Chương 1: Anh yêu tôi sao.
Chương 1: Anh yêu tôi sao.
“Còn nhớ rõ đứa bé kia không? Chính là tôi hại chết.”
“Cô nói cái gì?”
“Đứa bé kia thật sự là của anh Thẩm, anh ấy vẫn tưởng rằng bản thân đã buộc garo, nhưng không có. Tôi là người làm thủ thuật này, sao tôi nỡ để anh ấy cả đời không có con chứ?”
“Đủ rồi!”
“Ha ha, tôi còn chưa nói xong đâu! Biết vì sao mẹ của cô lại chết nhanh như thế không? Thật ra cũng là tôi và Toa Toa cùng nhau đi vào rút ống dưỡng khí của bà ta!”
“Tại sao…”
“Mẹ của cô không chết, mẹ tôi thế chỗ thế nào được? Con của cô không chết, tôi thế chỗ sao được!”
“Mạc Thiến Thiến! Tôi liều mạng với cô!”
Theo ánh lửa ngập trời, Mạc Thi Ý hoàn toàn rơi vào bóng tối vô tận –
Lúc mở mắt ra lần nữa, Mạc Thi Ý tỉnh lại vì khác, đôi mắt đầy nước mắt mơ hồ, cô đối mặt với một đôi mắt nóng rực như dung nham núi lửa, hơi quen thuộc, chờ chút, là… Thẩm Mục Hàn!
Trên trán của anh che kín một lớp mồ hôi, lúc này khuôn mặt luôn lạnh lùng lại kéo căng ra, nói thì chậm xảy ra thì nhanh –
“A –”
Mạc Thi Ý không thể tin nổi bản thân lại trải nghiệm sự đau đớn này thêm một lần nữa?
Chẳng lẽ cô… Còn chưa chết sao?
Nhưng nếu cô thật sự còn chưa chết, vậy rõ ràng lần đầu tiên của cô đã sớm trao cho người đàn ông này trước khi kết hôn rồi, vì sao bây giờ còn đau đớn thế chứ?
“Đau, Mục Hàn!”
…
Lúc chuông báo thức của điện thoại liều mạng rung lên, ý thức của cô còn chưa hoàn toàn bình thường lại, Mạc Thi Ý không nhịn được hít vào một hơi.
Thật sự quá đau đớn, cả người như bị tháo ra rồi ghép lại vậy!
Kỳ lạ, đây là đâu?
Mạc Thi Ý che nửa đầu ngồi dậy, so sánh tất cả những vật trang trí cô đang nhìn thấy với trí nhớ, ngạc nhiên phát hiện từng thứ khớp với nhau, nếu nhớ không nhầm, tiếp theo sẽ là –
“Cô Mạc, thời gian không còn sớm, chuyên gia trang điểm đều chờ sẵn dưới phòng khách rồi, cô dậy chứ?” Người giúp việc đứng ngoài cửa cẩn thận gõ cửa.
Trời ạ! Đây rốt cuộc là chuyện gì thế?
Tại sao sau khi tỉnh lại, cô lại quay về ngày kết hôn rồi?!
“Cô bảo bọn họ chờ một chút, tôi rửa mặt xong sẽ đi xuống.” Mạc Thi Ý giả vờ bình tĩnh trả lời người giúp việc.
Chờ đến lúc tiếng bước chân ở bên ngoài xa dần, Mạc Thi Ý không quan tâm trên người còn chưa mặc gì cả, ngồi xuống trước gương trang điểm, cẩn thận đánh giá dáng vẻ của mình.
Thứ đầu tiên nhìn thấy trong mặt gương sáng bóng là cơ thể mềm mại chịu đủ sự tra tấn của Mạc Thi Ý, ánh mắt hướng lên trên, phản chiếu khuôn mặt trứng ngỗng của cô.
Lông mày lá liễu thon dài lại mỏng mang, giữa hàng lông mày còn vẻ thẹn thùng non nớt của thiếu nữ, sống mũi thanh tú xinh xắn, hai gò má không trang điểm tự hồng, ôi anh đào khẽ mím lại, có thể nhìn thấy lúm đồng tiền mơ hồ.
Không sai, đây mới là khuôn mặt thật của cô, dịu dàng ngây thơ, dáng vẻ lúc cô còn trẻ. Còn chưa biến thành dáng vẻ bị đời sống tình cảm tàn phá đến tang thương của mấy năm sau, càng chưa bị Thẩm Mục Hàn im lặng không nói tiếng nào biến thành dáng vẻ kẻ thù của cô.
Mạc Thi Ý che miệng, vẫn không nhịn được khóc nức nở.
Cảm ơn ông trời đã rủ lòng thương!
Để cô một lần nữa quay về trước đám cưới, để cô có thể cắt đứt bi kịch của cuộc đời, chứ không phải ngày ngày giam mình trong biệt thự trống rỗng oán trời trách đất, cuối cùng thê thảm chết đi.
Cũng không biết đợi bao lâu, người giúp việc cảm thấy không thích hợp, cuối cùng tìm người mở cánh cửa khóa trái.
Trong phòng đâu còn bóng người nữa, chỉ còn cánh cửa sổ sát đất mở rộng, cùng với một chiếc rèm cửa bị xé xuống buộc thắt nút với cái chăn thành dây thừng rủ xuống bên ngoài cửa sổ.
“Không hay rồi! Cô dâu chạy trốn!”