹ tay áo, “Tôi không ngại đổi một nơi yên giấc đặc biệt cho mẹ vợ đâu.”

“Anh uy hiếp tôi?”

Cô không ngờ rằng, lúc trước Thẩm Mục Hàn luôn ôn hòa ở trước mặt cô, lại có một mặt hèn hạ như thế!

Tiệc cưới vẫn vui vẻ như trước, cứ như thể việc cô và Thẩm Mục Hàn rời đi chỉ là một việc nhỏ xen vào giữa, không ai phát hiện ra sự khác lạ trong đó. Một nhân viên khách sạn đi thẳng qua đám khách quý, cuối cùng đi tới trước mặt Mạc Thi Ý, sau đó đưa một phong thư ở trên tay cho cô, giọng điệu cung kính, “Bà Thẩm, có một vị khách dặn dò rất nhiều lần nhất định phải tự tay đưa món quà này cho cô, xin cô hãy cất kỹ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.