Trọng Sinh Ấm Hôn: Tổng Giám Đốc Khẽ Cưng Chiều

Chương 4: Chap-4




Chương 4: Anh muốn trả thù tôi.

Chương 4: Anh muốn trả thù tôi.

Giọng nói của Mạc Thi Ý không nhỏ, người chủ lễ đứng bên cạnh lại chưa tắt mic. Thế là lời nói của cô đã thông qua loa phóng thanh truyền khắp hội trường đám cưới, lập tức đã dẫn tới tiếng xôn xao của đám khách quý.

“Không phải nói là Thẩm tổng theo đuổi vợ sao, sao lại biến thành cô ấy theo đuổi Thẩm tổng rồi.”

“Là vì chuyện mấy năm trước đi, anh không phát hiện cô dâu này rất quen mắt sao?”

Có người hoảng sợ che kín miệng người nói chuyện.

“Suỵt… Anh không muốn sống nữa ra, không thể nhắc lại việc kia.”

“Anh nói là người kia… Trời ạ, cô dâu cũng quá đáng thương rồi.”

“Ai biết được, Thẩm tổng trẻ tuổi này không đơn giản, anh không thấy mấy công ty đột nhiên cổ phiếu sập sàn à, chính là kiệt tác của cậu ta đó.”

“Vũng nước nhà giàu này thật hỗn loạn, cũng không biết đám cưới này còn có thể tiếp tục hay không nữa.”

Trên mặt Mạc Thi Ý đầy vẻ bướng bỉnh nhìn Thẩm Mục Hàn.

Nếu vận mệnh luân hồi cuộc điện thoại này cũng xuất hiện giữa chừng như thế, thật ra đã sớm ám chỉ đám cưới của cô và cả cuộc sống sau này sẽ không thuận buồm xuôi gió.

Thẩm Mục Hàn cúi đầu nhặt khăn voan bị Mạc Thi Ý ném xuống đất, phủi chút bụi bặm dính trên đó, vẻ mặt dịu dàng cài lên đầu cô, “Thi Thi, cả đời này, em đừng nghĩ sẽ chạy thoát.”

Nếu anh không dùng sức bóp đau bờ vai của cô, nói không chừng Mạc Thi Ý còn bị sự dịu dàng giả dối của anh lừa gạt thêm chút nữa.

“Thẩm Mục Hàn, anh muốn trả thù tôi, dùng cách gì khác cũng được, tại sao lại cứ phải kéo theo cả cuộc hôn nhân của mình chứ?”

Động tác của anh cứng lại, nhưng chỉ trong nháy mặt lại dịu dàng vuốt xuôi sợi tóc trên trán cô, đồng thời móc chiếc nhẫn ở trong ngực ra mạnh mẽ đeo vào ngón áp út của cô, “Toa Toa đi rồi, tôi còn cần hôn nhân làm gì? Nhưng đây là thứ đám phụ nữ các cô tha thiết ước mơ, không phải sao?”

“Thẩm Mục Hàn, anh đủ rồi đó!”

Người của Thẩm Mục Hàn đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, dù Mạc Thi Ý muốn giở trò, dưới hình tượng hoàn mỹ của anh ta, mọi người cũng chỉ cho rằng cô đang ỷ được cưng chiều mà kiêu căng, căn bản sẽ không có ai tin cô, chứ đừng nói ra tay giúp cô.

Chỉ cần hoàn thành việc mời rượu tiếp theo, cô chắc chắn sẽ bị Thẩm Mục Hàn áp tải vè nhà họ Thẩm “Giam lỏng”, muốn ly hôn sẽ càng khó hơn.

Rốt cuộc cô nên làm thế nào đây?

Lúc này, trong một góc trên tiệc cưới đột nhiên náo loạn, Mạc Thi Ý cũng vô thức nhìn qua.

Lại có người đến gây chuyện!

Chờ đến khi Mạc Thi Ý nhìn rõ người hung hăng lao đến trước sân khấu là ai, cô lập tức cảm thấy cơ hội đến rồi!

Thật sự là trời giúp cô.

Thẩm Mộ Tuyết buông bàn tay vẫn luôn tóm lấy Mạc Thiến Thiến ra, chạy hai ba bước đến sân khâu cao hơn mặt đất hai mét, ánh mắt soi mói nhìn chiếc váy cưới xinh đẹp của Mạc Thi Ý.

“Cô cho rằng cô mặc chiếc váy cưới cao cấp được thiết kế riêng này, thì có thể xứng đôi với anh tôi sao? Hừ, chỉ dựa vào thân phận đê tiện của cô, thật sự coi bản thân là Cô bé lọ lem hả? Mạc Thi Ý, sớm rời khỏi anh tôi đi, đừng có tự rước lấy nhục!”

Vẫn giống như trước kia, trước khi xảy ra tai họa kia, sự ghét bỏ của Thẩm Mộ Tuyết với cô có thể nói là từ đầu tới đuôi, từ trong ra ngoài, nhìn thế nào cũng không vừa mắt.

Nhưng vào lúc này, Mạc Thi Ý thật sự muốn lao tới ôm Thẩm Mộ Tuyết đang giúp đỡ một cái thật mạnh!

Đương nhiên, trên mặt cô vẫn là vẻ buồn rầu, “A Tuyết, cô nói không sai, là tôi luôn tưởng bở. Nhưng bây giờ, không phải tôi không muốn đi, chỉ là… Anh trai cô không chịu thả tôi đi.”

Thẩm Mộ Tuyết cũng hơi ngạc nhiên, nhưng đảo mắt trong lòng lại bừng lên lửa giận, bước tới hai bước đẩy Mạc Thi Ý, “Cô là cái thứ gì chứ, còn dám ghét bỏ anh tôi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.